Chương 13: Chủ Nhà Xinh Đẹp

Nhìn vào danh thϊếp trong tay, trên mặt Lâm Thiên còn có chút mờ mịt.

Mãi cho đến khi lão giả biến mất, anh mới định thần lại.

Trên danh thϊếp - Biệt thự số 18, tiểu khu bên Hồ Minh- Dư Thanh Hà.

Tiểu khu bên Hồ Minh?!

Hai mắt Lâm Thiên ngưng tụ, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu khu Hồ Minh tồn tại như thế nào?

Đây chính là toàn bộ Tân Châu, bao gồm cả thành phố Tân Thành và rất nhiều thành phố xung quanh, ngoại trừ Núi Quan Lan thần bí ra, là một trong những tiểu khu xa hoa cao cấp nhất, trong nhiều tiểu khu nổi tiếng của tỉnh Quảng Tây, đó cũng là số một số hai.

Muốn có được một biệt thự trong tiểu khu bên Hồ Minh, ít nhất cần hơn mười triệu, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.

Không chỉ như thế, có thể ở trong tiểu khu bên Hồ Minh, đều là người quyền thế ngập trời, hoặc là đại lão đại tộc đỉnh cấp Tân Châu, bằng không ngươi có nhiều tiền hơn nữa, cũng không nhất định có thể tiến vào trong đó.

Có thể ở trong tiểu khu bên Hồ Minh, thân phận lão giả này chỉ sợ không tầm thường, tuy rằng chỉ là biệt thự số 18, nhưng cũng thuộc loại thượng lưu, mà có thể cung cấp lương cơ bản 100.000 tệ một tháng, cũng không phải là nói suông!

Xem ra, lão giả kia nhìn ra thân thủ bất phàm của mình, thực lực bản thân đối phương hẳn là cũng sẽ không kém, nếu không cũng sẽ không có ánh mắt độc đoán như vậy, lão giả có lẽ chính là võ giả trong miệng hai gã bảo vệ lúc trước.

Thu hồi danh thϊếp, Lâm Thiên âm thầm nghĩ, nhưng không lập tức quyết định đáp ứng lão giả kia, cất bước trở về chỗ ở.

Lâm Thiên ở lầu ba, vừa lên lầu đi tới cửa, còn chưa kịp mở cửa đi vào, đã thấy cửa đối diện mở ra, một khuôn mặt quyến rũ tinh xảo từ bên trong thò ra.

Mà bởi vì đối phương mặc áo ngủ rộng thùng thình, hơi cúi người xuống, từ góc độ của Lâm Thiên nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy bên trong quần áo kia có một vệt tuyết trắng, khe rãnh kinh người ở giữa sâu không thấy đáy, tựa hồ muốn trực tiếp đem nhãn cầu của người ta hút ngược qua.

Ánh mắt Lâm Thiên chỉ dừng một chút trên dung nhan tuyệt mỹ của đối phương, tầm mắt liền trực tiếp dừng lại ở phong cảnh bên trong quần áo làm cho vô số nội tiết tố nam tính mãnh liệt hoành lưu.

Thấy Lâm Thiên hai mắt trừng to, ánh mắt nóng rực, nữ tử xuất hiện lập tức cảm giác được khác thường, khuôn mặt ửng hồng, thoáng đứng thẳng người che đi phong quang, đôi mắt đẹp giận nhìn Lâm Thiên, cười mắng: "Tiểu tử thúi, trước kia nhìn thành thật như vậy, mấy ngày không gặp, cư nhiên lại học thói hư, dám trộm nhìn trên người Dung tỷ!

Dung tỷ, ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn a!

Lâm Thiên lúng túng cười, lập tức đổi đề tài: "Chị Dung đây là tìm em có việc gì sao?

Nữ tử trước mắt, nhìn lại khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, cả người lộ ra ý vị thành thục cùng tư thế khuynh thành, từ chỗ sâu trong trí nhớ, Lâm Thiên cũng nhận ra đối phương, chính là chủ nhà mỹ nữ của mình Tịch Tử Dung.

Mấy tòa nhà thương mại cao tới bảy tám tầng trong tiểu khu nơi này, đều là tài sản của Tịch Tử Dung, có thể nói đối phương là một nữ doanh nhân tiêu chuẩn, nhiều phòng ốc như vậy đặt ở đây cho thuê, đều có thể ăn cả đời.

Bất quá làm cho Lâm Thiên khó hiểu chính là, Tịch Tử Dung đã coi như đã đến tuổi kết hôn, nhưng vẫn độc thân như cũ, cơ bản sống một mình, chưa từng thấy qua người nhà hoặc là chồng của cô, chứ đừng nói là đã ở cùng người đàn ông khác.

Đối với việc này Lâm Thiên tuy rằng có nghi hoặc, nhưng chưa từng đi tìm hiểu.

Tịch Tử Dung ở thời điểm hắn khó khăn nhất đã giúp hắn, ban đầu đến thuê phòng, trực tiếp miễn tiền thuê nhà ba tháng của hắn, hiện giờ nghĩ đến cũng là âm thầm cảm kích, trong lòng hắn cũng coi đối phương như đại tỷ tỷ, mà đối phương cũng vẫn đối đãi hắn như đệ đệ ruột thịt, ngày thường chiếu cố có thừa.

"Mấy ngày nay ngươi đi đâu, như thế nào cũng không thấy người?"

Tịch Tử Dung đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới, nhìn kỹ hỏi.

"Cái này, là em về nhà vài ngày..."

Lâm Thiên đối mặt với ánh mắt quan tâm cùng dò xét của Tịch Tử Dung, có chút chột dạ, chỉ có thể nói có lệ.

Thấy Lâm Thiên thần sắc như vậy, Tịch Tử Dung hiển nhiên là không tin, bất quá cũng không tìm tòi truy vấn, sau đó mở miệng nói: "Vừa lúc ta mua không ít đồ ăn về, nhanh chóng tới hỗ trợ, giúp tỷ tỷ rửa sạch đồ ăn, xong đợi lát nữa ta tự mình xuống bếp, hôm nay cho ngươi lộc ăn!"

Lâm Thiên muốn nói mình vừa mới ăn qua, nhưng Tịch Tử Dung căn bản không cho phép hắn mở miệng, trực tiếp kéo hắn vào cửa phòng mình, Lâm Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo vào.

Cảm nhận được sự êm ái của lòng bàn tay và làn gió thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, trong lòng Lâm Thiên không khỏi rung động, tim đập nhanh vài nhịp, bất quá rất nhanh bị hắn đè xuống.

"Quả thật là thiếu niên phàm thể, trong tình huống như vậy cũng không thể bảo trì tâm tính, xem ra đạo tâm của mình phải tiếp tục mài giũa mới được!"

Lâm Thiên tất nhiên là lắc đầu cười khổ, âm thầm cảnh cáo mình.

Được rồi, em đi rửa rau chị đi tắm rửa một chút, sau đó chúng ta làm một bữa cơm ngon!

Tịch Tử Dung theo thói quen sờ sờ đầu Lâm Thiên, cười đi về phía phòng tắm rửa, dáng người như liễu lay động phong cảnh động lòng người.

Lâm Thiên nhìn dáng người mảnh mai của đối phương tiến vào phòng tắm, không khỏi im lặng, đường đường là một thế hệ tiễn ma Bắc Lưu Tiên Tôn, thế nhưng lại bị đối phương coi như là cậu nhóc mà sờ đầu.

Đến nhà Tịch Tử Dung ăn cơm, Lâm Thiên cũng không phải là lần đầu tiên, trước kia Lâm Thiên rất nghèo, vấn đề ăn uống tương đối rất khó khăn, Tịch Tử Dung nhìn thấy, liền thường xuyên mời hắn tới tụ tập ăn cơm, bởi vậy hiện giờ Lâm Thiên đi vào phòng bếp coi như là quen thuộc.

Tịch Tử Dung mua không ít đồ ăn, cái gì mà cua lớn, tôm hùm lớn chất thành đống với nhau.

Kiếp trước là một đời tiên tôn cao cao tại thượng, nhưng Lâm Thiên cũng không phải là không ăn qua đồ ăn nhân gian, có thể tu luyện đến cấp độ như vậy, cái gì chưa từng trải qua?

Bởi vậy rửa rau đối với Lâm Thiên mà nói, có thể nói là nhẹ nhàng quen thuộc.

Chỉ có điều.

Bố cục phòng bếp và phòng tắm trong nhà Tịch Tử Dung vừa vặn đối diện nhau, Lâm Thiên ở phòng bếp rửa rau, có thể nghe được tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm, làm cho tâm hắn rục rịch.

Càng chết người chính là, phòng tắm của Tịch Tử Dung lợi dụng vách ngăn thủy tinh hoa văn, cửa phòng tắm chính là một cánh cửa thủy tinh, ngẩng đầu có thể nhìn thấy thân thể như ẩn như hiện của Tử Dung, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

Trong lúc nhất thời, cũng làm cho tim Lâm Thiên đập nhanh hơn, miệng lưỡi khô khốc, rốt cuộc cũng là thiếu niên khí huyết phương cương, tâm tính của hắn có tốt đến đâu, lại có thể như thế nào luôn luôn áp chế.

"Lâm Thiên, cái kia. Giúp tỷ tỷ một việc..."

Đột nhiên, thanh âm của Tịch Tử Dung trong phòng tắm truyền ra, có chút hơi do dự.

Lâm Thiên đang thất thần nhìn về phía cửa thủy tinh, thần sắc cả kinh, vội vàng nói: "A... Dung tỷ, cần em giúp gì sao?

Nghe Lâm Thiên trả lời, Tử Dung trong phòng tắm lại yên lặng, giống như đang giãy dụa, thật lâu sau mới tiếp tục nói: "Ừm. Chính là chị...chị.... quên lấy đồ lót để thay, ngươi giúp chị đi vào phòng lấy một bộ màu trắng..."

Đến cuối cùng, thanh âm Tịch Tử Dung đã nhỏ như muỗi, không thể nghe thấy, nhưng Lâm Thiên lại thật sự nghe được.

"Khụ, Dung tỷ, tỷ chờ một chút..."

Lâm Thiên ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, đi về phía phòng Tịch Tử Dung, bất quá đi được nửa chừng hắn lại dừng bước, buột miệng hỏi: "Dung tỷ, là đồ lót ren trắng sao?

Lời này vừa nói ra, Lâm Thiên liền hối hận, hận không thể cho mình một cái tát.

Tịch Tử Dung trong phòng tắm, trong lúc nhất thời lại lâm vào yên lặng.

"Ngươi, ngươi có thể tìm..."

Thật lâu sau, trong phòng tắm mới truyền đến thanh âm Tịch Tử Dung có chút bối rối.

Lâm Thiên quở trách, chạy vào khuê phòng của Tịch Tử Dung.