Chương 122: Toàn văn hoàn: Đặc quyền dành cho người trưởng thành

Edit: Hyukie Lee

Đều nói ngày có nghĩ đêm mới mơ, chẳng lẽ ngày thường Hạ Thâm đều nghĩ mình rất không chủ động sao?

Kiều Thiều hơi ngẫm lại bản thân một chút, quả thực là y không chủ động thật, lần nào cũng là Hạ Thâm…

A a a, thôi bỏ đi, Kiều Thiều tỉnh hồn lại, y nào dám chủ động? Không chủ động đã… Còn chủ động nữa…

Trong hiện thực là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, không bằng…

Tâm tư Kiều Thiều vừa động, quyết định bồi thường người nào đó ngay trong mộng.

Dù sao cũng là mơ, Hạ Thâm muốn vui thế nào thì vui thế ấy!

Kiều Thiều bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn hắn.

Hạ Thâm cũng đang nhìn y.

Kiều Thiều xê mông qua, Hạ Thâm nở nụ cười dung túng, giơ cái cặp lên, Kiều Thiều lưu loát nằm lên đùi người kia.

Tên này tính tình thế nào mình còn không biết

? Kiều Thiều cong môi nghĩ, nếu Hạ Thâm muốn chơi thật, vậy thì chơi luôn

!

Nửa giờ trong mơ đương nhiên không phải nửa giờ thật, cảm giác chỉ nhắm mắt một hồi, bọn họ đã đến trường học.

Khi Kiều Thiều đứng lên, Hạ Thâm vẫn ngồi đằng kia không nhúc nhích.

Kiều Thiều hỏi

: “Làm sao vậy

?”

Hạ Thâm bất đắc dĩ nói

: “Chân tê rồi.”

Đúng rồi, không nhúc nhích gì bị tê là phải, cái mộng này của ngài cũng logic quá rồi đó

!

Tài xế xuống xe mở cửa cho bọn họ, Hạ Thâm cố nén đau đớn như kim đâm trên đùi, lết xuống.

Kiều Thiều thấy hắn như vậy lại đau lòng

: “Để tôi xoa xoa cho nhé

?”

Hạ Thâm cầm tay y

: “Đỡ tôi một lát là được rồi.”

Kiều Thiều cẩn thận đỡ hắn, chờ đối phương khỏi hẳn.

Bỗng bên cạnh truyền đến tiếng xe thắng gấp, Kiều Thiều quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao lấp lánh lóe mắt.

Cửa xe mở ra, một thiếu niên mặc thường phục đeo kính râm bước xuống.

Kiều Thiều vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Hạ Thâm cau có nhíu mày, buông tay Kiều Thiều ra.

Kiều Thiều vẫn còn kinh ngạc, đây là Triệu Phác Ngọc đúng không

? Đây nhất định là Triệu Phác Ngọc, nhưng vấn đề

là sao Cục Đá huynh lại thành ra như thế này

!

Triệu Phác Ngọc sụp đổ nhân thiết liếc nhìn Kiều Thiều một cái, đi tới chặn bả vai y

: “Vẫn còn giận tôi sao

?”

Kiều Thiều rất không có hảo cảm với Triệu Phác Ngọc mất não này, đẩy tay hắn ra

: “Không có.” Xong mới phát hiện Hạ Thâm đã đi xa.

Triệu Phác Ngọc đuổi theo

: “Đừng giận mà, cậu cũng biết, trong lòng tôi cậu là người bạn tốt nhất.”

Kiều Thiều không biết trong lòng lão Triệu mình lại quan trọng như vậy, y nói

: “Hai ta chỉ là bạn bè, không phải tốt nhất.”

Triệu Phác Ngọc nói

: “Đó thấy chưa, cậu đang giận tôi, hai ta không phải bạn tốt thì còn ai là bạn tốt

? Cậu nói đi, còn ai tắm chung với cậu

? Còn ai mặc cùng một cái quần với cậu

?”

Kiều Thiều thấy Hạ Thâm đằng trước dừng lại, biết giấc mơ này là thật.

Rốt cuộc hủ dấm này đã ủ mấy năm, sao Hạ Thâm còn chưa quên, chẳng lẽ nhiều năm như vậy Hạ Thâm không muốn gặp Triệu Phác Ngọc chỉ vì câu nói đùa vui năm mười bảy tuổi

? Mang thù vậy sao Hạ Thâm Thâm

!

Haizz, Kiều Thiều ngẫm lại, Hạ Thâm không muốn mang thù cũng khó, vì gia hỏa này xem qua là nhớ.

Kiều Thiều đi nhanh vài bước đuổi theo Hạ Thâm

: “Không phải chân đang tê sao

?”

Hạ Thâm buồn bã

: “Không.”

Kiều Thiều nhìn thiếu niên không được tự nhiên, trong lòng chua chát lại ngọt ngào

: “Thế sao lại không vui

?”

Hạ Thâm

đáp

: “Không có.”

Kiều Thiều

: “Tôi và Triệu Phác Ngọc…”

Ai ngờ Hạ Thâm lại cướp lời

: “Tôi biết cậu không thích cậu ta.”

Kiều Thiều

: “???”

Hạ Thâm quay đầu lại

: “Tôi biết cậu đã không còn thích cậu ta nữa, bây giờ cậu thích tôi.”

Nhưng vấn đề là, tới giờ Kiều Thiều cũng chưa từng thích Triệu Đầu Đá a

!

Kiều Thiều ngơ người, Hạ Thâm lại đi trước mấy bước.

Kiều Thiều đuổi theo

: “Cậu nói cái gì thế, tôi thích cậu ấy hồi nào

?”

Chẳng lẽ trong hiện thực Hạ Thâm cũng hiểu lầm

? Không thể nào, bình thường y và Triệu Phác Ngọc cũng không gặp nhau quá nhiều, y…

May mà Hạ Thâm trong mộng đã giải thích: “Lúc trước cậu hôn tôi, từng nói là lầm người.”

Kiều Thiều sửng sốt, phản ứng kịp, thì ra là nụ hôn cầm thú bốn năm trước

? Chờ một chút, đó không phải hồi mới vào mộng sao, sao đến y cũng nói như vậy

?

Dù là mộng của mi, nhưng mi cũng không thể không nói đạo lý vậy chứ bạn học Hạ Thâm Thâm

!

Kiều Thiều cũng không thèm nói đạo lý với hắn

: “Lúc đó tôi sợ cậu ghét tôi.”

Hạ Thâm nhìn y

: “Cái gì

?”

Đầy đầu Kiều Thiều đều là chờ tỉnh lại sẽ xử lý hắn, ngoài miệng lại nói

: “Lúc ấy đột nhiên hôn cậu, sợ bị cậu ghét nên tôi mới nói như vậy.”

Hạ Thâm ngẩn ra

: “Cậu…”

Kiều Thiều không quan tâm đây là trường học hay là ở đâu, ghé vào hôn một cái

: “Tôi chỉ muốn hôn cậu.”

Hạ Thâm dùng sức nắm chặt cánh tay người nọ

: “Nơi đây có rất nhiều người.”

Kiều Thiều

: “Thì có sao, tôi có thể nói với tất cả mọi người tôi rất thích cậu.”

Ánh mắt Hạ Thâm mở ra cực lớn, cực kì kinh ngạc.

Kiều Thiều không có gì để sợ, nhìn hắn

: “Tôi thích Hạ Thâm, không, tôi yêu cậu…”

Ba chữ vừa ra khỏi miệng, một trận choáng váng ập đến, mũ đầu bị lấy ra, một nụ hôn đầy nóng bỏng đè lên.

Kiều Thiều bị hắn hôn đến thở hồng hộc, đẩy ra không được.

Hạ Thâm ách cổ họng

: “Trời sáng rồi.”

Kiều Thiều nhìn hắn

: “Có đi làm không

?”

Hạ Thâm cắn lên hầu kết trắng nõn của người nọ

: “Không muốn đi đâu cả.”

Lúc hai người tỉnh lại đã là ba giờ chiều.

Cả người Kiều Thiều như bị xe cán qua, mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Hạ Thâm ôm người yêu thơm ngào ngạt vào lòng, hôn lại hôn.

Kiều Thiều lười biếng nhìn hắn

: “Hạ Thâm Thâm.”

Hạ Thâm có chút chột dạ

: “Trong mộng đều không có logic.”

Kiều Thiều đè ót hắn lại

: “Nhưng tôi thấy cậu rất có logic đó.” Còn tự chụp nồi tự ăn một hồi dấm vô danh.

Hạ Thâm ghé vào giữa cổ Kiều Thiều, buồn bã nói

: “Tôi không thích Triệu Phác Ngọc.”

Kiều Thiều bất đắc dĩ

: “Cậu ta chọc cậu chỗ nào

à?” Trong hiện thực, Kiều Thiều biết Hạ Thâm không có hiểu lầm bên chuyện kia.

Hạ Thâm không lên tiếng.

Kiều Thiều giả vờ đẩy hắn

: “Không nói thì cút lên công ty

!”

Hạ Thâm thở dài

: “Năm nay cậu ta lại thay sáu người bạn gái.”

Kiều Thiều trừng hắn

: “Thì có liên quan gì đến anh

?”

Hạ Thâm buồn bã nói

: “Em bị cậu ta dạy hư thì biết làm sao.”

Kiều Thiều

: “???”

Hạ Thâm thích cắn sau tai y nhất, hắn biết Kiều Thiều sợ ngứa, rất thích chọc ghẹo

: “Thế lỡ ngày nào đó em cũng đổi tôi, thì tôi biết làm sao

?”

Kiều Thiều bị hắn hôn đến mềm eo, vừa bực mình lại vừa buồn cười

: “Chỉ có nhiêu đó, nên anh không thèm gặp Triệu Phác Ngọc nữa

?”

Hạ Thâm đúng lý hợp tình

: “Yêu quý sinh mệnh, rời xa tra nam.”

Kiều Thiều dở khóc dở cười

: “Lo cũng vừa vừa thôi

!”

Hạ Thâm hôn y, kết quả là đến tối hai người vẫn chưa ra khỏi phòng.

Đến khi ý thức mơ mơ hồ hồ, Kiều Thiều nghe được một tiếng thở dài rất thấp của Hạ Thâm, cùng với một lời thì thầm ——- Em không biết em quan trọng với tôi thế nào đâu.

Trong lòng Kiều Thiều mềm mại đến rối tinh rối mù, y biết, vì trong lòng y, Hạ Thâm cũng quan trọng không gì sánh bằng.

Cũng vì quan trọng như thế, nên mới lo lắng rất nhiều.

Sau đó, game ba chiều rốt cuộc cũng được công bố.

Hạ Thâm mời Kiều Thiều cùng nhau đi thử nghiệm.

Kiều Thiều hỏi trước

: “Trò này không có thứ gì lung tung chứ

?”

Hạ Thâm nói

: “Đương nhiên, trò chơi này dành cho người trưởng thành, có giám sát rất nghiêm với hành vi người chơi.”

Kiều Thiều theo hắn đi vào, sau đó… Kiều Thiều hóa thân thành Tinh Linh tộc bị đại ma vương Hạ Thâm đặt lên cây sinh mệnh.

Kiều Thiều tức giận

: “Đã nói là giám sát rất nghiêm đâu

!”

Hạ Thâm dùng cánh lớn màu đen bao lấy người

: “Ngoan nào, chúng ta là gm, không phải người chơi.”

Giám sát nghiêm khắc là nhằm vào người chơi, thân là quản lý viên game, bọn họ có đủ đặc quyền.

——– Đặc quyền dành cho người trưởng thành.

Toàn văn hoàn.

Tác giả

: Được rồi~ Để Hạ Thâm và Kiều Thiều vẽ dấu chấm tròn cho câu chuyện nhé~

Vẫn là câu nói kia, câu chuyện chấm dứt, nhưng tình yêu của bọn họ thì kéo dài vĩnh viễn

!

Editor

: Trong khoảng thời gian edit bộ truyện này mình rất vui, rất hào hứng khi gõ từng con chữ để có thể gặp được Kiều cục cưng và Hạ Thâm Thâm, nên mình hy vọng những bạn nào đọc hết bộ truyện này cũng vui vẻ nhé

!