Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 3: Bảy năm là chưa đủ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giống như để che đậy cho tất cả, người trong gương chớp mắt đã biến mất, thân hình thon gầy ngồi co rụt dưới vòi hoa sen. Mặc cho nước tát vào da thịt đau rát, cô... Không, cậu nam sinh vẫn cong người vùi đầu vào hai đầu gối, toàn thân co rút lại một cụm hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Giữa làn nước như cắt vào da thịt, thân hình kia thật nhỏ run rẩy, ẩn trong tiếng nước rào rào là âm thanh ấm ức ủy khuất lại nghẹn ngào.

Thì ra bảy năm còn chưa đủ để cậu quên đi một người sao...

Ông trời sao chớ trêu người...

"Cố Thời Minh, em thích anh."

"Anh không cần trả lời em liền đâu. Ba ngày sau vào buổi chiều tan học em đợi anh ở sân thượng của khu cao trung. Nếu anh không chấp nhận thì đừng tới, em sẽ tự hiểu."

...

"Du Du."

...

"Nghe gì chưa, nam thần Cố Thời Minh chuyển trường rồi?"

"Thật hả thật hả!!?"



"Là thật mà, chủ nhiệm lớp 11A1 vừa thông báo kìa."

"Sao lại như vậy chứ? Tôi còn chưa kịp thổ lộ với anh ấy mà..."

"Nghe đâu là quyết định đột xuất, haizz..."

...

Vụt!

"Mộc..."

Hách Tường còn chưa nói được hết câu người cậu ta muốn tính sổ đã chui vào chăn, đến đầu đều cho trùm kín mít, hoàn toàn là một bộ dáng cự tuyệt cùng người câu thông khiến lời đến bên miệng đều bị nghẹn lại. Cậu ta dù không hiểu gì hết trơn nhưng vẫn có chút nào đó cảm nhận được Mộc Du khác lạ. Sau khi im lặng đưa mắt nhìn chằm chằm cục u trên chiếc giường đơn mấy cái cậu ta mới không tiếng động dò hỏi một người khác từ đầu đều chưa từng nói tiếng nào, Lục Phong.

Lục Phong tuy rằng lạnh lùng ít nói nhưng không phải không quan tâm đến mọi thứ. Sau khi đối mắt với Hách Tường một cái thì hắn chuyển qua nhìn Mộc Du trên giường. Âm thanh của hắn cũng lạnh nhạt như khuôn mặt ít cảm xúc kia dù ý tứ trong lời nói lại cho thấy sự quan tâm của hắn: "Mộc Du, để đầu ướt vậy đi ngủ sẽ bị cảm."

Người trên giường từ khi chui vào chăn thì một chút cử động khác đều không có. Chừng một lúc sau họ mới nghe thấy âm thanh khàn khàn khác hẳn ngày thường từ trong chăn truyền ra: "Không sao..."

"Không cái..."



Hách Tường vừa nghe đã theo bản năng muốn phản bác nhưng nữa đường thì bị cái lắc đầu của Lục Phong mạnh mẽ chặn lại. Cậu ta ứ ớ một hồi rồi mới không cam lòng lại hậm hực từ bỏ đôi co cùng Mộc Du, xoay người nằm phịch xuống cái giường gần nhất.

Lục Phong mặt không cảm xúc nhìn chăn giường của mình bị người chiếm, đã vậy còn bị quậy tung lên, một lời cũng không nói. Hắn chỉ nhìn chằm chằm cặp đùi của ai đó đang gác lên chăn của mình bằng ánh mắt khiến người ta run rẩy vài giây rồi rời đi. Hách đần ngốc Tường vẫn còn chưa nhận ra mình nằm nhằm giường người ta. Anh chàng rất tự nhiên dùng cặp đùi trắng trẻo không kém lại trần trụi kia chà sát mấy cái lên tấm chăn được hắn dùng làm gối ôm, vừa vùi đầu vào gối lách cách bấm điện thoại đến hăng hái.

Cậu chàng bấm bấm vài cái đã nhìn thấy thứ mình muốn thấy.

Quả nhiên, việc Mộc Du diện trang phục thủy thủ xuất hiện trong trường đã bị người chụp được, còn đưa lên diễn đàn trường chỉ sau vài phút sau đó. Người chụp còn rất có tâm, dùng góc độ khiến người ta xịt máu để chụp lại hình ảnh đó. Bên trong hình, vạt áo và làn váy "cô nàng" Mộc Du bay bay, để lộ vòng eo và cặp đùi ngon xịn mịn, miệng ngậm kẹo mυ"ŧ đến hồng nhuận ướŧ áŧ. Dù biết đó là một nam sinh, những giống đực khác cũng muốn tâm thần nhộn nhạo.

"Oa Du Du! Chết tiệt, chảy nước miếng rồi! Người đâu! Đưa khăn cho trẫm!"

"Lầu trên thỉnh lụm lại liêm sỉ."

Mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người bày tỏ liêm sỉ của bản thân đã rớt từ đời tám hoành, không lụm lại được nữa, thả sức mà thể hiện sự biếи ŧɦái của mình.

Nhưng qua cách phản ứng của mọi người thì họ không hề có chút bất ngờ nào ngoài việc la liếʍ đến nước nôi lênh lán tấm hình kia. Điều này cho thấy họ đã sớm quen, ngược lại còn rất hoan nghênh dù vẫn có chút ít người anti nhưng cũng không bằng lượng fan đông đúc của Mộc Du.

Thật lòng mà nói thì một nam sinh thích giả gái thường luôn khiến người ta ghê tởm khi biết được. Thật ra lúc mới đầu Mộc Du cũng có vấp phải những chuyện này. Nhưng trước là cậu tự tin, chưa từng có biểu lộ xấu hổ nào khi thể hiện sở thích của mình, sau là cậu thật sự đẹp, tính tình tốt, thành tích vượt trội, lấy được hảo cảm của phần đông nhóm nữ sinh trong trường, dần dần người chấp nhận cậu trở nên nhiều hơn. Xã hội hiện đại, đến cả việc thừa nhận giới tính thứ ba người ta còn làm được, tại sao phải chấp nhất với một sở thích.

Đó là chưa nói, Mộc Du là sinh viên khoa phát thanh và truyền thông chuyên ngành báo phát thanh, cậu có khả năng có thể giả được giọng của cả nam lẫn nữ, già trẻ gì đều có thể nói, hiện tại đang làm hội trưởng hội phát thanh viên của trường.
« Chương TrướcChương Tiếp »