Tôn Hiểu Bác cảm thấy không thể tin được với cảnh tượng trước mắt này, trước kia một Hoắc Lãng cao lãnh không ăn khói lửa nhân gian ở nước M đâu mất rồi? ? ? Chó ăn? ? ?
Tôn Hiểu Bác nhịn không được mà thì thào: "Lão Hoắc. . . Không phải cậu bị người nào xuyên qua rồi chứ? "
Nhưng mà nhìn Hoắc Lãng như một chỉ huy chuẩn bị rất đầy đủ, hợp đồng đều đã được in nhiều phần như vậy rồi làm cho Tôn Hiểu Bác có chút hoảng hốt. . . Đây chính là Hoắc Lãng rồi, không có sai.
Nhan Tô Tô ở bên cạnh nhìn vẻ mặt những người dân ở đây tranh giành hợp đồng thì tò mò hỏi: "Ban đầu khi đạo diễn Lâu nói không có thù lao đóng phim thì không phải là bọn họ không muốn đóng sao? Bây giờ bởi vì chị Phương . . . Mà lại đồng ý rồi sao?"
Tôn Hiểu Bác chỉ Bùi Phương bị vây kín không có kẽ hở nào thì hiền lành dạy bảo Nhan Tô Tô: "Cái này gọi là hiệu ứng thần tượng. Tuy chị Phương đã hơn hai mươi năm không có quay phim nhưng hai mươi năm trước đã rất nổi tiếng rồi, bởi vì có thể ở bên cạnh thần tượng, giống như chụp hình, ký tên gì gì đó thì bất kể cái gì cũng đều có thể đồng ý làm, càng chưa nói đến việc có thể đóng phim cùng thần tượng, xuất hiện trên màn ảnh rộng. . . Ưm, nghĩ đến như vậy thì tới cùng nên an bài cho chị Phương một nhân vật gì đây."
Nhan Tô Tô nghe thấy thì có vẻ đăm chiêu, cô quay đầu nhìn Lâu Vũ, ai biết được vẻ mặt Lâu Vũ cũng mơ hồ: "Bây giờ nhà sản xuất đều lợi hại như vậy rồi sao ?"
Hoắc Lãng giơ cái loa chuyên dụng của đạo diễn mà đứng ở chỗ đó chỉ huy: "Mọi người xếp hàng, đoàn làm phim xem xét đến việc mọi người đều yêu thích Ô Yến nên chúng tôi có thể gia tăng danh sách, mọi người không cần đùn đẩy, không cần chen lấn, xếp hàng theo thứ tự.
Hoắc Lãng là một nhà sản xuất tay trắng mà còn có tư thế quen thuộc hơn cả một đạo diễn như mình. . . Điều này thật sự khác xa với khung cảnh mười năm trước rồi, bây giờ cạnh tranh kịch liệt như vậy rồi sao? Nhà sản xuất cũng phải cướp đoạt bát cơm của đạo diễn rồi sao? ? ?
Lâu Vũ cảm thấy nguy cơ tràn ngập kéo Tôn Hiểu Bác: "Bắt đầu, nhanh chóng viết kịch bản đi!"
Không đợi Tôn Hiểu Bác nói chữ nào thì hắn đã xách sau cổ Tôn Hiểu Bác kéo người đến phòng ngủ của bản thân mình để viết kịch bản. Dù sao sân bãi cũng đã thấy, đoàn đội cũng đã có, biên kịch viết kịch bản lại không cần dụng cụ gì khác. . . Có điện có máy tính sau đó khóa cửa lại là xong việc [ đầu chó ]
Tôn Hiểu Bác đầy vẻ mơ hồ vỗ võ cánh cửa phòng ngủ bị khóa trái: "Ha? Lão Lâu, ông làm gì vậy!"
Lâu Vũ suy nghĩ, không đúng, khóa cửa để Tôn Hiểu Bác viết như vậy cũng không có được, vì thế hắn ở trên lầu gọi một tiếng "Tô Tô", Nhan Tô Tô không hiểu việc gì đi vào phòng, Lâu Vũ nhét cái chìa khóa vào trong tay của cô, chỉ về phía phòng ngủ: "Khi Hiểu Bác viết xong thì bảo cậu ấy đưa cho cô xem, nếu logic không đúng hoặc là cô rất nhanh có thể đoán ra được tình tiết trong kịch bản. . . Thì cô đừng mở cửa."
Nhan Tô Tô thành thật gật đầu: "Vâng."
Tôn Hiểu Bác: ? ? ?
Lâu Vũ đứng ngoài cửa dặn dò đầy thấm thía: "Hiểu Bác, cậu là một biên kịch có kinh nghiệm, khung cảnh đều đã nhìn thấy, diễn viên cũng đã gặp, bây giờ cũng nên bắt đầu viết kịch bản của mình ra rồi."
Ân, lần này thì không thành vấn đề rồi.
Tôn Hiểu Bác:!!!
Lâu Vũ yên tâm đi xuống lầu giúp đỡ Hoắc Lãng một chút, chờ đến thời điểm bọn họ thành công ký hợp đồng với tất cả mọi người dân trong thôn thì trời cũng không kém lắm mà sắp tối rồi.
Mấy người trở về phòng khách nhỏ nhà Lâu Vũ, mỗi người đều rất mệt mỏi, Ô Yến, a không, Bùi Phương thì không cần phải nói, phải chụp ảnh chung cùng ký tên đên thiếu chút nữa thì muốn xỉu luôn rồi, lần này thật sự không có một chút chuẩn bị nào, cũng không có trang điểm đẹp một chút nào, ký tên thì đã lâu không có luyện tập làm cho cô mệt đến thảm luôn rồi. . .
Không tồi, Hoắc Lãng còn đúng lúc ngăn cản sự kêu gọi sự nhiệt tình của người dân, không dám ngày hôm sau bắt đầu triển khai công tác quay phim nếu không thì đến bây giờ cô còn không thể thoát thân được rồi;
Trương Quý Võ thì hôm nay phải phát hợp đồng, thu hợp đồng tất cả mọi người dân trong thôn Bình Hòa, thỉnh thoảng còn có người hỏi cái này hỏi cái kia, ví dụ như có đưa tin lên đài truyền hình địa phương X không, liệu chú hai cô bảy của hắn có thể nhìn thấy bản thân mình không. . . Quả thực nó còn hơn cả những bộ phim giải trí trước kia nữa, làm cho Trương Quý Vũ hoa mắt chóng mặt, liều mạng như dội nước;
Lâu Vũ cũng bị lăn qua lăn lại, những người này đều là hàng xóm láng giềng của hắn, nói ra vấn đề chỉ có cổ quái hơn mà thôi, ví dụ như có thể tăng thêm thời gian diễn xuất với Ô Yến không, có thể làm nam thứ được không, được không? Còn có nhét lì xì cho đạo diễn để đi cửa sau để bản thân mình đảm nhận vai chính được không? Ông chủ Lâu, ông là đạo diễn, vậy ông xem quan hệ hàng xóm của hai chúng ta mấy năm nay cũng rất tốt, ông có thể nào chiếu cố. . . Lâu Vũ rất mệt tâm;
Trái lại Nhan Tô Tô, cô vẫn rất thành thật ở lại phòng khách, lúc này tất cả mọi người đang ngã nhào, sau đó lại tiếp tục ở bên cạnh sôi nổi vận động, tai nhét tai nghe của điện thoại, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mặc dù trán có mồ hôi nhưng thật sự vẫn tốt hơn bộ dáng chịu đủ mọi sự chà đạp tình thần của bọn họ.
Hoắc Lãng không khỏi bật cười, anh nhéo nhéo mi tâm (khoảng giữa hai đầu lông mày) hỏi: "Hiểu Bác đâu?"
Sau khe hở của phòng ngủ truyền đến âm thanh như sắp hấp hối: "Tô Tô. . . Tôi định viết lại về hung thủ phía sau màn một lần nữa. . . Cô đoán lại đi hu hu. . ."
Trương Quý Võ liền phun một ngụm nước.
Lâu Vũ nhìn Nhan Tô Tô, thăm dò hỏi han: "Cả ngày hôm nay vấn đề logic mà cậu ta vẫn chưa thông qua à? Cô vẫn đều đoán ra được sao?"
Nhan Tô Tô khẽ tạm dừng âm thanh trong tai nghe điện thoại, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy đã thay đổi lần thứ mười bốn rồi nhưng là vấn có lỗi hoặc là vẫn đoán ra được."
Mười bốn lần, mọi người ở giữa sân lập tức im lặng ba giây đồng hồ, cũng vì Tôn Hiểu Bác mặc niệm ba giây, Tô Tô. . . không nhìn ra vậy mà Tô Tô cũng là một người sói nhỏ.
Lâu Vũ mở cửa phòng ngủ ra rồi thả Tôn Hiểu Bác ra khỏi phòng thì chỉ thấy trong tay hắn cầm một tập bút ký, hai mắt thất thần, mái tóc còn không được mấy sợi nhìn rất tội nghiệp, quần áo cũng nhăn nhúm, dáng vẻ kia so với mọi người cộng lại thì lại thảm hơn, dù sao những người khác chỉ là mệt mỏi trên thân thể, còn hắn thì bị trà đạp toàn bộ thể lực lẫn trí lục luôn. . .
Nhan Tô Tô vội vàng rót cho Tôn Hiểu Bác một chén nước: "Muốn tôi nhìn lại sao?"
Hai mắt đang thất thần của Tôn Hiểu Bác đều run rẩy, Lâu Vũ vội vàng nhận lấy bản bút ký thì ho khan một tiếng: "Tô Tô không cần đâu, cô vất vả rồi, để tôi xem được rồi."
Tôn Hiểu Bác nhẹ nhàng thở ra một hơi, tinh thần dần dần hồi phục lại. Lâu Vũ lật xem bút ký mà Tôn Hiểu Bác viết thì không khỏi ngoài ý muốn, hắn vốn nghĩ rằng Tôn Hiểu Bác chỉ viết bản thảo rồi, vậy mà không nghĩ tới vậy mà đã viết kịch bản gần như không sai biệt lắm!
Lâu Vũ không biết. . . Nhan Tô Tô thật sự truy hỏi về vấn đề logic, không có chi tiết nào là thiếu logic mà.
Lâu Vũ nhìn kỹ nội dung quyển vở, hắn cùng xem thì càng kinh ngạc, nhịn không được mà đánh giá Tôn Hiểu Bác một lần nữa, người này. . . Vô cùng có tiềm lực đó.
Hắn giơ một ngón tay cái về phía Tôn Hiểu Bác, Tôn Hiểu Bác đắc ý nhướn hai hàng lông mày, lúc này trời mới chính thức trong xanh trở lại, tinh thần được khôi phục lại hoàn toàn, đương nhiên. . . Với điều kiện tiên quyết là Nhan Tô Tô không cần xem lại kịch bản nữa.
Bên kia Hoắc Lãng nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của Bùi Phương, ánh mắt lại đảo qua Trương Quý Võ thì lập tức hắn giật mình một cái, đưa cho Bùi Phương hai bản hợp đồng quý giá cuối cùng.
Lâu Vũ đang xem kịch bản cũng cảm thấy ngổn ngang: Mẹ kiếp! Tới cùng thì anh ta đã in bao nhiêu bản hợp đồng vậy! Vậy mà vẫn còn!!!
Trong lúc này Bùi Phương không nói điều gì: "Mấy người ký cùng mọi người trong thôn còn chưa đủ. . ."
Trương Quý Võ cười làm lành: "Bùi tiền bối, cô xem, ngày hôm nay tất cả mọi người trong đoàn đội đều vì cô mà tới, nếu cô không có trong đoàn làm phim thì làm sao mà ăn nói với mọi người được."
Tôn Hiểu Bác cũng nói: "Bùi tiền bối, chị đã rời xa màn ảnh hai mươi năm rồi, chẳng lẽ không hoài niệm chút nào sao? Không bằng đóng một vai phụ trong đó để cho mấy người được gọi là hậu bối kia biết cái gì gọi là sự trở về của nữ hoàng!"
Nếu không thì kiểu nhân vật mà hắn viết kia là công toi à! Nếu Bùi Phương không diễn thì trong lúc này không ai có thể đảm nhiệm được.
Bùi Phương dở khóc dở cườ: "Không ngờ tôi rời xa màn ảnh chế tác của sự trở về của nữ hoàng lại là một chế tác "Lớn" hai trăm vạn?!"
Lâu Vũ cười nhưng vẫn xoay chuyển bút ký: "Không dối gạt Bùi tiền bối làm gì, tôi cũng đã hơn mười năm không quay phim nhưng bây giờ tôi cảm thấy được vì kịch bản này cũng hoàn toàn xứng đáng, không bằng. . . Chị cũng tự mình xem đi."
Tôn Hiểu Bác hơi ưỡn ngực, Bùi Phương có chút kinh ngạc, cô ấy nhìn lướt qua màn hình, sau đó mới từ từ lật xem, nhưng cũng giống với Lâu Vũ, càng xem thì càng kinh ngạc, không thể nào phân tâm được, cô ấy nhìn mất khoảng nửa tiếng thì mới đóng bút ký lại, nhắm mắt lại không nói gì.
Xác chết kỳ lạ được công nhân xây dựng tìm thấy ở nơi hoang vu, người yêu của con trai người chủ cho thuê nhà trong thôn bị mất tích, một nữ bác sĩ pháp y như từ trên trời rơi xuống xuất hiện ở khu công nghệ cao mới được khai thác, một anh bảo vệ cả ngày chỉ cà lơ phất phơ ở trong thôn. . . Ba vụ trong án l*иg vào nhau, nó rất hoang đường đáng sợ lại mang theo sắc thái dã man nhưng không thiếu yếu tố hài hước.
Bùi Phương vẫn chưa từng quay một bộ phim thương nghiệp nào, tiếng cười không ngừng được vang lên như một cái vỏ bọc của một bộ phim thương mại nhưng giống như một mãnh thú đang bành trướng ở trong thành phố, một kẽ hở như nơi nông thôn này thì làm sao mà có tự xử lý được. . . Nhưng lại mang theo một sự quật cường khó mà nói lên lời, giống như vị trí cái thôn mà bọn họ đang ở, bất kể những tòa nha cao chọc trời có bá đạo như thế nào thì nó vấn cứ quật cường đứng vững nơi này, nó có sức sống, mở giộng giới hạn không chút sợ hãi nào.
Tập kịch bản này của Tôn Hiểu Bác thì sau mấy lần thay đổi lớn, rơi xuống đây bắt đầu mọc rễ nảy mầm, mạnh mẽ lại tràn đầy sức sống làm cho Bùi Phương nhất thời khó mà có thể buông bỏ được.
Nhưng giọng điệu của Hoắc Lãng vô cùng vững vàng nói: "Chị Phương, vốn nhẹ cũng không thể coi là trình độ chế tác thấp. Bộ phim này tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thanh thanh chế tác trở lại của chị đâu."
Bùi Phương mở mắt ra nhìn mấy người đứng ở trước mắt, Tôn Hiểu Bác lại có thể viết ra được một kịch bản như vậy, Lâu Vũ chỉ định chỗ này, quả thực Nhan Tô Tô giống như bước ra từ kịch bản vậy, còn có nhân vật có tính cách phức tạp được viết riêng cho cô ấy nữa. . . Cô ấy mỉm cười: "Được."
Sau đó ký tên của mình vào bản hợp đồng.
Rất nhanh kịch bản đã được phân công xong, Lâu Vũ chỉnh sửa lại những cảnh quay chủ yếu trong phim: "Địa điểm vứt xác, cái này tìm rất dễ chung quang đều là đồng ruộng, công trường, ngày mai tôi sẽ đi điều tra nghiên cứu địa hình một chút, cảnh trong thôn thì lấy cảnh trong thôn Bình Hòa, chồng của chị Hàn là trưởng thôn nên xem ở trên mặt mũi của chị Phương thì cũng không phải là vấn đề gì lớn; phiền toái bây giờ chính là phòng giải phẫu pháp y của nhân vật chính, cái này thuê không dễ lắm, nếu muốn dựng một không gian chuyên môn để quay phim thì phải tìm một chỗ thích hợp, cũng rất là phiền toái, phí tổn cũng không thấp."
Hai hàng lông mày của Nhan Tô Tô không khỏi nhăn lại.
Tôn Hiểu Bác ho khan một tiếng, nghiêm túc nói với Nhan Tô Tô: "Tô Tô, cô là một nữ chính chín chắn có phải cũng nên tự bản thân mình giải quyết vấn đề sân bãi để quay phim phải không?"
Hôm nay Tôn Hiểu Bác bị Nhan Tô Tô giày vò quá mức, nếu đã tóm được một cơ hội thì tự nhiên cũng muốn trêu đùa cô một chút.
Thật không ngờ vậy mà Nhan Tô Tô gất đầu: "Ưm, tôi thấy một chỗ có khả năng thích hợp để chỉnh sửa."
Tôn Hiểu Bác: . . . ?!
Nhan Tô Tô chỉ về phía dãy nhà đối diện hơi xéo một chút: "Khẳng định trường tiểu học, trung học bên kia có phòng thí nghiệm để cho giáo viên giảng dạy, tuy tiêu chuẩn chênh lệch với phòng giải phẫu khá lớn nhưng mà tốt xấu gì cũng là phòng thí nghiệm nên so ra thì có hoàn cảnh thích hợp hơn, đặc biệt thông gió, xử lý chất thải dạng lỏng, bục thí nghiệm đạt tiêu chuẩn, những thứ này trên cơ bản đều có cả.
Di chuyển bàn học đi thì không gian ở giữa cũng khá lớn có thể dùng làm chỗ đặt bàn giải phẫu tạm thời, có thể đặt tủ khử trùng và tủ thuốc ở chung quanh mình, trên trần có thể treo được đèn mổ. . . Có thể miễn cưỡng được coi là phòng giải phẫu, ưm, tóm lại có thể sửa chữa khá dễ dàng. Mà còn có những thuốc thử hóa học cơ bản đều có đủ, nếu cần thực hiện các loại hình kiểm chứng phản ứng màu sắc thì cũng đều có thể thực hiện được.”
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, vậy mà không hiểu sao lại cảm thấy đề nghị của Nhan Tô Tô có thể thực hiện được!
Bùi Phương có chút hoảng hốt, cái đoàn làm phim này. . . Một nhà sản xuất phim tay trắng, đạo diễn của bộ phim khóa cửa ép biên kịch viết kịch bản, kịch bản bị sự bần cùng của đoàn làm phim mà đã bị trì hoãn ba lần nhưng mà biên kịch vẫn có thể thay đổi thành công, bây giờ lại còn muốn thay đổi phòng thí nghiệm của trường trung học thành phòng giải phẫu thi thể của nữ chính sao?