Chương 21

Tuy nói là không có kịch bản nhưng vừa nghe thấy Lâu Vũ hỏi đến kịch bản thì Hoắc Lãng lấy khí thế sét đánh không kịp che tai lấy ra sáu phần hợp đồng, mỗi người hai phần: "Đây là hợp đồng gia nhập đoàn làm phim."

Nhan Tô Tô không có gì chần chừ, lúc xác nhận thù lao đóng phim không có bị sai thì rất phóng khoáng ký xuống ba chữ "Nhan Tô Tô";

Tôn Hiểu Bác cũng không có gì để nghĩ, hắn đã vì Hoắc Lãng mà rời khỏi Tinh Hoàn rồi, nếu không ký thì có thể làm gì chứ;

Lâu Vũ nhìn ba người trước mắt, không thấy một chút chuyên nghiệp nào thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng nhưng Khổng Kiến Trung ở bên cạnh nói một câu sâu xa: "Ông đã mười năm không quay phim rồi, còn có tổ có ý muốn ông làm đạo diễn thì phải biết đủ đi."

Lâu Vũ: ...

Quen biết hai mươi năm, nếu nói về việc đâm thọc thì ai mà không buồn chứ?

Lâu Vũ yên lặng ký tên, Hoắc Lãng nhận lấy sau đó ký tên lên cả sáu phần rồi trả lại cho bọn họ mỗi người một phần.

Lâu Vũ nhận hợp đồng: "Quá trình quay phim như thế nào? Khi nào thì bắt đầu? "Hắn nhìn thoáng qua Tôn Hiểu Bác: "Không nói đến kịch bản, khi nào thì phần tóm tắt của cậu có thể hoàn thành được?"

Tôn Hiểu Bác cả thấy được, tuyệt đối không phải do mắt của hắn có vấn đề, bởi vì Lâu Vũ có thể kéo được quá nhiều thù hận, nhíu mắt lại nói với giọng điệu đầy khinh thường, Tôn Hiểu Bác đứng bật dậy: "Ngày kia, không, ngày mai tôi có thể cho ra được bản phác thảo! Chẳng qua thì chỉ thức một đêm mà thôi!"

Mắt Nhan Tô To hơi trợn tròn: "Thức đêm? Thần kinh bị thoái hóa sẽ gây ảnh hưởng đến bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙© a...!"

Vẻ mặt Tôn Hiểu Bác đầy lơ đễnh.

Nhan Tô Tô lại bổ sung thêm một câu: "Bệnh thần kinh gây ảnh hưởng đến nội tiết tố (hormon) sẽ dẫn đến khả năng rụng tóc..."

Tôn Hiểu Bác: ...

Hoắc Lãng ra quyết định: "Vậy thì ngày kia đi. Sau buổi trưa ngày kia mở cuộc họp bàn về kịch bản."

Nếu là sau buổi trưa ngày kia thì linh cảm cho kịch bản sẽ rất phong phú, mà lại còn dựa trên nền tảng của 《 Truy nghi 》nữa, chỉ là một kịch bản phác họa, đến ngày kia thì không có vấn đề gì, Tôn Hiểu Bác sảng khoái đồng ý.

Khổng Kiến Trung ở bên cạnh tháy rất vui vẻ nói: "Vậy đoàn làm phim của mấy người chính thức được thành lập, chúc mừng chúc mừng! Nhanh, chúng ta nên uống một chút đi!"

Sau đó hắn sảng khoái ôm một thùng bia để ở góc đến bên cạnh thì mấy người hơi ngẩn ra, Hoắc Lãng cũng kịp phản ứng cười nói: "Đúng là nên uống một chén, đạo diễn Lâu..."

Lâu Vũ cảnh giác nói: "Chỉ là một quán nhỏ? Không cho nợ, cũng không giảm giá!"

Hoắc Lãng: ...

Không phải vậy, anh chỉ muốn nói mấy từ để chào đón đạo diễn mới gia nhập vào đoàn làm phim thôi, không đến mức đó chứ.

Khổng Kiến Trung cười lên ha hả, hắn sảng khoái khua tay nói: "Được rồi được rồi, tính cho tôi là được, tới tới tới, uống trước đi, cầu cho quay phim được thuận lợi, doanh thu đột phá!"

Các thành viên của đoàn làm phim chưa có tên này giống như tâm tính tương thông cùng một hô lên đạo diễn Khổng vạn tuế, rồi cùng sôi nổi nâng ly để chúc mừng đoàn làm phim được thành lập, người không biết còn tưởng Khổng Kiến trung mới là đạo diễn của bọn họ.

Cứ như vậy công việc quay phim rất thuận lợi... Phi, thuận lợi cái quỷ đó.

Nhan Tô Tô ngồi ở trên ghế, mèo con ngồi ở trên bàn, hai cặp mắt to tròn một trái một phải đổi tới đổi lui - -

Bên trái: "Đây là ông đang bịa đặt! Ông xem bản phác thảo của ông đi! Khúc mở đầu chính là nhân vật chính từ nước M trở về... Vậy thì cô ấy có thể làm pháp y được sao? Ông có biết hệ thống thẩm tra chính trị ở nước ta nghiêm khắc như thế nào không?"

Bên phải: "Từ nước M trở về thì không thể vào được hệ thống sao? Đây là ông đang kỳ thị đó! Bối cảnh từ nước ngoài trở về có thể kí©h thí©ɧ tính cách của nhân vật chính xảy ra xung đột hoàn cảnh xung quanh!"

Bên trái: "Sáng tác nghệ thuật nhất định phải phù hợp với quy luật của hiện thực, nếu hệ thống tư pháp của hai bên đều không giống nhau thì khi bộ phim này chiếu có thể làm cho người khác cười đến rụng răng luôn!"

Bên phải: "Hệ thống tư pháp không giống nhau nhưng các nguyên tắc xác định vật chứng bằng cách khoa học thì đều giống nhau, chân lý thì không có biên giới! Nếu người nào cười thì mới đúng là không có kiến thức!"

Bên trái: "Hô hô! Quay mấy bộ phim rồi? Chẳng lẽ ăn thịt heo rồi mà vẫn còn thấy heo chạy sao? ! Thứ người xem tin tưởng không phải là bối cảnh mà là sức mạnh của câu chuyện!"

...

Trọn vẹn một buổi sáng, buổi họp bàn kịch bản vẫn chỉ dừng lại ở trang đầu tiên, Nhan Tô Tô cảm thấy cổ của mình có phần mỏi khi đã xoay đi xoay lại quá nhiều, còn gật đầu đến mức choáng váng.

Lâu Vũ cùng Tôn Hiểu Bác mỗi người chiếm cứ một bên bàn, đỏ mặt tía tai thở hổn hển, một người hối hận không nên đóng cửa quán ven đường để đến vũng nước đυ.c này! Còn bên kia cũng hối hận vì sao lại bỏ Tinh Hoàn để đi ăn máng khác chứ a a a a ... Dù sao ở đâu thì cũng đều bị bức bách!

Rốt cục có người ho khan một tiếng: "Cái mở đầu này cần phải viết lại một lần nữa."

Cơn giận của Lâu Vũ cũng giảm một chút, còn Tôn Hiểu Bác thì trợn mắt nhìn Hoắc Lãng, dựa vào! Vậy mà cậu lại giúp ông đầu bếp này!

Hoắc Lãng trầm ngâm một lúc rồi lại nói: "Tiết tấu của bản phác thảo này quá ổn định, sức mạnh của màn mở đầu không đủ."

Lâu Vũ, Tôn Hiểu Bác đều sửng sốt, cốt chuyện nói về một bác sĩ pháp y sau khi về nước đã gia nhập vào một đội, bắt đầu là ba vụ án liên hoàn xảy ra, Tôn Hiểu Bác viết cực kỳ vững chắc, một án rồi lại một án, có một số vụ án thì đã được tích lũy ở kịch bản 《 truy nghi 》, còn một số vụ án thì trong hai ngày này hắn đã tra xét hồ sơ lại một lần nữa, một án lại một án được làm càng tốt hơn, vô cùng kín đáo.

Lâu Vũ cũng chưa có bói móc đến chi tiết của vụ án, chỉ cảm thấy bối cảnh nhân vật không thích hợp, nhưng khi Hoắc Lãng nói ra đề nghị này thì không chỉ là mở đầu mà tất cả phong cách hướng đi của bản phác thảo đều cần phải được điều chỉnh.

Hoắc Lãng: "Trên thị trường đã có quá nhiều tác phẩm sóng yên biển lặng rồi, nhưng bản chất của một câu chuyện điều tra nằm trong sự thông minh của khán giả và người sáng tạo ra, chúng ta hi vọng tác phẩm này có thể nắm bắt được sự chú ý của người xem thì phải làm cho bọn họ không thể dời được một giây phút nào, thông tin được đưa ra, suy đoán bị phá hỏng, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần mãi cho đến khi câu chuyện kết thúc cũng phải để cho người xem vẫn như cũ cảm thấy còn chưa có hết, thậm chí còn có ý muốn xem lần nữa. . . Tác phẩm như vậy vẫn chưa có xuất hiện trên thị trường. Cho nên xét về nhịp điệu chung thì tôi mong cả hai đều phải có tinh thần khám phá."

Hoắc Lãng cười cười: "Đến thời điểm dự án này kết thúc, hi vọng hai vị đều có thể cảm thấy đi chuyến này cũng không tệ chút nào."

Bất luận là Lâu Vũ hay Tôn Hiểu Bác thì đều có chút ngẩn ra.

Đúng vậy, nếu chỉ lặp lại những chuyện đã xảy ra có tiết tấu tương tự thì anh ấy muốn hắn rời khỏi Tinh Hoàn để làm gì chứ?

Nếu yêu cầu ổn định thì miễn bàn đến việc Lâu Vũ vẫn còn ở lại trong đài truyền hình, còn Tôn Hiểu Bác vẫn còn làm trong Tinh Hoàn thì sẽ có một hệ thống chế tác lớn, câu chuyện được làm ra sẽ có rất nhiều mắt xích đảm bảo, đương nhiên là có thể có vật cam đoan, nhưng người sáng tác nghệ thuật không phải là một dây chuyền sản xuất, giữ gìn quá mức thì sẽ giống như nghìn bài một điệu rồi.

Nếu như đã rời khỏi hai hệ thống khổng lồ đó thì vì cái gì mà không dũng cảm thăm dò thử chứ?

Tôn Hiểu Bác đứng lên bình tĩnh nói: "Tôi sẽ viết lại kết cấu của kịch bản một lần nữa."

Lâu Vũ đứng lên gật đầu: "Tôi đến xem tiết tấu."

Nhan Tô Tô cũng đứng lên đi theo nhưng cô có chút mờ mịt, cô phải làm cái gì chứ?

Lâu Vũ liếc nhìn dáng người nhỏ bé yếu ớt cao gầy của cô một cái, nhíu mày: "Trước kia từng quay bộ phim võ thuật nào chưa?"

Hoắc Lãng lắc đầu thay Nhan Tô Tô, những lần xuất hiện của Tiểu Tiên Nữ trong 《 Huyễn Hải lục 》 đều là trong phông nền xanh, cũng không có đánh nhau.

Lâu Vũ nói với Hoắc Lãng: "Chúng tôi sẽ tốn khoảng nửa tháng để hoàn thành kịch bản, còn bên diễn viên chính tôi không thích dùng thế thân."

Nhân vật chính của thể loại trinh thám thì khó tránh khỏi có màn rượt đuổi, cảnh đánh nhau, thể loại phim này khi quay cực kỳ vất vả, không phải diễn viên nào cũng đồng ý, nhiều khi sử dụng thế thân nhưng khi quay cảnh đặc tả thì lại là gương mặt của nhân vật chính, thời điểm quay cảnh đánh nhau thì lại dùng thế thân.

Nhưng ý của Lâu Vũ rất rõ là không muốn để cho Nhan Tô Tô sử dụng thế thân, nếu Nhan Tô Tô chưa từng quay bộ phim võ thuật nào thì nửa tháng này phải để cho cô luyện tập tốt một phen. Hoắc Lãng không chỉ là nhà sản xuất mà còn là người đại diện của Nhan Tô Tô, Lâu Vũ đây là giao việc cho anh đi sắp xếp.

Không đợi Hoắc Lãng nói chuyện thì một giọng nữ mang theo ý cười nói: "Yên tâm đi, giao cho tôi."

Nhan Tô Tô vui vẻ chào hỏi: "Chị Phương!"

Hoắc Lãng giới thiệu một chút: "Đây là cố vấn diễn xuất của Tô Tô, nếu lần này cũng có phần đánh võ trong phim thì đành phải làm phiền chị Phương hướng dẫn thêm cho cô ấy rồi."

Bùi Phương mỉm cười: "Nên mà, nếu cần thì ở bên này tôi có thể sắp xếp cho Tô Tô luyện tập đọ sức một chút."

Nhan Tô Tô "Oa" một tiếng: "Nếu nói về đọ sức thì. . . Em có luyện qua thái cực quyền."

Tôn Hiểu Bác cùng Lâu Vũ nhịn không được mà nở nụ cười, có đôi khi Nhan Tô Tô thật sự rất dễ thương.

Nhan Tô Tô nhìn hai người bọn họ, không biết thái cực quyền có gì mà buồn cười, hiện tại Tôn Hiểu Bác cùng Lâu Vũ còn không biết Nhan Tô Tô xinh xắn dễ thương sẽ làm cho bọn họ phải đổ gục như thế nào.

Trong mười ngày hai người bọn họ đυ.ng chạm với nhau không biết bao nhiêu lần, Tôn Hiểu Bác rụng không biết bao nhiêu sợi tóc thì cuối cùng bản phác thảo cũng được quyết định.

Buổi họp về kịch bản lần thứ nhất chính thức bắt đầu, Hoắc Lãng chỉ lật xem sơ qua một chút liền tuyên bố: "Đầu tiên để cho Tô Tô xem trước đã."

Tôn Hiểu Bác & Lâu Vũ: ? ? ?

Nhan Tô Tô gật đầu đồng ý, sau đó bắt đầu xem kịch bản:

"Oa? Vì sao chỗ này lại không đoán được mối quan hệ giữa người chết và người mất tích, phía trước trang ba không phải đã nhắc tới thông tin về dược phẩm sao?"

. . .

"Ở chỗ này vì cái gì mà nhân vật chính lại muốn truy tìm bạn trai của người đã chết, vẫn đề rõ ràng là ở trên người chủ cho thuê nhà mà. Nếu người bạn trai gϊếŧ người sau đó lại báo án thì anh ta hoàn toàn không cần đưa những chứng cớ thừa thãi kia ra như thế này, hai loại hành động này nếu như động cơ cùng chỉ số thông minh (IQ) không đồng nhất thì có phần mâu thuẫn cho nên người chủ cho thuê nhà có hiềm nghi lớn nhất."

"A..., quả nhiên là chủ cho thuê nhà, ừm. . . Xem xong rồi."

Nhan Tô Tô ngẩng đầu lên, Lâu Vũ vẫn duy trì vẻ mặt không thay đổi chút nào, vẻ mặt Tôn Hiểu Bác không thể thích nổi, Nhan Tô Tô nhỏ giọng nói: "Tôi chưa có tham gia buổi họp về kịch bản nào nên không hiểu lắm, chỉ làm một độc giả mà thôi. . ."

Lâu Vũ: . . .

Tôn Hiểu Bác: "Ha ha."

Đúng, chỉ là độc giả: )

Không cần Hoắc Lãng nói một chữ, Lâu Vũ cùng Tôn Hiểu Bác yên lặng đứng lên, buổi họp về kịch bản lần thứ nhất kết thúc.

Bùi Phương ở bên cạnh cười đến mức nghiêng ngả, vẻ mặt Nhan Tô Tô đầy khó hiểu, nhưng cô không có xoắn xuýt vấn đề chuyên nghiệp này, chỉ thăm dò Hoắc Lãng: "Tôi. . . Phải tiếp tục huấn luyện sao?"

Gần đây cuối cùng cô cũng tìm được cách để làm tăng lên giá trị nhan sắc của bản thân, phương pháp không làm cho fan phải thất vọng, đang muốn nhanh chóng thực hành.

Hoắc Lãng gật đầu, Nhan Tô Tô cũng nhanh chóng lui lại.

Bùi Phương không nhịn được hỏi: "Hoắc thiếu, không phải mỗi một người xem đều giống như Tô Tô."

Hoắc Lãng gật đầu: "Cho nên mới để cho cô ấy đọc kịch bản ở vòng thứ nhất."

Chỉ có tiêu chuẩn như vậy thì mới chính thức chinh phục được người xem.

Không cần anh giải thích thì Lâu Vũ cùng Tôn Hiểu Bác đều có thể hiểu được đạo lý này.

Đợt họp kịch bản lần thứ hai, bây giờ tình tiết kịch bản cùng manh mối làm cho kịch bản dày hơn một chút, Hoắc Lãng lại không đưa nó cho Nhan Tô Tô nữa, không biết vì sao Tôn Hiểu Bác cảm thấy may mắn sờ gáy của mình, còn Lâu Vũ thì cũng thở dài đầy nhẹ nhõm một hơi nhẹ đến mức không thể nhìn thấy được.

Hoắc Lãng không có đưa cho Nhan Tô Tô nói ra vấn đề bởi vì bản thân anh trực tiếp nói ra:

"Cái gì mà truy đuổi trong trung tâm thương mại, bỏ đi."

Tôn Hiểu Bác nhíu mày: "Vì sao, việc truy đuổi trong trung tâm mua sắm rồi lại đi qua cửa hàng của nhân vật phụ rất là suôn sẻ."

Hoắc Lãng trực tiếp nói: "Chúng ta không đủ dự toán. Từ trang 15-49, những bối cảnh chụp ở trung tâm thương mại đều cần phải lược bỏ."

Tôn Hiểu Bác bùng nổ ngay lập tức: "Tại sao lại phải đổi chứ!"

Hoắc Lãng nhìn hắn một cái: "Dự toán chỉ có hai trăm vạn, có phải cậu muốn tiêu hết vào trong trung tâm thương mại hay không?"

Tôn Hiểu Bác u mê: "Hai trăm vạn? !"

CMN!

Hoắc Lãng nói tiếp: "Cho nên mấy cảnh ở trang 4, 40, 78, 95, cái gì mà truyền thông đuổi theo, quần chúng vây xem. . . Tất cả đều không được, quá nhiều diễn viên quần chúng, một diễn viên rẻ nhất cũng tốn bốn mươi đồng một ngày, mấy cảnh này cộng lại cũng cần phải mấy chục vạn, chúng ta không có tiền."

Tôn Hiểu Bác đứng bật dậy, liền muốn tiến hành lần thứ ba xé kịch bản.

Lâu Vũ giữ chặt hắn, bình tĩnh nói: "Cảnh trung tâm thương mại có thể thay đổi nhưng mấy cảnh diễn viên quần chúng kia nhất định phải có nếu không thì không có cách nào quay được cả."

Hoắc Lãng : "Hậu kỳ còn phải hao phí phí tổn cắt nối biên tập cùng hiệu ứng đặc biệt."

Đã mười năm Lâu Vũ chưa quay phim nhưng rất khí phái: "Tôi có cách."