Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều vẫn còn ngơ ngác.
Y máy móc lật ra, hoàn toàn khϊếp sợ vì nội dung bên trong.
Nhìn sơ qua đã thấy chữ viết mạnh mẽ hữu lực.
Thể chữ trong bút kí không phải ngay ngắn như in, mà mang theo phong cách tiêu sái trương dương của mỗi người.
Nhưng dù vậy, từng chữ rõ ràng tuyệt đối không hề qua quýt.
Còn có phương thức sắp xếp khiến người xem hiểu ngay, mỗi kiến thức được chẻ ra nhiều nhánh nhỏ theo sơ đồ tư duy, quả thực rất dễ nhớ!
Kiều Thiều lật từ đầu tới cuối, cái miệng há to tới mức có thể nhét trứng vịt vào.
Hạ Thâm nói: “Không đủ thời gian, đây chỉ là một phần nhỏ thôi.”
Thật ra kiến thức của năm nhất không nhiều như vậy, nhưng Hạ Thâm không những ghi lại trọng điểm mà còn cho thêm mẫu ví dụ và các loại đề biến đổi.
Kiều Thiều nhìn qua hắn, lắp bắp mà nói: “Cho… Cho tôi á?”
Bỗng nhiên có loại cảm giác không chân thật, nếu thật sự cho y, có lẽ đây là món quà quý giá nhất mà Kiều Thiều từng được nhận.
Hạ Thâm khẽ cười: “Chứ không thì cho ai?”
“Tôi tôi tôi!” Tống Nhất Hủ giơ tay: “Có thể cho tôi mượn chép lại một phần không!”
Không cần chép hết, chỉ chép một phần thôi cũng có thể đắc đạo thành tiên a!
Đừng thấy bạn học Tiểu Tống thứ hai đếm ngược, hắn cũng có giấc mộng xếp hai nha, nằm mơ cũng muốn xếp hạng trước 40 đó!
Ừm, tổng cộng cả lớp chỉ có 49 người.
Nhưng Kiều Thiều có chút keo kiệt, y không muốn bất cứ kẻ nào sờ vào phần bút kí này cả.
Hạ Thâm cho Tống Nhất Hủ một thùng nước đá mát lạnh sảng khoái: “Mơ đi, cái này là tôi đo ni đóng giày làm cho Kiều Thiều, cậu xem cũng không có tác dụng.”
Tống Nhất Hủ: “???”
Học thần giải thích cho học tra: “Tôi biết tình huống của Kiều Thiều, cho nên căn cứ theo khuyết điểm của cậu ấy viết, còn cậu…”
Tống học tra nghiêm túc nói: “Tôi có rất nhiều khuyết điểm!”
Cho nên bổ sung bậy bạ cái nào cũng được!
Hạ Thâm không hề lưu tình: “Cho nên xem cũng vô dụng.”
Tống Nhất Hủ không cam lòng: “Ác quá!”
Hạ Thâm thuận miệng hỏi: “Định nghĩa vector là gì?”
Tống Nhất Hủ: “Á…”
Hạ Thâm nhìn qua Kiều Thiều, Kiều Thiều nói: “Là một đoạn thẳng có hướng.”
Hạ Thâm trả lời Tống Nhất Hủ: “Biết chênh lệch ở đâu chưa?”
Tống Nhất Hủ: “Tại tôi không phản ứng kịp chứ bộ, thiệt ra tôi cũng biết…”
Hạ Thâm lại hỏi: “Thế định nghĩa số thực?”
Tống Nhất Hủ: “…”
“Về nhà học bài đi.”
Giáo viên Hạ cho Tống Nhất Hủ lời phán xét cuối cùng.
Tống Nhất Hủ ủ rũ một hồi vẫn không cam lòng, hắn cắn răng nói: “Anh Thâm ơi, nếu không anh cũng viết một tờ bút kí đo ni đóng giày cho em đi? Thật đó, chỉ cần anh làm, từ nay về sau anh kêu em làm gì em cũng làm, làm trâu làm ngựa cũng làm!”
Hạ Thâm hỏi hắn: “Cậu tên gì?”
Tống Nhất Hủ ngơ người: “Tống Nhất Hủ nha.”
Hạ Thâm bình tĩnh nói: “Ồ, tôi chỉ làm cho người tên Kiều Thiều.”
Tống Nhất Hủ: “…”
Kiều Thiều ngồi một bên nhịn không được cười ra tiếng.
Nếu đang chơi game, nhất định bây giờ trên đầu Tống Nhất Hủ đã bật ra hai chữ đỏ chót —- K.O.
Tống Nhất Hủ ngã xuống, Kiều Thiều nhân tiện tiếp lời với Hạ Thâm.
“Cậu chưa ăn cơm chiều, đi…”
Hạ Thâm cắt ngang lời y: “Giờ cậu trả lời đi, tôi và Trần Tố ai giỏi hơn?”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm nhìn y: “Hửm?”
Ánh mắt Kiều Thiều cười đến cong thành mảnh trăng non: “Chỉ vì cái này…”
Hạ Thâm lại hỏi: “Ai giỏi hơn?”
Kiều Thiều dở khóc dở cười: “Rồi rồi, cậu giỏi nhất!”
Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, không nói gì nữa, nhưng ý cười đều viết hết lên mặt.
Ngón tay Kiều Thiều sờ lên bút kí, nhịn không được nói: “Cậu tới mức này sao, vì một câu như vậy mà cặm cụi sáu bảy tiếng.”
Hạ Thâm trầm ổn nói: “Một chút mà thôi.”
Nụ cười bên môi Kiều Thiều không đè nổi: “Phục.”
Y thật sự tâm phục khẩu phục!
Tầm mắt Hạ Thâm dịch khỏi khóe mắt Kiều Thiều: “Cũng có chút hối hận.”
Bỗng dưng Kiều Thiều căng thẳng.
Hạ Thâm xoa xoa cổ tay phải của mình: “Nếu về nhà dùng máy tính thì tay sẽ không nhức như vậy.”
Kiều Thiều lại cười: “Ai mượn làm rồi la!”
Hạ Thâm cố ý nói: “Mỏi tay quá, tay trái xoa miết cũng mỏi.”
Kiều Thiều vội vàng nói: “Đây đây, tôi xoa giúp cho.”
Hạ Thâm lập tức nhanh chóng đưa tay qua.
Kiều Thiều hạ mi xoa tay cho người kia, hỏi: “Lực thế này ổn không?”
Hạ Thâm không trả lời: “Có mạnh lắm không?”
Tiểu thiếu gia nào làm mấy chuyện này bao giờ, tay nghề ngốc vụng.
Hạ Thâm xoay đầu qua chỗ khác, chầm chậm nói: “Rất tốt.”
— Rốt cuộc cái tay này lớn lên thế nào, sao vừa trắng vừa mềm lại còn mịn.
Kiều Thiều không chỉ xoa cổ tay còn bóp luôn gan bàn tay, thuận tiện còn bóp luôn ngón tay.
Hạ thần vô cùng hưởng thụ, cảm thấy mình viết thêm bảy tám giờ nữa cũng không có vấn đề gì.
Tiết tự học cuối cùng, Hạ Thâm về nhà.
Tiết trước, Kiều Thiều nghiêm túc xem bút kí, thỉnh thoảng Hạ Thâm sẽ nói vài câu hướng dẫn y vào trọng điểm.
Kiều Thiều thu lợi không hề nhỏ, cái đầu như phát ra ánh sáng lòe lòe, đắc đạo thành tiên.
Phần bút kí này thật sự rất quý giá.
Trong đó không chỉ bao gồm sáu bảy tiếng công sức mà còn là hiểu biết của Hạ Thâm đối với Kiều Thiều.
Phần quan tâm trân trọng này, thật sự khiến người cảm động.
Kiều Thiều âm thầm quyết định, nhất định phải xem thật kĩ, không thể cô phụ một mảnh tâm ý của Hạ Thâm.
Buổi tối khi trở lại phòng ngủ, Kiều Thiều nhịn không được khoe với Trần Tố.
Trần Tố thoáng nhìn qua liền ngơ ngẩn: “Hạ Thâm viết á?”
“Đúng đúng đúng!” Kiều Thiều như đứa trẻ nhận được món quà yêu thích trong lễ Giáng sinh, giọng nói chứa đầy vui vẻ: “Cậu ấy viết rất lâu, hơn nữa còn cực kì rõ ràng.”
Trần Tố là một học bá, thường xuyên ôn tập lại những kiến thức đã học, cho nên vừa nhìn đã hiểu.
“Hạ Thâm tốt thật.”
Kiều Thiều cũng rất cảm khái: “Đúng vậy, người rất tốt.”
Bạn hữu đủ trượng nghĩa, chỉ phần bút kí này thôi Kiều Thiều đã muốn cẩn thận giữ gìn cả đời.
Trần Tố khựng lại.
Cậu muốn nói là Hạ Thâm rất tốt với Kiều Thiều, nhưng hiển nhiên người kia đã hiểu sai.
Rốt cuộc Hạ Thâm như thế nào, Trần Tố không thể phán đoán.
Tuy cậu cảm kích hắn nhưng sẽ không mù quáng đến gần.
Học kì đầu năm nhất, Trần Tố lạc đàn, thế Hạ Thâm thì sao?
Toàn bộ Đông Cao cơ hồ không ai không biết “thiên tài”, nhưng số người có thể bắt chuyện với hắn lại cực ít.
Ngoại lệ duy nhất là Lâu Kiêu ban quốc tế, tên lưu manh không ai dám chọc ghẹo.
Mà Lâu Kiêu hình như là người quen cũ của Hạ Thâm, trước khi vào Đông Cao hai người đã quen nhau.
Trần Tố nhịn không được nỉ non: “Sao Hạ Thâm lại tốt với cậu như vậy?”
Luôn cảm thấy có chỗ kì quái, lại không biết kì ở chỗ nào.
Bỗng cửa mở ra, Vệ Gia Vũ xách đồ ăn khuya về.
Hắn nghe Trần Tố hỏi.
Kiều Thiều trả lời Trần Tố: “Tôi cũng không biết nữa, cậu ấy thật sự rất quan tâm tôi.”
“Có lẽ hai người ăn ý đi.” Trần Tố cũng không nghĩ nhiều.
Vệ Gia Vũ hừ một tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: “Cậu thật sự không biết tại sao anh Thâm lại quan tâm mình luôn sao?”
Hắn hỏi Kiều Thiều.
Kiều Thiều nghi hoặc nhìn qua: “Thế cậu biết à?”
Vệ Gia Vũ nhắc nhở: “Anh Thâm là bạn tốt của anh Kiêu.”
Kiều Thiều càng thêm nghi hoặc: “Cho nên?”
Vệ Gia Vũ yên lặng hai giây, tặng Kiều Thiều một chữ: “Ngu!”
Kiều Thiều: “???”
Vệ Gia Vũ để đồ ăn vặt trong tay xuống, đi rửa mặt.
Hiện tại tâm trạng của Kiều Thiều rất tốt, đối mặt với tên nhóc âm tình bất định này cũng có thể nén lửa giận.
Trần Tố an ủi: “Đừng để ý tới cậu ta.”
Kiều Thiều chỉ hơi buồn bực: “Lời đó là ý gì chứ?”
Hạ Thâm quan tâm mình thì có liên quan gì với Lâu Kiêu, y và Lâu Kiêu cũng có thân lắm đâu.
Trần Tố cũng không hiểu, không đưa ra câu trả lời được.
Lông Xanh đang trét kem đánh răng trong toilet cười nhạo một tiếng.
Nếu không vì mặt mũi anh Kiêu, anh Thâm sẽ quan tâm tên quỷ nghèo này sao?
Còn không phải anh Kiêu dặn dò nên anh Thâm mới chiếu cố!
Đúng là ngu ngốc!
Cũng không biết anh Kiêu coi trọng cậu ta ở điểm nào.
Hừ…
Vệ Gia Vũ bỏ bàn chải đánh răng tự động vào miệng, vừa oán thầm vừa suy nghĩ.
Tên quỷ nghèo này cái khác không đề cập tới, nhưng lớn lên cũng đẹp, nếu mặc váy vào…
“Khụ khụ khụ…”
Thiếu chút nữa Lông Xanh bị mình hù đến sặc chết.
Sáng sớm hôm sau, lớp trưởng lên bục giảng thông báo: “Hôm nay đã có đồng phục mới, giờ lấy số đo, mọi người điền vào đơn đi.”
Các bạn học nhanh chóng hưng phấn: “Đồng phục mới ra sao thế!”
Lớp trưởng nói: “Tôi cũng không biết, nghe nói rất đẹp.”
Có người buồn rầu: “Còn đẹp tới mức nào nữa? Không phải đổi màu rồi lớn hơn một số sao.”
Lập tức cũng có bạn học sầu theo: “Qùy cầu đừng như Thập Bát Trung, đỏ đậm từ trên xuống dưới…”
Có người đã thấy qua bộ đồng phục đó, phụ họa theo: “Chời mẹ ơi, nếu đổi thành như vậy thiệt chắc tao nhảy cửa sổ quá!”
“Có khí phách, từ lầu ba nhảy xuống không chết cũng tàn.”
“Tao thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Lớp trưởng bóp tay nói: “Thôi, nhanh viết số đo đi, tôi nghe thầy nói là đồng phục kiểu mới, không chừng rất đẹp đó.”
Tống Nhất Hủ bàn sau nói: “Không tin đâu, nếu đồng phục nữ sinh là váy, anh đi bay cho coi!”
Cái này còn gay cấn hơn cả nhảy lầu, mọi người hưng trí bừng bừng: “Lão Tống, nói nhớ làm!”
Tống Nhất Hủ chậc một tiếng: “Váy là không có khả năng rồi, đời này con gái trường mình cũng không có khả năng mặc váy!”
Trường học lúc trước của Kiều Thiều nữ sinh đều mặc váy, phần trên là áo tây trang ôm sát người và váy kẻ sọc, hơn nữa còn đính thêm huy hiệu mạ vàng, rất đẹp.
Kiều Thiều trêu ghẹo Tống Nhất Hủ: “Lỡ là váy thật thì sao?”
Tống Nhất Hủ không sợ: “Thế thì sau này cứ gọi tôi là Tống Nhất Sh~t.”
Cả lớp cười vang.”
Vừa lúc tờ đăng kí truyền tới bàn bọn họ, Hạ Thâm nhận lấy, viết rồi trực tiếp chuyền lên bàn trước.
Kiều Thiều sửng sốt, chặn lại: “Tôi còn chưa điền mà.”
Hạ Thâm nói: “Ghi dùm cậu rồi.”
Kiều Thiều: “Cậu biết tôi mặc số mấy sao?”
Hạ Thâm chồm đến bên tai y nói một con số.
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm cong môi: “Không sai chứ.”
Kiều Thiều mài răng.
Tống Nhất Hủ đằng trước kinh hô một tiếng: “Anh Thiều à, số này không phải thời trang trẻ em chớ!”
Kiều Thiều yên lặng hai giây, nguyền rủa hắn: “Tống Nhất Hủ cậu chờ đổi tên đi!”
Thứ ba hàng tuần, Kiều Thiều gọi điện thoại cho lão ba nhà mình.
Ngày thường Kiều Tông Dân không dám gọi cho con trai, sợ quấy rầy y học tập.
Bây giờ gọi được liền hỏi một mạch chuyện này chuyện kia.
Kiều Thiều vô cùng bình tĩnh nói chuyện thành tích, đồng chí Đại Kiều sợ người kia buồn: “Không sao không sao, đã tiến bộ rất nhiều rồi!”
Kiều Thiều cho cái xem thường, đếm ngược đầu tiên cũng là tiến bộ rất lớn, thế còn học hành chi nữa!
“Lần sau là thi cuối kì, con sẽ cố gắng hết sức.” Kiều Thiều nói cho ba ba, cũng nói cho chính mình.
Kiều Tông Dân nói: “Đừng gấp, từ từ cũng được, hiện tại con đã rất tốt rồi.”
So với một năm trước, thật sự là tốt hơn rất nhiều.
Tình huống lúc đó đúng là ác mộng, lần đó Kiều Tông Dân cho rằng đến con trai mình cũng không giữ được.
Kiều Thiều không đáp.
Kiều Tông Dân hối hận mình đề cập đến việc này, sửa lời nói: “Đúng rồi, có phải đã có group của phụ huynh rồi không?”
Hắn muốn vào cũng có thể vào được, nhưng hắn không muốn Kiều Thiều không biết, sợ đối phương không vui.
Kiều Thiều trả lời: “Có ạ.”
Y đã thêm Kiều Tông Dân vào, đáng tiếc cái điện thoại đó… Đã không biết vứt ở xó nào.
Kiều Tông Dân nói: “Ba nhờ Tiểu Tô mua một số mới rồi, con thêm ba vào đi.”
Kiều Thiều nhắc nhở: “Nhưng ba không được làm lộ thân phận của mình đó.”
Kiều Tông Dân đồng ý: “Ba cam đoan sẽ thận trọng từ lời nói đến hành động, khiêm tốn làm ba ba.”
Kiều Thiều có được số điện thoại, thêm người vào group.
Lúc này Trần Tố đã sắp về ký túc xá, Kiều Thiều không tiện nhiều lời, dặn ba mình vài câu rồi tắt điện thoại.
Vừa vặn bên này Kiều Tông Dân cũng có hội nghị, hắn đã trì hoãn một lát, vừa cúp điện thoại liền đi đến phòng họp, đưa điện thoại qua cho trợ lý: “Tôi mới vào group, chào hỏi giúp tôi, nhớ phải khiêm tốn.”
Trần Hạo đã quen với chuyện này, đáp: “Vâng, Kiều tổng.”
Trợ lý Trần mở điện thoại lên, thấy được một hộp thư mới tinh, bên trong chỉ có một group chat duy nhất—-
Group phụ huynh ban nhất năm nhất.
Thì ra là group cha mẹ của thiếu gia.
Trợ lý Trần hiểu rõ cách thức chào hỏi bình thường của Kiều tổng.
Hắn cẩn thận phát cái lì xì 8888, ghi lời kèm là: “Chào mọi người.”
Còn chưa tới mười ngàn nhân dân tệ, vô cùng khiêm tốn.
==
Tác giả:
Kiều Tông Dân:???
Kiều Thiều:???
Trợ lý:???
Toàn bộ phụ huynh ban nhất năm nhất:!!!!!!!!!!!