Chương 7: Hắn lấy tay cô tự an ủi

Edittor: Mei

Bất tri bất giác đã đến mùa thu, Lâm Phỉ khoác một áo khoác mỏng ngồi dưới cây đa lớn đợi Thẩm Lỵ, gió thổi đến cô có chút mơ màng muốn ngủ, bất tri bất giác chợp mắt.

Tiếu Hàn nhìn cô gái trước mắt ngủ đến lung lay muốn đổ, nhíu nhíu mày.

Từ ngày gặp giấc mộng đó, chính mình mấy ngày nay cũng không được ngủ yên.

Mỗi lần nhắm mắt đều hiện lê hình ảnh Lâm Phỉ dáng người quyến rũ trong giấc mộng kia , mà đầu sỏ gây tội lại ở chỗ này yên tâm ngủ đến thoải mái.

Ngồi xuống cạnh Lâm Phỉ, Tiếu Hàn nhìn cái gương mặt phúng phính, cái miệng nhỏ đô đô làm hắn có chút ngây người.

Đột nhiên đối phương cả người ngả sang, đầu dựa lên bả vai hắn, đập đến bả vai Tiếu Hàn có chút tê dại. Nhưng mà tay nàng lại rũ để trên đùi hắn, cách nguồn lửa nóng dưới thân bất quá mấy tấc.

Tiếu Hàn thần sắc tối lại, muốn đem kia tay nhấc ra.

Đột nhiên Lâm Phỉ không ý thức mà dịch tay lên cầm vào lửa nóng, nhẹ nhàng miết xoa, làm Tiếu Hàn chuẩn bị không kịp, mắt choáng váng.

Cô đây là làm gì? Giả bộ ngủ? Trêu chọc mình? Thật là làm tốt lắm!

Lâm Phỉ ở trong mộng cùng một đám tiểu hài tử chơi nặn đất sét, nhưng không biết vì sao cô nặn thế nào nó cũng biến thật dài, không giống như của người khác nặn ra đủ loại kiểu dáng hình dạng, cô tức giận, nghỉ chơi.

Tiếu Hàn bị Lâm Phỉ miết đến du͙© vọиɠ dâng lên, dươиɠ ѵậŧ trong tay cô càng lúc càng lớn. Đến lúc hắn bị xoa đến thật sảng khoái, Lâm Phỉ bỗng nhiên ngừng tay, làm hắn thiếu chút nữa nghẹn hỏng rồi.

Khó chịu, trực tiếp kéo khóa quần, Tiếu Hàn bắt lấy tay cô hung hăng sục lên xuống.

Lâm Phỉ tay thấy tê dại, thực khó chịu, cô mơ mơ màng màng mở bừng mắt, lại thấy Tiếu Hàn đang cầm tay cô mà tuốt dươиɠ ѵậŧ, hoảng sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên.

"Học trưởng, anh..."

"Câm miệng!" Hung tợn trừng mắt nhìn cô, Tiếu Hàn tiếp tục gia tăng động tác. Cô đốt lửa, phải chịu trách nhiệm dập lửa.

Bị Tiếu Hàn trừng, sợi tới mức không dám nhúc nhích, Lâm Phỉ chăm chăm nhìn Tiếu Hàn không dám nói lời nào, chỉ cầu đối phương nhanh lên, tay cô thật sự mỏi.

Rốt cuộc không biết sục bao lâu, Tiếu Hàn ở trong tay Lâm Phỉ phóng thích chính mình. Hắn thu hồi lửa nóng, kéo khóa quần lên, cũng không quay đầu lại chạy lấy người.

Lâm Phỉ thân ảnh càng lúc càng xa, trong tay là tϊиɧ ɖϊ©h͙, vẻ mặt mơ màng!

Ai có thể nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì! Vì cái gì ngủ gật một giấc, lúc dậy phát hiện nam thần cầm tay cô tuốt dươиɠ ѵậŧ!

Bất quá nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tay, dính dính, Lâm Phỉ ngửi ngửi. Hương vị không tốt lắm, có mùi tanh tanh.

"Lâm Phỉ tới rồi, cậu đang làm gì? Trong tay là cái gì?"

Thẩm Lỵ tới gần, liền phát hiện tiểu khả ái nhà mình trong tay cầm một nắm dịch trắng, sắc mặt quái quái.

"Hahaa, sữa chua. Vừa rồi rớt trên tay." Lâm Phỉ chột dạ hoảng hốt nói.

"Sữa chua? Không giống ... A! Cậu như thế nào đem nó làm rớt! Rớt ra tay rồi liền bỏ đi, dơ."

"Không thể lãng phí lương thực, không tốt nha." Thấy đối phương có chút hoài nghi, Lâm Phỉ lập tức đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay liếʍ sạch. Xoang mũi sộc lên hương vị thật không dễ chịu, còn muốn cười hì hì cùng người khác nói chuyện, thật là làm khó cô.

Mẹ nó, không biết trước kia là ai nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn ngon, thật muốn đá chết người, ăn ngon cái shit!

"Đi thôi, bị muộn rồi."

"Ân."

Lâm Phỉ nắm tay Thẩm Lỵ, nghĩ đến mấy vạn con cháu nhà Tiếu Hàn chửi bới trong bụng, cô liền có điểm buồn nôn, cả người đi đường đều thấy điên điên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~