Edit: Hyukie Lee
Vệ Gia Vũ và Trần Tố, hai người dùng hai góc độ hoàn toàn khác nhau chứng minh điều này.
Một có tiền, một không tiền, cuối cùng đều biến thành lẻ loi cô độc.
Kiều Thiều nghĩ tới Hạ Thâm, y quay qua nhìn hắn, thấy đối phương đang nếm thử tí cà phê.
Kiều Thiều vui vẻ
: “Ai mượn để đường cho cố vô, uống không nổi rồi chứ gì?”
Ly cà phê thì nhỏ xíu, mà ba bịch đường hết bà nửa ly rồi!
Hạ Thâm cau mày
: “Vẫn đắng.”
Kiều Thiều
: “…” Có nhiêu đó cũng không chịu nổi sao!
Nhớ tới vụ mình lừa hắn uống cà phê đen nâng cao tinh thần, hừm…
Kiều Thiều cũng có một chút áy náy
: “Đắng cỡ nào chứ? Đưa tôi nếm thử xem.”
Hạ Thâm lập tức đưa ly cà phê qua.
Kiều Thiều đắn đo
: Là tại đường không đủ ngọt sao? Nếu đắng thật, mình sẽ cho hắn bỏ thêm một bịch nữa…
Kiều Thiều vừa nghĩ vừa uống thử một ngụm, sau đó…
Coi như hết!
Ngọt cỡ này là muốn mưu sát người khác hay sao!
Kiều Thiều một bộ biểu tình ngấy muốn chết
: “Hạ Thâm Thâm cậu tỉnh lại! Đây là ngọt tới đắng nghét mới đúng!”
Hạ Thâm hơi giật mình
: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Ạchhh….” Kiều Thiều không cẩn thận đã nói ra tiếng lòng của mình, y nhanh chóng giải thích
: “Kêu tên cậu chứ gì.”
Hạ Thâm
: “Tên tôi cũng không phải Hạ Thâm Thâm.”
Hắn nói rất chậm, cố ý nhấn mạnh hai từ láy cuối cùng.
Kiều Thiều uống một ngụm cà phê hòng che dấu
: “Cậu nghe lầm rồi.”
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, nhẹ giọng nói
: “Kiều Thiều Thiều.”
Kiều Thiều
: “…”
“Kiều Kiều Thiều.”
“Kiều Tiểu Thiều.”
“Tiểu Kiều Thiều.”
Vành tai Kiều Thiều đỏ sắp cháy, vội vàng nói
: “Sau này tôi không gọi bậy nữa!”
“Không sao nha.” Hạ Thâm nói
: “Tôi cũng muốn đặt cái nickname cho cậu, cậu thấy cái nào hay hơn.”
Cái nào cũng không hay!
“Không thích hả?” Hạ Thâm lại nói
: “Thế để tôi nghĩ cái khác, ờm, Kiều bảo bối? Thiều đáng yêu?”
Kiều Thiều sợ hãi
: “Anh Thâm à em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ kêu anh bậy bạ nữa!”
Vừa được chứng kiến bản lĩnh chọc tức người của đối phương, Kiều Thiều không hề muốn bước tiếp con đường bị đổ trà sữa lên đầu.
Hạ Thâm nhìn bộ dáng này của y, phúc chí tâm linh
:
”Có rồi!”
Kiều Thiều không tin nổi miệng hắn sẽ phun ra thứ tốt lành gì.
Quả nhiên, Hạ Thâm nhếch môi, phun ra ba chữ
: “Kiều cục cưng.”
Hắn còn hảo tâm tổng kết lại
: “Hài âm là ngoan ngoãn, ừm, ý là rất ngoan á.”
Kiều Thiều
: “…”
Vệ Gia Vũ đối diện xém chút nữa phun hết một miệng đầy cà phê ra!
Cái gì vậy trời má bưởi xanh!
Hai tên này, hai tên này…
Rõ ràng hắn uống Americano đá không đường, thế mà có cảm giác uống một họng đường trong miệng!
Anh Kiêu ơi!
Vệ Gia Vũ bi thương mà nghĩ —–
Em cảm thấy anh dữ nhiều lành ít.
Điều khiến Vệ Gia Vũ thấy lạnh lẽo thay Lâu Kiêu là, Hạ Thâm uống hết cả ly camarel cappuccino.
Hắn uống hết một hơi ngay chỗ Kiều Thiều vừa uống, khen một câu
: “Ngọt ghê.”
Cũng không bỏ thêm đường, sao đột nhiên lại ngọt?
Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường
: “Ngọt chết luôn đi.”
Vệ Gia Vũ bị đôi cùng bàn tú ân tú ái cảm thiên động địa làm cho ngu người.
Hắn… Đau lòng thay Lâu Kiêu.
Uống cà phê xong, rốt cuộc ba người vẫn đi sân băng.
Vé cũng mua rồi, vì chút chuyện đó mà bỏ qua thì đúng là đáng tiếc.
Huống chi vé này rất đắt, tám mươi đồng một vé.
Khi bọn họ trở về, giày đã chuẩn bị xong.
Lúc này có rất nhiều người, trong sân nghỉ có không ít người đổi giày, đa số đều là người trẻ, cũng có không ít trẻ con.
Bọn Kiều Thiều tìm một chỗ trống ngồi xuống thay giày.
Vệ Gia Vũ đã quen với loại giày này, nhanh nhẹn đeo vào, buộc dây lại.
Kiều Thiều thì chưa mang, y nhìn tư thế của Vệ Gia Vũ, sau đó mới bắt đầu mang cho mình.
Hạ Thâm bỏ giày trượt băng của mình xuống, nói rằng
: “Để tôi giúp cho.”
Kiều Thiều cúi đầu hí hoáy
: “Không cần nha, chỉ là mang giày thôi mà.”
Sau đó y mới phát hiện, hình như không đơn giản như vậy…
Dây của giày trượt băng cực kì dài, Kiều Thiều thắt một cái nơ con bướm xong vẫn còn dư một đoạn.
Vệ Gia Vũ đứng một bên nói vào
: “Dây giày phải buộc chặt đó, nếu không sẽ ngã.”
Kiều Thiều vừa định nói, dài như thế này thì buộc kiểu gì…
Nhưng Hạ Thâm đã nửa ngồi xổm xuống, cột giây dày cho y.
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm cởi giây dày ra, quấn vài vòng lên chân
: “Phải cố định chắc chắn, nếu không mắt cá chân sẽ bị thương.”
Kiều Thiều nói
: “Hèn chi dây dài như vậy, thì ra phải quấn lên.” Trong âm thanh có chút không được tự nhiên.
Hạ Thâm đã mang xong một chân, ngẩng đầu hỏi Kiều Thiều
: “Thế nào, có chặt không?”
Kiều Thiều lập tức nhìn vào mắt hắn, tâm khẽ run rẩy.
Hạ Thâm
: “Hửm?”
“Không.” Kiều Thiều chuyển tầm mắt ra
: “Không chặt.”
Hạ Thâm mang tiếp một chân khác cho y, Kiều Thiều không nhìn hắn nữa.
Tầm mắt chuyển qua nơi khác, y phát hiện xung quanh có không ít người cột giây dày hộ người khác.
Qủa thực loại giày này rất khó mang, rất nhiều người mới cũng không biết buộc.
Kiều Thiều quan sát, đại đa số người hỗ trợ đều là phụ huynh giúp con cái, hoặc là bạn trai giúp bạn gái…
Khụ…
Kiều Thiều thu hồi tầm mắt, hỏi Hạ Thâm
: “Cậu đã từng buộc dây giày giúp bạn gái rồi sao?”
Tay Hạ Thâm khựng lại.
Kiều Thiều làm không khí sôi nổi lên
: “Chắc chắn đã làm rồi đúng không, thạo nghề thế mà…”
Hạ Thâm đã mang xong hai đôi cho y, đứng lên
: “Làm rồi…”
Kiều Thiều cũng không ngoài ý muốn, cũng mười bảy mười tám hết rồi, ai mà chưa từng yêu.
Trước kia y có một người bạn, mỗi ngày một vị, một tháng đổi đến sáu cô bạn gái.
Cũng, cũng rất bình thường đi.
Kiều Thiều đang miên man suy nghĩ, Hạ Thâm lại tặng thêm một câu
: “… Nếu cậu cũng tính là bạn gái của tôi, thì đây là lần đầu tiên.”
Đầu óc Kiều Thiều trống trơn
: “Ả?”
Hạ Thâm đã bắt đầu mang giày cho mình
: “Đời này tôi chỉ buộc giây giày cho một mình cậu.”
Kiều Thiều
: “!”
Đột nhiên Hạ Thâm ngẩng đầu nhìn y
: “Cậu từng thắt caravat cho người khác chưa?”
Kiều Thiều trả lời theo bản năng
: “Chưa…”
Hạ Thâm cong môi
: “Cho nên tôi là người đầu tiên?”
“Í không đúng.” Kiều Thiều nhớ ra
: “Tôi đã thắt cho ba tôi rồi!”
Hạ Thâm
: “…”
Kiều Thiều cười khan một tiếng, y thật sự đã từng thắt cho đồng chí Đại Kiều.
Hạ Thâm mang giày xong, đứng lên vươn tay với người kia
: “Thôi đi, tôi xem cậu như bạn gái, mà cậu thì coi tôi là ba ba.”
Kiều Thiều lảo đảo, xém chút nữa ngã sấp mặt
: “Nói bậy bạ gì đó.”
Hạ Thâm
: “Là cậu hỏi.”
Kiều Thiều lên án
: “Tôi chỉ hỏi cậu có từng buộc giây giày cho bạn gái hay không!”
Hạ Thâm
: “Tôi không có bạn gái.”
Kiều Thiều nói
: “Thế thì trả lời là không buộc!”
Hạ Thâm
: “Nhưng tôi mới vừa buộc.”
Kiều Thiều sắp bị hắn nhiễu đến hôn mê
: “Tôi cũng không phải bạn gái của cậu!”
Hạ Thâm gật gật đầu
:
”Àmm, là bạn trai.”
“Đúng vậy.” Kiều Thiều đã hôn mê
: “Rõ ràng là bạn trai… A…”
“Wao! Trai đẹp!”
Một tiếng hét của nữ sinh đánh gãy cuộc đối thoại nguy hiểm của Kiều Thiều.
Kiều Thiều nhìn qua, phát hiện trên sân băng có một thân ảnh xẹt qua, tóc ngắn xanh tro cực kì chói mắt.
“Trời ơi! Là Yuri đúng không! Là tiểu yêu tinh Russia đúng không!”
“Giống thiệt đó! Dáng người mảnh khảnh linh hoạt, nhuộm tóc vàng là có thể trực tiếp đi cos!”
“Yuri! Yuri!”
Kiều Thiều nghe đến không hiểu tại sao, y hỏi Hạ Thâm
: “Yuri là ai?”
Không phải hắn là Vệ Gia Vũ sao, sao mấy em gái này lại kêu Yuri?
Có điều Vệ Gia Vũ cũng không nói láo, hắn trượt rất hay.
Hạ Thâm nói
: “Hình như là một nhân vật trong phim.”
Kiều Thiều vẫn chưa hiểu lắm
: “Thì ra là như vậy.”
Hai người bọn họ đã tới cửa vào sân băng, nhìn Vệ Gia Vũ trượt hay như vậy, Kiều Thiều cũng nóng lòng muốn thử.
Hạ Thâm thì rõ ràng là biết trượt, hắn thoải mái đi vào sân băng, lướt một vòng đơn giản sau đó vươn tay với Kiều Thiều
: “Đến đây đi, bạn trai.”