Sáng sớm ngủ dậy, trong đầu vẫn còn lắc lư theo giấc mơ đêm qua. Tôi mang quả đầu ba phân rạng rỡ dưới sân trường, bao ánh mắt nhìn trầm trồ khen cá tính, thằng Minh An và thằng Hải sẽ nhìn tôi thầm ghen tị lẫn tức tối khi tôi không thèm ngó lướt qua hai đứa nó. Mập mờ lướt qua tấm gương, tôi soi lại bộ dạng bên ngoài của mình, lấy tay cầm nhúm tóc trên đầu đưa lên:
-Cũng ổn mà sao Ba Mẹ mình làm gắt thế nhỉ?
-Ờ, cũng hơi khác!
-Nhìn gớm quá!
Thế là từ tâm lý thập phần tin tưởng quả đầu, tôi chuyển qua hơi hơi e ngại khi diện quả model đời mới chẳng giống ai lên trường này. Bởi thế vệ sinh cá nhân, ăn uống cấp tốc, tôi hiếm hoi đi cùng giờ với Nhân đen và Nguyệt.
-Mày, sư cọ!-Nhân đen cười lớn và đưa tay sờ sờ đầu tôi, trong khi Nguyệt tế nhị che miệng cười khúc khích.
-Bỏ tay mày ra, dơ cái đầu đời mới của tao!-Tôi đâm cau có, làm thằng Bao công phải cuống cuồng bỏ tay ra.
Vậy là chứng tỏ, cái đầu tôi có vấn đề, dù sao tôi vẫn vớt vát chút hi vọng là những người ý kiến từ tối qua đến giờ chưa kịp thích nghi với sự thay đổi diện mạo của mình.
-Phịch!
Chiếc cặp trên tay Dung cũng rớt xuống cổng trường, khi chứng kiến bộ tóc mới của tôi, quay mặt đi và khúc khích cười. Thằng Nhân đen vơ ngay đồng minh cứ sờ sờ đầu tôi, mân mê dựng từng cọng tóc ngắn củn thổi phù phù. Điên máu, tôi giật chỏ ngay bụng nó, lầm lũi bước đi:
-Đúng là không hiểu gì về nghệ thuật!-Bỏ mặc ba người bạn, hai cô bạn gái tủm tỉm cười và thằng bạn đau đớn chửi bới om sòm, tôi đâm nhanh vào cổng trường.
-Á, em trai........Ớ!
Bà chị Nữ Tặc tắt nụ cười thường trực trên môi, vẻ mặt chuyển qua ngơ ngác, xen lẫn chút bàng hoàng. Rồi bỗng nhiên phá lên cười, trong khi chị Hạnh đi bên cạnh cũng cúi gằm mặt xuống đất, vai rung lên nhè nhẹ.
-Gì nữa?-Tôi đâm tức ra mắt.
-Thất tình, điểm kém nên tu hả em?-Chị Xuyến vẫn một mực thẳng tính không đúng chỗ.
-Hự, em không thèm nói với chị- Tôi quay lưng, bẻ lái bỏ mặc tiếng gọi chọc với theo của bà Nữ Tặc.
Vậy là tôi tỏa sáng theo cách không ngờ. Khi một vài cô nữ sinh lướt qua, đi một mình thì cười. Còn nếu đi theo nhóm, thì cứ xầm xì nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ. Đám nam sinh thì nhìn như kiểu đang dò xét một kẻ nguy hiểm đang lảng vảng trong khu vực trường. Từ tư thế ngẩng mặt nhìn đời, tôi bị tạt nước lạnh, lặng lẽ bước đi. Cũng chẳng hiểu hôm nay ông trời muốn hại tôi hay không mà cho hết người này đến người nọ trù dập.
-Ơ, T!-Lần này đến lượt Ngữ Yên.
-Ờ.....thì.....!-Tôi ngước lên mong nhìn được cọng tóc nào đó lất phất hiện ra, nhưng vô ích, chỉ thấy toàn trời là trời. Ngữ Yên nhìn tôi từ đầu tới chân, trở ngược lên và dừng trước cái thay đổi hình ảnh tôi thường ngày.
-Ờ.........!-Ngập ngùng như cá tính của chính cô nàng.
-Sao..?
Tôi mong chờ một lời cứu cánh, dù cho dối lòng cũng được. Nhưng với Ngữ Yên hiền dịu thì có lẽ điều đó là đòi hỏi hơi quá đáng.
-Được, nhưng....hơi ngố!
Hai tay buông lõng, lần này thì khỏi vác mặt nhìn ai luôn. Tự tin mất sạch, quay lưng bẻ lái tiếp, bỏ mặc Ngữ Yên bối rối đằng sau vì không biết mình nói sai ở điểm nào.
Khẽ soi mình ở cửa kính trong cánh cửa lớp. Lần cuối cho những hi vọng, xốc lại khí thế, tôi hùng dũng bước vào lớp. Nhác thấy bóng hình ở cửa, cả lớp theo phản xạ nhìn ra. Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi có cảm giác như cả lũ đang bất động. Không khí trong lớp im bặt. Vẻ mặt há hốc của từng người dành cho một thằng đi nhầm lớp hay sao đó.
-Ha ha ha!
Một tiếng cười phá tan sự yên tĩnh, tiếng cười chết chóc đáng nguyền rủa kéo theo một tràng cười nở rộ đằng sau.
-Ha ha ha !
Tiếng cười tiếp tục đeo bám theo hình bóng thằng nam sinh có quả đầu ba phân đến khi nó về thẳng chỗ ngồi. Con đường từ cửa lớp tới bàn cuối bình thường thì chỉ mất chút ít bước chân mà sao hôm nay nó dài lê thê, lê thê.
-Ngon lành!
-Tao kết quả đầu này!
-Kiểu này thì mày khỏi lo thầy giám thị.
Tất nhiên tụi nó cũng như Nhân đen, sờ sờ vuốt vuốt, thỉnh thoảng cầm được cọng tóc nào cũng thổi phù phù. Mặt tôi đỏ ra, hơi ngại.
-Dẹp, bản lĩnh thì cắt như tao đi!-Sửng cồ tôi đáp trả yếu ớt.
-Á, à...chơi ngông à!-Phong mập cắt ngang lời tôi.
-Thách anh hào à mày!-Linh Vẹo cũng sững cồ lên.
Những phản ứng tiếp theo, với danh sách kéo dài dằng dẵng. Ban đầu là cái lắc đầu ngao ngán của cô dạy Sinh học, kế tiếp là thầy Anh Văn.
-Trọc lên bảng!
-Nhìn anh tôi hết hứng văn chương-Thầy dạy văn học cũng không thể thiếu phần.
Bao nhiêu người cố tình vùi dập khiến trong phút chốc cái đầu của tôi trở thành thảm họa. Từ một nam sinh mạnh bạo, tôi rụt rè né tránh đám đông, không dại gì mua sự chú ý vào người. Đến nỗi giờ ra chơi, thay vì ra ban công hay xuống căn-tin với lũ bạn, tôi nằm ngủ ở cuối lớp, trước khi có bàn tay ai đó vỗ về, nhè nhẹ đánh thức.
-Dậy, dậy nào!
-..Ơ!
-Dậy, cái đầu đẹp thế mà nấp trong góc sao!
Dung nhìn tôi, vẻ mặt phì cười lúc sáng cũng được Nàng cất đi đâu mất. Dù sao sự động viên ấy cũng mang cho tôi sức mạnh tinh thần vượt qua mặc cảm. Trước khi đón chào một số chiến hữu cũng xuống tóc theo cái mốt của tôi vào ngay chiều hôm đó.
Những ngày sau trở thành những ngày dài lê thê với cả đám học sinh trong trường. Thằng nào cũng ngó lịch từng ngày, từng giờ, mong sao nó chóng trôi qua để đón cái lạnh đang tràn về báo hiệu mùa Noel. Nơi tôi ở, Noel ngoài việc quan trọng với các gia đình theo Đạo Thiên Chúa, nhưng là dịp đặc biệt để cho học sinh chúng tôi có một cái cớ chính đáng để xin gia đình đi chơi. Thời gian cứ trêu đùa, vẫn chầm chầm âm thầm trôi.
Ít nhất với đội banh trong lớp, cũng có việc để gϊếŧ thời gian:
-Tập banh, chọn lại đội chuẩn bị cho giải năm sau!
-Duyệt, lẹ lên mày Hưởng-Phong mập lên tiếng!
Mọi ánh mắt đương nhiên dồn về Linh Vẹo, đội trưởng của đội. Danh sách chính thức được thông qua nhanh chóng, lực lượng bổ sung cho đội năm ngoái thêm thằng Vũ. Có vẻ năm nay các cầu thủ đều vào độ chín của tuổi đời. Thừa kinh nghiệm, và cũng chưa phải chịu nhiều áp lực như năm 12 , cái năm cuối cấp khiến tài năng thui chột ít nhiều.
-Chọn lớp nào đá giao hữu đây!-Kiên cận lại gật gù.
-Còn ai ngoài ý ý nữa-Đám còn lại chỉ tay xuyên qua bức tường sau lưng tôi.
-Thống nhất là 11a10 nhé!
Nhận định rằng đội bạn cũng không phải tay vừa cho chúng tôi bắt nạt, nên việc giao hữu được cất lại, chờ thời cơ bung ra. Trước mắt lớp chúng tôi sẽ tập thể lực và làm quen với nhau. Khi đã có sự chuẩn bị tốt nhất mới đánh tiếng giao hữu. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, huống gì hạ được lớp bên cạnh là một niềm vui cho cả lớp, thế nên chút tiểu xảo cũng đáng giá lắm.
-Vậy thì chờ đến ngày 24 luôn đi!
-Ừ, sáng đá banh, chiều đi chơi Noel, chắc vui lắm nhỉ!
-Ừm, vậy nhé!
Trận banh ngày Noel sẽ diễn ra trong sự hào hứng hồi hộp của hai lớp, khi lớp hàng xóm nhận lời ngay. Chúng nó cũng chẳng muốn bỏ qua cơ hội, khi muốn chứng tỏ ai là vua của khối 11 năm nay. Không khí nóng lên từng ngày, phần nào xua đi không khí lạnh Noel về. Cao trào và đại diện cho sức nóng của những kẻ thù truyền kiếp phải kể đến tôi và Minh An. Thằng đẹp mã vẫn chưa muốn từ bỏ Dung, thỉnh thoảng vẫn tranh thủ cơ hội:
-Lên văn phòng Đoàn họp cán bộ lớp!
-Bàn việc giao hữu nhé các bạn cán bộ lớp!
Hễ nó có cơ hội thì nó sẽ tận dụng, nhưng kết quả cũng chỉ ra rằng, công sức thằng Minh An là dã tràng xe cát. Dung vẫn dùng bộ mặt băng phong tiếp đãi nó cho qua lệ. Chắc chẳng có ai có tài phá băng qua tôi được. Tôi tạm vượt mặt khẳng định thắng thế với Minh An. Nhưng so về sự đoàn kết thì nó ăn lại tôi. Cánh chim đầu đàn, vị lớp trưởng, cán bộ năng nổ của lớp tôi thì có vẻ hời hợt lắm. Thỉnh thoảng còn buông câu:
-Có mày có khi thua thảm!
-Ngon vào đá mày!
Nó cười khẩy rồi phẩy tay cho qua. Cái kiểu săm soi, lâu lâu đấm một cái làm nhụt chí anh hùng của nó làm tôi thấy Nản. 1-1 cho thằng Minh An.
Không khí đại chiến nóng dần trước giờ diễn ra, nó hoàn toàn phù hợp với những diễn biến trong thời gian thi đấu.
-Á..........á-Tiếng hét của tôi và thằng Minh An cùng cất lên, lần đầu tiên hai thằng tình địch tồn tại điểm chung.
Mỗi thằng ôm chân, lăn qua một góc. Một pha tranh chấp bóng , khiến cả hai va chạm. Trận đấu tạm hoãn trong khi đám đông nhìn hai đứa nhăn nhó. Dung đỡ tôi dậy, lo âu nhìn tôi thở hổn hển. Trán tôi mồ hôi túa ra như mưa. Thằng Minh An cũng chẳng khá hơn gì, đưa tay ấn chân mặt nhăn nhó, cũng thở phì phò.
Bung dây , tháo vội chiếc giày, vội vàng lột phăng đôi tất. Bàn chân sưng tấy lên, đỏ hỏn. Nhăn nhó, tôi cà lết khi hai thằng bạn khinh ra sân. Thằng Minh An thì đỡ hơn, có thể tự tập tễnh đi ra đường biên.
-"Trời không công bằng"!
Nó nhìn tôi, mắt long sòng sọc:
-Đá kiểu gì thế mày!
-............!
-Sao tao hỏi không trả lời-
Nó cầm chiếc giày ném thẳng xuống sân, bực tức thấy rõ. Đúng là cái thằng cùn, va chạm chấn thương thôi, có ai vào banh với nó đâu mà gân cổ lên thế, tôi ngồi im và chẳng thèm tranh chấp mồm với nó. Vẻ mặt nhăn nhó với cái chân bong gân.
-Mày nhớ tao đấy!
-Mày bị ngu à-Tôi không bình tĩnh nổi nữa.
-.........!
Có lẽ trận cãi vã này với học sinh hai lớp còn hấp dẫn hơn trận cầu đang diễn ra với tỉ số 2-1 nghiêng về lớp tôi.