Nằm trên giường, hồi tưởng lại mấy ngày cùng học trưởng ở chung các loại, phảng phất nhớ lại hồi còn học năm nhất, lúc cậu vừa mới vào hội sinh viên, luôn luôn ngại ngùng ngồi một bên chờ phân công công việc. Ban học tập mọi người đều vội vàng, chỉ có Đàm Đường chiếu cố cậu, kiên trì chỉ dẫn cho cậu.
Làm sai chuyện gì cũng có học trưởng ở bên cạnh cứu giúp.
Học trưởng dáng người đẹp, thanh âm êm tai, còn có thể nấu ăn, người có thể sống cùng anh ấy cả đời hẳn là rất hạnh phúc.
Năm đó, phát hiện anh ấy có bạn gái là vào học kỳ 2, không thể không nói học trưởng bình thường rất ổn trọng, một điểm cũng không nhìn ra là một người rất cuồng nhiệt trong tình yêu.
Bạn gái của anh ấy chính là hoa khôi khoa tài chính và kinh tế truyền thông, da trắng, vóc người rất cao, chính là giống những người mẫu trên tạp chí, người theo đuổi cô xếp hàng dài từ cửa chính đến cửa sau. Mà cô ấy cùng học trưởng cùng nhau được mọi người bình luận là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Không biết học trưởng có còn hẹn hò với bạn gái hồi đại hay không.
Tiêu Dữ Tín trong nhay mắt muốn thành nữ, có thể quang minh chính đại thích anh, còn có khả năng ở cùng một chỗ, có thể chủ động cưa anh ấy.
Ba tuần sau khi bị lừa, cậu liền gọi điện cho mẹ ở Hương Cảng.
Chuyện bị gạt Tiêu Dữ Tín cũng không dám nói cho ba mẹ, chỉ nói là bị đánh mất thẻ ngân hàng, làm lại thẻ lần nữa. Gọi điện cho ba mẹ luôn luôn nói tốt, nói môi trường làm việc ở công ty rất tốt, nói đồng nghiệp không tệ, bây giờ đang ở cùng học trưởng thời đại học, ở rất tốt.
Ba mẹ cũng chỉ lo lắng công việc của cậu, tiền cũng không để ý, chuyển cho cậu năm ngàn.
Tiêu Dữ Tín đầu tiên rút hai ngàn, lấy để đưa cho Đàm Đường trả tiền ăn ở.
“Anh không thiếu tiền, tiền này em giữ đi, muốn mua cái gì thì mua, về phần em muốn đưa anh, thì để lãnh lương rồi tính sau.”
“Tiền lương tới tháng sau mới có, bây giờ học trưởng cứ giữ trước, nếu không, em thực sự không thể tiếp tục ở đây.”
Đàm Đường nhìn cậu một cái, cũng không có biện pháp, cầm lấy xấp tiền từ cậu rút ra năm tờ, “Anh nhớ kỹ là đã chi cho em nhiêu đây, còn lại, em giữ đi.”
Tiêu Dữ Tín kiên trì, “Còn phí em ăn ở nữa.”
“Em có có thấy ai mời cơm còn lấy lại tiền không?”
Tiêu Dữ Tín có chút lờ mờ.
“Tiền ăn cơm không cần đưa, nếu như cảm thấy ngại ngùng, lần sau em có thể mời lại anh.” Đàm Đường từ ghế sopha đứng dậy, “Quyết định vậy đi, anh đi làm cơm đây.”
Nói xong, liền đi vào nhà bếp.
Lúc ăn cơm, Tiêu Dữ Tín nói, “Học trưởng, em muốn mua máy vi tính.”
“Ngày mai rãnh, anh đến công ty đón em tan tầm, sau đó dẫn em đi chọn máy vi tính.”
Tiêu Dữ Tín cũng không biết máy vi tính mua ở đâu, liền gật đầu đáp ứng.
Ở trung tâm máy vi tính dạo một vòng, mua về một máy hơn ba ngàn, còn có card âm thanh rời và microphone. Tuy rằng kém hơn cái trước cậu dùng, nhưng hiện tại chỉ có thể mua với giá này, có thể sử dụng được là tốt rồi.
Thứ bảy là ca hội sinh nhật của một CV, Tiêu Dữ Tín xuất hiện trên YY của xã đoàn.
Cậu login không lâu sau, chủ trì ca hội là cà chua xào cà chua lập tức pm.
Cà chua xào cà chua:Yêu, mới mua máy vi tính?
Khán phong thính vũ:
^_^ ừ.
Cà chua xào cà chua:Cậu trước chuẩn bị một chút, chút nữa tôi đưa cậu lên mạch.
Tiêu Dữ Tín vừa định nói là chỉ đến nhìn một chút, không có định nói. Thế nhưng cà chua xào cà chua đã nhanh tay đẩy cậu lên mạch, thanh âm trầm ổn đại thúc của hắn không có hảo ý truyền tới, “Xin hãy vỗ tay cho vị khách mời thần bí của chúng ta!!”
Kết quả là Tiêu Dữ Tín thấy ID của mình ngây ngốc đang trên mạch. Cậu điều chỉnh chút microphone, sau đó nói, “Xin chào mọi người, đã lâu không gặp.”
Trò chuyện bên trong hệ thống, một đám cô nương liên tục xoát.
“Ngốc mụ, cậu rốt cuộc đã lên, nhân gia rất nhớ cậu.”
“Sỏa mụ thính vũ!!”
“Hoan nghênh ngốc mụ trở về, tung bông ~(≧▽≦)/~, vỗ tay”
“*Thương cảm* ngốc mụ, tôi tưởng rằng cậu và tiểu công nhà cậu đi hưởng tuần trăng mật, bỏ rơi chúng tôi, chíp chíp chíp, thấy cậu thật sự quá tốt.”
“Di, sữa bò đậu đen vậy mà không cùng xuất hiện, không khoa học a không khoa học!”
“Ngốc mụ thính vũ, cầu bát quái, cầu tú ân tú ái.”
….
Một đống lớn, hồi đầu còn thăm hỏi đơn giản, sau cùng chính là nhiều chuyện. Cậu và sữa bò đậu đen hầu như cả giới võng phối đều biết, trước đây sữa bò đậu đen tỏ tình thật quá khoa trương, bây giờ muốn khiêm tốn cũng không được.
Tiêu Dữ Tín một lúc sau nói, “Tôi, tôi cùng sữa bò đậu đen đã chia tay.”
Phía dưới xoát điên cuồng.
“Hả? Không phải chứ, ngốc mụ cậu nói là sự thật hay đùa vậy?”
“Tôi không tin! Một tháng trước hai người còn ân ân ái ái!”
“Không bao giờ … không bao giờ tin tưởng trên đời này còn có tình yêu thật sự! Orz”
“Có phải sữa bò đậu đen đối xử không tốt với cậu không ngốc mụ? Giỏi, tìm ra manh mối, tôi đã sớm nhìn ra gã là tra công, cậu đá gã ta rất tốt.”
“Ngốc mụ, ngốc mụ, cầu chân tướng ~~o(>_<)o ~~ “
…
Cà chua xào cà chua mở miệng nói: “Sữa bò đậu đen trong thực tế chính là một tên tra nam, một chân đạp ba thuyền, thính vũ sớm phát hiện, cùng gã chia tay.”
Tiêu Dữ Tín ngẩn người, không nghĩ cà chua xào cà chua lại giải vây giúp cậu như vậy.
Phía dưới lại là một trận xôn xao, vang lên các câu chửi sữa bò đậu đen.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, hại tôi còn tưởng rằng sữa bò đậu đen rất si tình!”
“Hừ, công âm của Tiên Ma chi luyến, nhất định là phải đổi! Ngốc mụ, chúng tôi không thể ủy khuất cậu cùng người như thế xuất hiện ở cùng bộ kịch truyền thanh!”
“Cầu ngược tra nam! QAQ thính vũ ngốc mụ, vuốt vuốt.”
….
Kết quả vốn là ca hội của nhân vật chính, sinh nhật ngày hôm nay của vị CV hoàn toàn bị vứt ra phía sau. Hoàn hảo chính là cà chua xào cà chua ra giải quyết, cho Tiêu Dữ Tín ra hát một bài chúc mừng, sau đó xoay chuyển cục diện mấy cô nương liên tục mắng tên tra nam ra xa.
Ở chỗ này gần hai tháng, mỗi khi Đàm Đường không cần đến chủ trì hôn lễ, Tiêu Dữ Tín tan tầm đem cơm nấu sẵn, đợi học trưởng về làm đồ ăn.
Hôm nay, Tiêu Dữ Tín tan làm, lần mò túi tiền trên người, lục túi công văn, cũng không tìm ra được chìa khóa nhà. Lên xe bus quay về công ty, kiểm tra bàn làm việc lẫn mặt đất cũng không thể nào tìm được.
Chìa khóa có thể là rơi trong nhà rồi.
Đàm Đường đi làm về, phát hiện Tiêu Dữ Tín ngồi chồm hổm trước cửa phòng, như là trẻ con bị đuổi ra khỏi nhà.
“Sao vậy?”
Tiêu Dữ Tín ngẩng đầu nhìn bóng to trước mặt, “Hình như em để quên chìa khóa trong phòng rồi.”
Đàm Đường kéo cậu đứng dậy, “Sao không gọi điện thoại cho anh?”
“Em không muốn làm phiền anh.”
Đàm Đường một bên cầm chìa khóa mở cửa, một bên nói, “Gì mà làm phiền, dạo này anh rất nhàn, lúc tan làm tương đối thư thả.”
“Không có gì, ngồi chờ cũng không bao lâu.”
Mở cừa đi vào, Tiêu Dữ Tín đi vào phòng tìm chìa khóa, phát hiện nằm ở trên giường, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Lúc ăn cơm, Đàm Đường nói, “Đúng rồi, thứ bảy này anh có làm việc ở một hôn lễ cạnh biển, phong cảnh cũng không tệ, em có muốn đến xem không?”
Kỳ thực từ lúc đến đây, Tiêu Dữ Tín còn chưa đi đâu cả, nghe được có thể đi ra ngoài, lập tức rướn cổ ngóng, “Thực sự có thể sao?”
“Tất nhiên, hôn lễ hình là con em nhà giàu, thuê trọn toàn bộ bãi biển, người qua đường cũng có thể đến làm khách, phí dụng họ trả hết.”
“Cũng có thể ăn ngon sao?” Những lời như vậy mà cũng tự nhiên mà nói ra.
Đàm Đường khẽ cười, gắp cho cậu một cái cánh gà, “Đương nhiên có thể, ở đó thức ăn tùy ý ăn.”
Tiêu Dữ Tín hai mắt phát sáng, ở sớm xem trên tivi hôn lễ của những người giàu có, ăn đều là những món ngon, sớm đã muốn đi thử.
Đến thứ bảy, Đàm Đường và Tiêu Dữ Tín đi ra khỏi cửa. Đàm Đường làm việc ở hôn lễ đều mặc tây trang đeo nơ hoặc thắt cavat. Hôm nay, anh mặt một tây trang màu trắng, làm cho vẻ ngoài càng thêm đẹp.
Tiêu Dữ Tín không dám nhìn thằng, ngồi trên xe nương theo kính chiếu hậu nhìn mấy lần. Học trưởng nhìn thật đẹp, thuộc về loại hình văn nhã.