Chẳng mấy chốc đã gần đến giữa học kì, mùa đông đi qua, xuân lại về.
Ngày mai khối cao nhị có bài thi kiểm tra cuối kì một, sau đó là ngày hội, học sinh sẽ được phép nghỉ học về nhà.
Ôn Yến tắt đèn của kí túc đi, buộc cao tóc lên, bật đèn bàn học, mang sách vở ra định thức ôn tập từ đêm tới sáng. Các bạn nhỏ coi phát sóng của cô đã gần một năm, xem như hiểu rõ độ siêng năng của học thần.
Chẳng hiểu sao bị cô làm chấn động, đều nháo nháo mang sách vở ra cùng cô ôn tập.
Kết quả cuối kì một của mọi người vô cùng tốt, chỉ có vài người xém chút nữa dưới trung bình. Thầy cô cảm động không thôi, đinh ninh cho rằng học sinh đã biết cố gắng hơn, cũng có người tự cho rằng mình dạy thật sự dễ hiểu.
Toàn thể học sinh cao nhị "...."
Không, thầy hiểu lầm rồi.
Thật sự hiểu lầm rồi...
Sáng sớm tinh mơ, vừa mới mở cửa ra đã thấy khuôn mặt của Lý Húc Dương đứng ngay trước cửa. Ôn Yến giật mình, cầm lấy xô nước tạt thẳng vào người cậu ta. Đợi đối phương ướt chật vật, cô mới sửng sốt "Lý Húc Dương, như thế nào là cậu?"
"Ôn Tiểu Yến" Lý Húc Dương tức giận gọi to tên cô, muốn mắng chửi cô ngốc này những lại không nỡ.
Đành phải thở dài theo chân cô vào nhà hong khô.
Ba người trên xe cũng sửng sốt không nghĩ tới tình huống này, lục đυ.c bước xuống đi theo vào nhà.
Lý Húc Dương thay đỡ đồ của Ôn Vĩ Kỳ, tay cầm máy sấy hong khô quần áo. Ôn Yến từ nhà bếp mang lên đồ đãi khách,có chút tò mò hỏi "Làm sao các cậu lại tới đây?"
"Cậu đoán xem" Lục Thiên Mạch trêu cô.
" Xì, không thú vị" Ôn Yến ngồi vào bên cạnh Ôn Vĩ Kỳ, nhìn Lý Húc Dương đang vất vả sấy đồ "Tới đây học bổ túc sao."
"Ý hay đó" Lục Thiên Mạch tán thành, lập tức nhận lấy ánh mắt "não cậu bị úng nước sao" từ ba người còn lại. Cậu bĩu môi "Gì chứ, học hành là việc trọng đại mà."
"Đón cậu đi chơi" Lục Thiên Hàng bình thường nhất trong đám người, giải đáp thắc mắc của cô.
"Vậy chúng ta đi nơi nào?"
"Đi địa phương tốt a!"
"Được đó, cô quanh quẩn ở nhà cũng không làm gì. Đi đi, tôi với Tiểu Bạch ở lại trông nhà" Ma nữ Tiểu Kiều làm ổ trong phòng vệ sinh, bộ dáng không chút luyến tiếc đẩy bọn họ ra khỏi cửa.
Ôn Yến không yên tâm mấy, nhưng nghĩ hai người này là bạn đồng hành cùng cô thời gian đã lâu, mím môi dẫn Ôn Vĩ Kỳ cùng đi.
Chờ tới cái gọi là "địa phương tốt", Ôn Yến nhìn nước sông chảy xiếc phía dưới, mỉm cười xoay người liền bỏ về.
"Này, Cậu đi gì a? Đừng đi a, mình nơi này đều chuẩn bị tốt, chúng ta chỉ cần theo con sông này trôi đi xuống liền đến nơi."
"Tôi không đi, cậu rốt cuộc đi nơi nào? Tôi không nghĩ đi, cũng không nghĩ trôi" Ôn Yến từ chối.
"Đều chuẩn bị tốt, không có việc gì, nói nữa, cậu chính là một người dạy học bù, ở đâu học bù còn không phải chúng mình quyết định, đúng hay không? Bằng không như vậy, từ giờ trở đi, từ bây giờ chúng ta liền bắt đầu tính phí, thế nào? Chúng ta hiện tại liền bắt đầu tính học bù, một giờ một trăm, không giảm giá, bốn người cùng nhau cũng không cần giảm giá thế nào?"
"Nhưng như thế này làm sao tính học bù được?" Ôn Yến có chút phân vân.
"Mình nói tính liền tính, tới đây, tới đây, không thành vấn đề, mình trước đó tính xuống thời gian không sai biệt lắm nửa giờ thì đến, rất nhanh mà, còn nhanh hơn lái xe!"
Lý Húc Dương vừa lừa vừa gạt mà đem Ôn Yến từ trên bờ lừa xuống dưới, ngồi xuống thuyền cao su, một đầu khác, Lục Thiên Mạch, Ôn Vĩ Kỳ cùng Lục Thiên Hàng cũng đều an ổn ngồi xong. Lạc Tư Ngôn cũng mang theo sư phụ bọn họ cùng nhau ngồi xuống.
Thuyền cao su được người hoạt động, Ôn Yến theo bản năng liền đỡ dưới thân, kỳ thật cảm giác còn khá tốt, dòng nước cũng không xiếc như vậy. Cô vẫn luôn cao cao mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm cùng ngẫu nhiên che đậy bóng cây, đem tầm mắt hướng mặt nước xanh thẳm nhìn.
"Chúng ta từng gặp nhau, phải không?"
Lời nói của Lạc Tư Ngôn còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác một cái xóc nảy mạnh, thân thuyền thế nhưng không ổn định.
Thuyền bỗng dao động không ngừng trên mặt nước, trong lòng hoảng sợ, Ôn Yến đầu óc liền có chút không chịu bản thân khống chế, một cảm giác choáng váng cực hạn truyền đến.
Hai sư phụ đối diện còn đang kêu không có việc gì không có việc gì, sau đó liền nhìn thấy hai người Ôn Yến cùng Lạc Tư Ngôn rơi xuống nước.
"Tớ là Ôn Tiểu Yến, người của Ôn gia. Cậu gọi là gì?"
"Lạc Tư Ngôn, tên lạ thật, lần đầu tớ nghe thấy đó"
"Tớ là ai á?"
"Tớ không phải là vị hôn thê của cậu sao?"
"Bánh kem dâu cho cậu..."
"Nhất định phải đối xử tốt với tớ."
"Lạc Tư Ngôn, cậu... nhất định phải sống..."