11 giờ sáng, các vị khách đều ngủ một cách thoải mái, tự nhiên tỉnh lại. Bây giờ ăn xong, không biết là bữa sáng hay bữa trưa, liền bị tổ tiết mục gọi vào đại sảnh.
Cầm kịch bản trong tay, nhìn đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn đáng thương giải thích với bọn họ, trong lòng khách mời tuy có chút phức tạp, nhưng mọi người đều rất nỗ lực phối hợp với tổ tiết mục.
Dù sao, cảnh quay bọn họ bị đánh thức vào sáng sớm bởi tiếng cãi vã tổ tiết mục không thể dùng được... Nếu như đoạn này được phát sóng trong tập đầu tiên, sợ rằng chương trình sẽ trực tiếp bị đổi thành .
Người viết kịch bản rút một điếu thuốc ra hút mới miễn cưỡng chống đỡ được hơn ba mươi mấy giờ đồng hồ làm việc liên tục. Vốn hắn nghĩ sáng sớm là có thể theo đạo diễn La cho phát hành, ít nhất là một tập... Kết quả không nghĩ tới là... Cuối cùng là phải ngồi viết kịch bản xuyên đêm.
Người viết kịch bản khàn giọng, cường điệu nhấn mạnh: "Xin các vị khách mời chú ý, nhất định không thể phá hủy đạo cụ của tổ tiết mục!"
Ánh mắt mọi người không khỏi tập trung vào một người, Nhan Tô Tô cầm kịch bản trên tay, xấu hổ cúi đầu: "Được."
Người viết kịch bản thở dài. Sau sự cố mất điện, đội đạo cụ đã làm thêm giờ để sửa chữa, nhưng họ thậm chí không thể tìm ra nguyên nhân dẫn đến sự cố chập điện, mãi đến rạng sáng họ mới khôi phục được.
Tổ tiết mục cảm thấy nó quá kỳ lạ. Bọn họ mời đến thợ điện chuyên nghiệp. Thợ điện mang dụng cụ và thiết bị để tìm mới phát hiện ra sự cố chập mạch --- Màn hình bị Nhan Tô Tô tháo ra, không biết từ lúc nào đã lắp thêm một cái cầu dao hẹn giờ trong mạch điện.
Cuối cùng, sau khi cầu dao hẹn giờ được lấy ra, phản ứng đầu tiên của mọi người là liệu sẽ có thiếu linh kiện nào hay không. Ai có thể nghĩ đến không thiếu linh kiện nào mà lại nhiều hơn một thứ chứ?
Sau khi lắp vào cầu dao hẹn giờ, đến đúng thời gian hẹn thì sẽ tự ngắt điện..... Sáng sớm hôm sau sẽ tự hồi phục mạch điện trở lại như bình thường.
Toàn bộ người của tổ tiết mục không khỏi có chút đau răng. Suy tính của Nhan Tô Tô..... Thật sự là rất chu đáo.
Không phải sáng sớm đánh thức bọn họ dậy để ghi hình, mà để đi ngủ, có đúng không?
Nhưng thái độ bây giờ của Nhan Tô Tô đoan chính, tổ tiết mục cũng không tiện nói gì. Dù sao cái nồi lớn nhất cũng úp lên người đạo diễn, gì mà quay mà không cần kịch bản.
Mọi người nhận kịch bản, lật ra nhìn một chút. Theo đúng phong cách của tổ tiết mục < Tuyệt địa cầu sinh>. Mặc dù có kịch bản nhưng giống như không có. Chỉ có nội dung đại khái là quy tắc hướng đi của tiết mục, còn lời thoại cụ thể, phản ứng của mọi người, vân vân mây mây, đều để mọi người tự do phát huy.
Hơn nữa, không biết có phải sau chuyến xe buýt hôm qua và sự kiện gây sốc vào sáng sớm hay không, mà phán đoán của tổ tiết mục đối với phong cách của 6 người bọn họ tương đối chính xác. Nội dung hướng đi chương trình cũng rất phù hợp với bọn họ.
Toàn bộ câu chuyện là 6 người bọn họ là bạn bè tổ chức đi chơi dã ngoại. Xe buýt gặp sự cố giữa chừng nên bọn họ tạm trú trong khách sạn Bình An, kết quả là giữa đêm xảy ra một vụ án mạng. Người chết là một vị khách đi vào khách sạn cùng lúc với bọn họ. Lúc này cửa khách sạn đã đóng lại. Cả sáu người vừa phải lo lắng cho sự an toàn của mình, vừa phải cố gắng hết sức để phá án tìm ra hung thủ. Trong quá trình này, bí mật của mỗi người đều dần dần được hé lộ...
Phùng Mạn Lâm và Khưu Nhạc tất nhiên là người chịu trách nhiệm về bầu không khí. Cho dù đã có kịch bản, đọc qua nội dung câu chuyện thì trong bầu không khí của khách sạn Bình An, hai người bọn họ cũng khó kiềm chế được tiếng hét của mình.
Nhậm Phi Dực và Lại Tu Minh đều rất điềm tĩnh và đáng tin cậy. Họ thường đáng tin cậy vào những thời điểm quan trọng. Lâm Thiên Lộ nhanh nhẹn, nhiệt tình và đáng tin cậy, hoàn toàn thích hợp với vai diễn bạn đồng hành.
Về phần Nhan Tô Tô, bên trong kịch bản, lời thoại của cô là ít nhất. Đôi mắt đỏ ngầu của người viết kịch bản ảm đạm nhìn cô nói: "Cô... Nhìn vào tình hình mà tự do phát huy...."
Buổi chiều, toàn bộ khách sạn Bình An được dọn dẹp và bố trí lại, đến tối mịt mới chính thức bước vào quay phim. Nhan Tô Tô không phụ sự mong đợi của mọi người. Trong những manh mối phức tạp rối rắm, cô không chỉ phối hợp với đồng đội truy bắt hung thủ vụ án —— Mà còn thành công đưa ra ánh sáng hàng loạt vụ gϊếŧ người ở khách sạn Bình An. Thì ra dưới tầng hầm của khách sạn này có rất nhiều bộ xương người được chôn giấu. Đây không phải làm lần đầu tiên khách sạn này bẫy du khách.
Nhìn Nhan Tô Tô phân tích tỉ mỉ mà không cần kịch bản trên màn hình, người chế tác chính chỉ mới được nghỉ ngơi vài giờ trong hai ngày nhìn rất mệt mỏi và suy sụp: "Đạo diễn La, lần này đưa toàn bộ thua thiệt mà mọi người đã chịu..."
Bằng không, để hắn tạm thời viết một kịch bản có thể chịu được Nhan Tô Tô chơi đùa... Hắn thật sự không viết được.
Nói không cho Nhan Tô Tô chơi? Mới sáng sớm không phải đã xảy ra chuyện sao? Bọn họ mạnh mẽ ngăn cách Nhan Tô Tô ra khỏi năm người còn lại, không cho cô quấy nhiễu nội dung kịch bản, kết quả thì sao?
Vị đạo diễn điều hành đóng vai hung thủ vừa tẩy trang vừa sợ hãi nói: “Nghe cô ấy phân tích, tôi cảm thấy mình chết cũng chưa hết tội.... Đạo diễn La, hay là mấy tập tiếp theo chúng ta cứ tiếp tục dùng kịch bản đi."
La Văn Lâm cũng không ngờ rằng vai diễn của Nhan Tô Tô trong bộ phim thực sự được sống lại. Mà bản thân cô ấy cũng là một người suy nghĩ logic như vậy, chẳng trách trước đây người ta mạnh mẽ đề cử bộ phim kia...
La Văn Lâm suy đi nghĩ lại, gắng gượng nói: "Được... Nhưng nếu điều kiện thích hợp, chúng ta vẫn phải tạo điều kiện cho khách mời tự do phát huy..."
Mọi người tổ tiết mục:...
La Văn Lâm trừng mắt nhìn bọ họ: "Thế nào? Gặp được khách mời chơi tốt như vậy mà không để cho người ta phát huy nhiều, tinh thần giải trí của mọi người đi đâu hết rồi?"
Mọi người tổ tiết mục:...
Người viết kịch bản: "A, còn kịch bản kia thì sao? Lật ra, lật ra, tiếp theo còn có vài cảnh nữa, nhanh chuẩn bị kịch bản."
Đạo diễn điều hành: "Camera đâu? Ngày hôm nay quay cũng không tệ lắm, trở về đều chỉnh sửa lại một chút."
Tổ đạo cụ: "Đúng đúng đúng. Máu nhân tạo không đủ, chúng ta phải chuẩn bị hàng."
Trong chớp mắt, nhân viên trong tổ tiết mục ở trước mặt La Văn Lâm đều biến mất sạch sẽ.
La Văn Lâm "Hừ" một tiếng, nghĩ thầm, mùa đầu tiên lần này chỉ là quay thử. Lần sau, chờ anh hắn xin đủ kinh phí từ nhà đài, hắn nhất định sẽ mời Nhan Tô Tô trở lại! Hắn không tin, lần nào Nhan Tô Tô cũng có thể lợi hại vậy.
May mắn mấy người trong tổ tiết mục không biết đạo diễn của bọn họ có suy nghĩ nguy hiểm như vậy...
Mấy ngày quay chương trình nhanh chóng kết thúc, một số cảnh quay bị thay đổi giữa chừng, tuy nhiên trong mùa đầu tiên, chương trình chủ yếu tập trung ở một số căn phòng mật thất khác nhau: lâu đài, khách sạn, trường học và bệnh viện. Trong đó cảnh bệnh viện là đẫm máu và kinh hoàng nhất. Nhan Tô Tô lại suýt chút phát huy ánh sáng lão đại. Nếu như không phải lúc nghìn cân treo sợi tóc nhân viên công tác kinh sợ phát giác thấy, rất có thể Nhan Tô Tô sẽ bị đẩy ra ngoài bằng một mũi thuốc an thần....
Tóm lại, điểm kỹ năng toàn diện của Nhan Tô Tô được tất cả khách mời nhất trí công nhận. Trong lòng cũng âm thầm quyết định nếu sau này thật sự muốn đi tới nơi nguy hiểm nào thì nhất định phải ôm đùi của vị lão đại này. Có điều... Phi, phi, phi. Bọn họ chính là muốn kiếm bát cơm trong giới giải trí này, tại sao lại suy nghĩ đến mấy chuyện nguy hiểm chứ?
Sau khi kết thúc buổi quay, cả sáu người trao đổi thông tin liên lạc với nhau, mối quan hệ cũng được cải thiện hơn. Dù sao, bọn họ cùng nhau trải qua những ngày quay chụp khó quên như vậy thật sự rất hiếm có trong đời, tất nhiên là sinh ra một tình đồng chí nhỏ.
Khưu Nhạc nghe nói Phùng Mạn Lâm còn cùng một tổ quay phim với Nhan Tô Tô thì trong lòng cực kỳ hâm mộ cùng ghen tị.
Tuy nhiên, ngay cả khi bọn họ rời đi, mấy khách mời cũng không biết rốt cuộc địa điểm quay chương trình là ở đâu. Bọn họ có mấy lần trung chuyển, nhưng mà thậm chí ngay cả lúc cuối cùng bị đưa đi, cũng đều thần thần bí bí. Chiếc xe bus chở bọn họ đều bị che kín hết.
Nhan Tô Tô trở lại công ty, trả lại đồ đạc trong vali nặng nề của cô cho Tôn Hiểu Bác và Hoắc Lãng. Tôn Hiểu Bác cười lớn hỏi cô:
"Ha ha ha ha ha, Tô Tô, lần này cô quay thế nào? Đủ nguy hiểm không? Cần phải cầu sống sót không?"
Nhan Tô Tô đặt đèn chiếu tầm xa đến trước mặt Tôn Hiểu Bác, nghiêm túc nói: "Cũng không tính là nguy hiểm lắm. Có một vài trang bị mà tôi mang theo đều không dùng đến."
Tôn Hiểu Bác: ?
Một vài trang bị không dùng đến là có ý gì, chẳng lẽ mấy thứ đó thật sự có công dụng?
Trang bị mà Nhan Tô Tô chuẩn bị đa số đều là do hắn xúi giục, đương nhiên hắn biết... Đột nhiên hắn có chút lo lắng chương trình tạp kỹ sẽ xảy ra chuyện gì đó?
Thật hiếm khi có Khắc Khắc ở công ty, hắn cười hỏi: "Tô Tô cảm thấy chỗ quay chương trình tạp kỹ chơi rất vui sao?"
Nhan Tô Tô suy nghĩ một chút: "Ừm,... Độ khó của câu hỏi bình thường, còn có chút bug."
Khắc Khắc không khỏi nhìn Tôn Hiểu Bác. Tôn Hiểu Bác cảm thấy như đầu gối bị trúng một mũi tên vậy.
Sau đó Nhan Tô Tô nhìn Hoắc Lãng: "Ông chủ, chuyện bản lậu như thế nào rồi?"
Mấy ngày cô không được phép sử dụng điện thoại di động. Cô không biết chuyện phát triển đến bước nào rồi. Trước khi được ra mắt tại Keya, dự kiến
sẽ thu vào được một khoản rất lớn. Kết quả phim lậu ngang ngược hoành hành. Bọn họ vốn cho rằng ông chủ sẽ có thủ đoạn gì đó. Kết quả là Hoắc Lãng trở tay nhét Nhan Tô Tô vào . Điều này thật sự là khó hiểu.
Hoắc Lãng cười nhẹ, anh còn chưa nói chuyện, Tôn Hiểu Bác đã tức giận nói: "Còn có thể thế nào nữa? Bản lậu bay đầy trời! Có điều có thể lan nhanh như vậy, tôi không tin không có người đứng sau..."
Lâu Vũ cũng thở dài: "Bây giờ bản lậu không chỉ có mỗi , các phim hot trên tất cả các nền tảng lớn đều không tha. Nước rất đυ.c."
Nhan Tô Tô "A" một tiếng: Nghe hai người bọn họ nói, xem ra chuyện bản lậu này, ngoài lợi ích của nhóm người đạo bản, có thể còn liên quan đến trận chiến giữa mấy trang web video lớn?
Nhan Tô Tô thầm nghĩ, cũng không phải là không thể. Ví dụ như bị bản lậu, có thể là thủ đoạn của Miaofeng hoặc là các trang video khác... Chỉ là, nếu tình trạng vi phạm bản quyền trở nên phổ biến, toàn bộ môi trường sẽ xấu đi, và cuối cùng thì tất cả các trang web video sẽ bị ảnh hưởng. Lúc bọn họ làm những điều này, bọn họ không biết sao? Hoặc là có lẽ bọn họ biết điều đó, nhưng chỉ vì sự cạnh tranh và lợi ích nhất thời mà bọn họ không quan tâm đến nó.
Cũng giống như gian lận trong học tập, những kẻ gian lận đó không biết rằng nếu tất cả mọi người đều gian lận, cuối cùng môi trường học tập sẽ xấu đi, và người chịu thiệt hại cuối cùng không phải là lĩnh vực, chuyên ngành của bọn họ sao? Tất nhiên bọn họ biết điều đó nhưng chỉ vì lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ không quan tâm đến điều đó mà thôi.
Nhan Tô Tô không khỏi nhìn vào đối tượng quan sát học tập của mình. Cô chợt phát hiện tình cảnh của ông chủ và tình cảnh của chính mình có phần giống nhau. Cô không còn cách nào tiếp tục hạng mục của mình bởi vì đại lão trong trường làm giả số liệu. Ông chủ cũng bởi vì chuyện bản lậu mà có thể không thể tiếp tục kiếm lợi nhuận. Bọn họ đều là nạn nhân của những kẻ muốn phá vỡ điểm mấu chốt đạo đức. Khi các quy tắc của toàn bộ môi trường đang xấu đi, ông chủ sẽ lựa chọn như thế nào?
Dường như Hoắc Lãng nhìn ra được sự nghi ngờ của cô, anh chỉ cười nói: "Chương trình thực tế của cô nên sớm được chiếu."