Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Học Trưởng, Em Đói Bụng

Chương 6: Chuyện giới võng phối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không nghĩ tới anh trả lời nhanh như vậy, còn đối với cái tên cũng không có chút kháng cự. Kết quả là Tiêu Dữ Tín đem nick của học trưởng sửa thành

CV

Đường Đường.

Khán phong thính vũ:

Học trưởng, anh vô xã đoàn mạo phao* đi.

*mạo phao: tra trên baidu thì nó dùng để chỉ một người bình thường ở trong group rất ít nói, nhưng đột nhiên nói thì gọi là mạo phao. (群里在线常常不说话,突然冒出一句话、发个图什么的,被称为冒泡.) Mình nghĩ ý Tiêu Dữ Tín là bảo Đàm Đường xáo động cho mọi người chú ý.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Được

Bên trong xã đoàn.

CVĐường Đường:

Mạo phao.

Xã trưởngTiết tháo là thần mã:

Chọt, thuận tiện bổ nhào vào. ╭(╯3╰)╮

Hậu kýLá rơi thành bùn:

Đường Đường? Thật manh *mắt sáng*

Phó xã trưởngÁi phong:

Quá manh, thật khó thở!

CVKhán phong thính vũ:

Hoan nghênh học trưởng (*^__^*)

Trang tríÁi khiêu vũ mực quân:

Học trưởng?

Hậu kýLá rơi thành bùn:

Học trưởng? Ai?

Xã trưởngTiết tháo là thần mã:

Cầu bát quái.

Tiêu Dữ Tín 囧, sơ ý một chút liền quên mình đang trong xã đoàn, nếu để cho họ biết mình quen học trưởng ngoài đời, nhất định là sẽ nhiều chuyện cho xem. Cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ sợ học trưởng khó chịu.

CVKhán phong thính vũ:

Vừa rồi gọi lộn, tôi cùng học trưởng nói chuyện phiếm bấm nhầm khung tin nhắn.

CVĐường Đường: Thật không?

CVKhán phong thính vũ:

Thật mà o(╯□╰)o

Phó xã trưởngÁi Phong:

→_→ có JQ.

Xã trưởngTiết tháo là thần mã:

Phó xã trưởng thị lực thật tốt, chính xác có JQ.

CVKhán phong thính vũ:

*Khụ* JQ ở đâu?

Phó xã trưởngÁi phong:

→_→ ở sâu trong đầu cậu.

CVKhán phong thính vũ:

-_-||| chớ suy nghĩ quá nhiều.

Đàm Đường nhìn khung đối thoại trên màn hình vi tính, Tiêu Dữ Tín cực lực giải thích, vài cô nàng không chịu bỏ cuộc, trên khóe môi hiện lên nụ cười. Giới này thực giống như em ấy nói, rất dễ thương.

Đàm Đường bị lôi kéo vào xã đoàn một tuần, trải qua một lần YY chính thức, công âm trầm ổn đều được các cô nàng trong xã đoàn nhất trí khen ngợi, đều mang một CV mới Đường Đường trở thành nam thần.

Hậu kýLá rơi thành bùn:

QAQ Tại sao một nam thần có công âm như thế mà lại có một cái tên thật thụ.

Trang tríÁi khiêu vũ mực quân:

9494* %>_<%

*9494 đọc gần giống với就是就是thể hiện sự đồng ý.

Phó xã trưởngÁi phong:

Không lẽ chính là công âm thụ thân trong truyền thuyết? →_→

Tiêu Dữ Tín nhìn mọi người kháng nghị tên của Đường Đường, trong lòng chợt có cảm giác mình là tội nhân thiên cổ.

Trong mọi người đang bàn luận, Đàm Đường tự mình đứng ra giải thích.

CVĐường Đường:

Tôi thích ăn đường.

Xã trưởngTiết tháo là thần mã:

Tôi cũng thích ăn! ( ⊙ o ⊙)

CVKhán phong thính vũ:

*Tim* Thích +1

CVCà chua xào cà chua:

Thính vũ, có cái gì mà cậu không thích ăn?

CVKhán phong thính vũ:

Cà chua thúc, không nên vạch trần! (>﹏<)

CVCà chua xào cà chua:

[đại binh]*

*đại binh: tìm trên baidu thì thấy mọi người bảo là icon thể hiện sự thâm trầm, lãnh khốc.

CVCà chua xào cà chua:

Vừa mới ăn thịt bò nướng than, mùi vị không tệ.

CVKhán phong thính vũ:

Thật đói (﹃) thúc ở đây kéo thêm thù hận!!

CVCà chua xào cà chua:

[đắc ý]

Icon QQ chớp chớp phía dưới bên phải màn hình vi tính, Tiêu Dữ Tín click vào.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Cà chua là ai?

Khán phong thính vũ:

Là người cộng tác của em (*^__^*) là người tốt, lần trước em cho anh nghe kịch truyền thanh, công âm chính là thúc ấy.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:



Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Hình như cậu ta đối với em rất hiểu rõ.

Khán phong thính vũ:

(⊙_⊙) có sao?

Sau đó, không có đáp lại.

Hai người họ rõ ràng ở cùng một nhà, nhưng lại dùng phương tiện QQ để trò chuyện, Tiêu Dữ Tín nghĩ có chút buồn cười. Năm phút sau, tiếng gõ của phòng vang lên.

Tiêu Dữ Tín mở cửa, Đàm Đường đứng ở bên ngoài, “Làm thức ăn khuya, em ăn không?”

Tiêu Dữ Tín hai mắt tỏa sáng, “Ăn!”

Ăn khuya mì thịt bò. Mì thơn mùi thịt bò, vừa dai vừa trơn, thịt bò rất nhiều.

“Cuối tuần này trung thu, em có về nhà không?”

Tiêu Dữ Tín ăn một đũa mì, ngẩng đầu, “Có, em về.”

“Thế à, vậy thôi.”

Tiêu Dữ Tín cảm thấy anh có gì đó, “Học trưởng, sao vậy?”

“Vốn định nếu như em không về nhà, anh mang em về nhà anh đón trung thu.”

Tiêu Dữ Tín sững sốt, về nhà học trưởng? Còn chưa từng thấy mặt mũi cha mẹ học trưởng ra sao, có thể sinh ra một đứa con ưu tứ như thế, hai người nhất định không đơn giản. Thật muốn thấy!

“Trù nghệ của mẹ anh tuyệt không thua anh, hơn nữa, còn có những món ngon bình thường không được ăn.”

Tiêu Dữ Tín không nhịn được mê hoặc, nhỏ nhẹ nói, “Học trưởng, em có thể đổi ý không?”

Đàm Đường nhìn cậu, “Hửm? Sao?”

“Em, em không về nhà nữa.”

Sự thực chứng minh, Tiêu Dữ Tín quyết định không sai. Nhà Đàm Đường ở Z thị ven trấn, dọc đường bán đầy thủy sản.

Cha mẹ Đàm Đường một người là công viên chức, một người là giáo viên cấp 3, nhìn qua đều rất dễ gần.

Như lời Đàm Đường nói, tài nấu nướng của mẹ anh tuyệt đối hơn anh nhiều, các món ăn đa dạng, Tiêu Dữ Tín như ý nguyện được ăn các loại mỹ vị.

Nhà ở gồm hai tầng, sân thượng bố trí thành một hoa viên nhỏ, trồng một ít rau dưa và hoa cỏ. Trung thu nhất định không thể thiếu ngắm trăng, mẹ Đàm trên sân thường bày sẵn các món ăn ngon, tất cả đều tự mình làm.

Tiêu Dữ Tín không ngờ cả nhà ba miệng bọn họ ngồi trên sân thượng ngắm trăng, vừa ôn chuyện vừa ăn này nọ.

Mười một giờ, cả nhà họ Đàm đúng giờ đi ngủ.

Tiêu Dữ Tín ở phòng khách. Nhà bọn họ ba miệng ăn, ba phòng ngủ, phòng ở giữa là để cho khách. Tiêu Dữ Tín nằm trên giường, chưa ngủ, vì vậy vào xã đoàn tám chuyện.

Một tin nhắn chuyển tới.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Sao chưa đi ngủ?

Tiêu Dữ Tín có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới học trưởng cũng chưa ngủ.

Khán phong thính vũ:

Học trưởng, ngủ không được o(╯□╰)o

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Ngủ không quen?

Khán phong thính vũ:

Không phải, cả ngày hôm nay rất vui, hưng phấn ngủ không được.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

….

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Muốn anh trò chuyện cùng không?

Khán phong thính vũ:

Không cần đâu, học trưởng đi ngủ đi.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Anh cũng ngủ không được.

Khán phong thính vũ:

Ặc.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến:

Ra ngoài đi.

Khán phong thính vũ:

Ừ.

Tiêu Dữ Tín ngồi dậy, đi ra mở cửa phòng, phát hiện học trưởng đang đứng trước tủ lạnh, tay cầm hai lon bia, xoay người nói với cậu, “Lên sân thượng đi.”

“Dạ.”

Hai người lên sân thượng, ngồi cùng một ghế, một bên ngắm trăng, một bên trò chuyện, thẳng đến khi Tiêu Dữ Tín bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Đàm Đường mới để cho cậu đi ngủ.

Kịch truyền thanh “Tiên ma chi luyến” vốn công âm là bánh kem đậu đen, nhưng là vì gã vô duyên vô cớ biến mất. Vì vậy Bán khỏa cải trắng tuyên bố đối công âm.

Bán khỏa cải trắng:

Ngốc mụ Thính vũ, cầu giới thiệu công âm!

Khán phong thính vũ:

Loại hình thế nào?

Bán khỏa cải trắng:

Chính là tiên ma phúc hắc công.

Khán phong thính vũ:

Người mới cô chịu không?

Bán khỏa cải trắng:

Chỉ cần là ngốc mụ giới thiệu, tất cả đều ok ^_^

Khán phong thính vũ:

Cô đợi một lát, tôi đi hỏi một chút.

Tiêu Dữ Tín nghĩ ngay đến học trưởng, Đàm Đường ở trong giới võng phối gần một tháng chỉ toàn đóng vai khách mời, dĩ nhiên tài nghệ chủ dịch của anh tuyệt đối không có vấn đề.

Tiêu Dữ Tín ra khỏi phòng, đi với Đàm Đường ngồi trên ghế sopha xem tin tức, “Học trưởng, có một bộ kịch muốn tìm công âm chủ dịch, anh có muốn thử xem không?”

“Loại hình thế nào?”

“Cổ trang huyền huyễn, tiểu công chính là phúc hắc tiên ma.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có…” Tiêu Dữ Tín suy nghĩ một chút, “Còn có, em phối thụ âm chủ dịch.”

“A.” Đàm Đường giả vờ trầm tư một lát, “Nhận đi.”

“Được, em đi nói với Chuẩn bị.”

Bộ kịch đầu tiên hai người hợp tác “Tiên ma chi luyến” phát kịch hiệu quả phi thường tốt, người người đều khen ngợi. Chuyển phát weibo liên tục tăng.

Hôm phát kịch, Đàm Đường vừa lúc có hôn lễ. Tiêu Dữ Tín đọc bình luận trên weibo, thấy mọi người khen ngợi, thở dài một hơi.

Hai người ở cùng một chỗ, nói lý ra pia nhiều lần, hiệu quả thu âm tự nhiên không tệ.

Góc phải icon QQ nhấp nháy, Tiêu Dữ Tín click vào.

Cà chua xào cà chua:

Tân hoan?

Khán phong thính vũ:

==” Đâu?

Cà chua xào cà chua:

Bộ kịch mới hợp tác.

Khán phong thính vũ:

-_-|||

Cà chua xào cà chua:

Thật lâu không pia kịch với cậu, có tân hoan liền quên đi người cũ là tôi, thật làm cho người ta thương tâm.

Khán phong thính vũ:

Cà chua thúc, thúc thật giống như oán phụ hơi khuê phòng. ==”

Cà chua xào cà chua:

Giống sao?

Khán phong thính vũ:

Giống!

Cà chua xào cà chua:

Đại khái là bị vứt bỏ lâu quá.

Tiêu Dữ Tín thấy mấy chữ này, trong lòng sinh ra chút hổ thẹn. Trước đây hai người bọn họ hợp tác rất tốt, bình thường hay cùng nhau pia kịch, thời gian này đúng là quên mất hắn.

Khán phong thính vũ:

Cà chua thúc, ngày mai 9h, thúc có rãnh không?

Cà chua xào cà chua:

Thế nào, muốn cùng tôi hẹn hò?

Khán phong thính vũ:

-_-||| là pia kịch.

Cà chua xào cà chua:

Đi a!

Khán phong thính vũ:

~(≧▽≦)/~ có thể mang theo gia quyến không?

Cà chua xào cà chua:

Ai?

Khán phong thính vũ:

Đường Đường.
« Chương TrướcChương Tiếp »