Đứng trước cổng trường, tôi vui vẻ mở lời với bà chị Nữ Tặc , chẳng còn tâm trạng phải lo sợ ai bắt gặp nữa, mà có bắt gặp cũng chẳng sao. Đang giận hả, cho giận luôn đi, tôi chẳng còn gì phải âu lo nữa, chẳng có lỗi để mà xin, dù cho thời gian quay trở lại cách đây gần một tiếng, nếu cho tôi chọn lựa, tôi vẫn sẽ làm như thế, vẫn sẽ bảo vệ Ngữ Yên trước thằng đẹp mã Minh An, mặc cho Dung có giận hơn như thế nữa.
Hai chị em vui vẻ nói chuyện với nhau trước cổng trường, thoáng thấy bóng Dung dắt xe đi ra. Tôi phớt lờ chẳng cần bận tâm, cố tình cười tươi hơn và nói to hơn. Chị Xuyến chỉ im lặng, nhìn Dung với ánh mắt nữa lo lắng, nửa phân vân, cuối cùng quay sang nhìn tôi và lắc đầu trước khi bóng Dung khuất sau ngã ba đường.
-Chị lắc đầu gì vậy?
-Lại giận hờn nhau đúng không?
-………!
-Giận hờn vu vơ suốt thôi!
-Không phải giận hờn vu vơ đâu chị!
-Thế là gì?
-Thiệt luôn rồi!
Tôi thở dài đánh cái thượt, mặt buồn rầu. Mặc dù trong lòng đã nói sẽ giận thiệt và có những hành động tuyệt tình, nhưng từng đó liệu đã đủ xóa nhòa những tình cảm, những kí ức trong lòng. Bát nước hắt đi, tất nhiên không bao giờ đầy lại, nhưng chuyện tình cảm đâu phải là bát nước. Nó như một mặt hồ phẳng lặng, dù những bất hòa hay tranh cãi như cục đá ném xuống làm nó dao động và gợn sóng, nhưng mặt hồ sẽ trở lại phẳng lặng. Kí ức cũng như mặt hồ ấy, những kỉ niệm đẹp, những lần nắm tay, những lần hai đứa nói chuyện, hình bóng, nụ cười ấy chắc sẽ mãi lưu giữ trong lòng tôi.
Nhìn thằng em trai, bình thường tếu táo và cười toét đến mang tai, mà bây giờ trầm ngâm, lặng im suy nghĩ, chị Xuyến cũng trầm tính theo luôn. Chỉ nhìn tôi, vẻ đồng cảm, và cũng đáng thương. Liệu rằng, tôi sẽ như thế nào, nếu chia tay Dung, người em trai của chị có là
-Rảnh không?
-Không..!
Tôi từ chối chị một cách ngập ngừng. Nửa muốn nửa không, và cũng chẳng hiểu sao tôi lại lắc đầu nữa. Nửa muốn giãi bày tâm sự ngổn ngang cho bà Nữ Tặc đầy tâm lý này, một chỉ muốn gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Nhưng có lẽ lần này vết thương nghiêm trọng nên đẩy tôi vào tình trạng đóng cửa tâm hồn mất rồi.
-Đi, chị cũng đang buồn!
-Hở, không……!
-Đi thôi em trai!
Chẳng chờ tôi mở miệng thêm lần nào nữa, chị dịu dàng đi trước, để mặc tôi phải cất bước theo sau. Không sánh đôi với nhau, vẫn chị trước và tôi sau, thỉnh thoảng chị quay lại :
-Lẹ đi, con trai lề mề quá vậy!
Không phải tôi lề mề, mà tâm trạng đang đeo chì thì làm sao mà lanh lẹ được chứ. Đi ngược hướng về, đến khi dừng chân dưới quán nước, ngồi đây có thể thấy rõ ngọn đồi mộng mơ, ngọn đồi ấy là nơi tôi và Dung đã bắt đầu thể hiện những tình ý của mình. Ngọn đồi ấy nơi tôi leo lên trốn tránh ngày nhận điểm học kì hai. Ngọn đồi ấy không còn đẹp nữa, nó xù xì, nó tạo cảm giác buồn bã cho người con trai đang tâm trạng này.
-Cho con hai trái dừa!
Bà chị buồn giả vẫn vui vẻ, quay sang nhìn tôi, không cất lời, chắc không muốn gọi hồn tôi trở về, cho tôi khoảng lặng để theo đuổi những suy nghĩ riêng trong lòng mình.
-Có chuyện gì mà hai đứa mặt như sắp đánh nhau vậy?
-Chẳng có gì chị ạ, có người không hiểu em!
-Hay là em không hiểu tấm lòng người ta!
Nếu là tôi ngày thường, thể nào cũng tranh luận chí chóe với bà chị Nữ Tặc này cho mà xem, nhưng tâm trạng đang buồn, người ta dễ dàng chấp nhận những câu nói thâm thúy mà lúc bình thường phớt lờ bỏ qua.
Tôi rà soát, lục lại kí ức cũ, có phải mình đã bỏ quên gì đó, khiến Dung phải giận dỗi, khiến Dung vô cảm trước mặt tôi. Cuối cùng, tôi chỉ lắc đầu khi chỉ dám chắc một điều:
“ Có khi nào Dung không thích tôi can thiệp vào chuyện Ngữ Yên”.
Chị Nữ Tặc đưa tôi trái dừa, vẫn mỉm cười, và hỏi tiếp:
-Nghĩ ra chưa?
Tôi thở dài, chịu thua gác tay lên chống đầu, ngả lưng vào cái ghế dựa, ngước mắt lên cái dù che nắng, nhìn thì nhìn chứ đầu óc đã đi đến cực hạn, không thể nghĩ ra một cái gì nữa.
-Chị có rơi vào tình cảnh của em chưa?
-Tình cảnh gì?
-Dung và một người khác!
-Rồi thì sao? Người khác là một bạn nữ!
Tôi chẳng buồn trả lời, vì chắc hẳn chị đã rõ là ai, vẫn giọng điệu buồn rầu, lặng lẽ:
-Và rồi khi gặp cả hai, người khác đó có chuyện!
-………!
Tôi để thời gian cho chị tưởng tưởng cái người khác có chuyện gì, chứ dám chắc chị không đoán được cuộc kéo co của hai thằng con trai:
-Và rồi, em đến giúp người đó, tát kẻ thứ tư!
-Là một thằng con trai!
Chị Xuyến dùng từ ngữ sao cho tôi nhẹ lòng, và dường như chị xác định rõ, người khác ấy có vị thế trong lòng tôi nên dùng từ bạn. Còn
kẻ thứ tư, đương nhiên là kẻ thù của tôi, nên chị dùng từ thằng. Có lẽ là động viên tạo động lực cho tôi kể chuyện:
-Dạ, và rồi Dung lo lắng cho thằng đó, còn em…..!
Và lần này đến chị theo đuổi cảm nghĩ riêng, để có thể đưa ra lời khuyên cho tôi. Còn tôi chẳng thể nói thêm điều gì, câu chuyện như được tua lại ngay trước mặt. Dung đứng trên vỉa hè cách tôi không xa, tay đang đỡ thằng Minh An, còn tôi đứng ở lòng đường, nhặt lại cái cài cho Ngữ Yên, mắt đã ngân ngấn nước, ướt nhòe, chỉ chực trào ra. Mình đã làm gì sai nào, mình đã làm điều gì không đúng?
-Em làm đúng đấy!
-Thì em vẫn như thế mà!
-Xùy xùy, tự tin quá ông tướng, chị chưa nói hết mà!
-Vậy chị nói tiếp đi!
-Em làm đúng trong chuyện tình bạn, nhưng sai trong tình cảm!
-Là sao?
-Tự nghĩ đi, giờ thì về đi kìa, xe bus tới.
Tôi nhìn thấy chiếc xe màu xanh đang trờ tới, lặng lẳng chẳng muốn về, chỉ muốn nghe nốt lời khuyên của chị. Chị mỉm cười và đẩy vai tôi:
-Đứng dậy về đi, tự cảm nhận xem!
Chị giành nốt quyền ga-lăng của con trai, đẩy nhanh tôi băng qua con đường rộng, đi về phía trạm xe bên kia đường. Vẫy tay chào tôi và cười, và rồi đi dưới những tin nắng chói chang. Chị tỏa sáng hơn cả nắng nữa.
Lững thững bước lên hai bậc cửa xe bus, im lặng đi về hàng ghế sau, đến khi hình bóng chị nhỏ dần, nhỏ dần, rồi chỉ còn lại một chấm trắng. Ít nhiều nhờ chị mà tâm trạng của tôi cũng được thoải mái lại rồi.
-Cảm ơn chị nhé!
-Cảm ơn gì chị em, cho chị xem vé bus.
Tôi quay lại, thẩn thỡ đưa vé tháng cho chị soát vé, mặt lạnh băng, chẳng còn cảm xúc, mặc cho chị soát vé này cũng xinh đẹp chứ.
Nằm dài ở ghế sa-lon, dạ vâng cho qua chuyện với Mẹ. Người như thằng mất hồn đến nỗi Mẹ tôi cũng lắc đầu chịu thua:
-Dậy ăn cơm con!
-Dạ, con không đói, Mẹ ăn trước, tí con ăn sau!
May mà tôi còn hơi sốt, nếu không thì giờ đây chắc nát đít với Mẹ tôi quá. Mẹ tôi cũng muốn hỏi chuyện gì, hay sốt quá, mà thấy tôi như vậy thì chỉ lắc đầu rồi đi xuống ăn cơm một mình.
-Liệu lần này, chị Xuyến nói có đúng không? Liệu lần này có tốt đẹp như mấy lần trước?
-Đúng gì mà đúng, mày không thấy bênh nhau đấy à!
-Mày im đi đừng kích động!
-Tao nói sai à, rõ ràng thằng nằm kia đúng rồi còn gì, nó sai chỗ nào!
-Mày không thấy Dung giận nó à!
-Dung giận là Dung sai, chứ nó sai à!
…………………..!
-Thôi, hai thằng mày trở về, tao tự có cách.
Chẳng biết cách đấy hiệu quả đến đâu, chỉ biết rằng Mẹ tôi cũng nở nụ cười khi thấy thằng con trai ngồi xuống bàn, dùng cơm chung. Chiều nay tôi sẽ thử xem cách của mình có tác dụng không?
Bước vào cửa lớp, tôi thực hiện kế hoạch của riêng mình. Tình cảm nào chẳng có khó khăn, tình cảm nào chẳng có thử thách, nếu như mình không kiên định vượt qua, có lẽ mình sẽ hối tiếc. Tôi thích Dung thật lòng, tôi không chối bỏ, vì vậy sẽ dốc hết sức mà giữ gìn lấy tình cảm ấy.
-Cảm ơn!
Khi tôi đưa cuốn sách của nàng đánh rơi dưới đất lên, nàng cảm ơn tôi. Nhưng đừng vội mừng, đó là một câu khách sáo được xuất ra từ một bộ mặt lạnh băng, đôi mắt vô cảm.
-Để mình làm cho!
-Không cần!
-Cái này mình chỉ cho!
-Không phải việc của bạn!
Khi đến tiết Hóa, muốn chỉ cho nàng cách giải dễ hiểu hơn thì nàng cũng không thèm buồn lòng. Giờ đây trong mắt tôi không phải là Dung cá tính nữa là là Dung lì lợm cứng đầu mất rồi. Cô nàng mặc kệ tôi đứng như trời trồng, bị đám bạn bè nhìn với ánh mắt soi mói và ái ngại, cứ gắng gắng nháp chi chít lên tập giấy, vòng tròn, rồi gạch gạch, thả bút xuống ôm hai bên má. Dù có không giải được cũng không cần tới thằng con trai đang trải lòng tốt bụng hiếm có của nó ra.
-Dung, lên họp kìa!
Dung không còn ngại ngùng nữa, không cần phải trốn tránh, không cần phải bịa lý do ốm nữa, vui vẻ đi cùng với Hải lớp trưởng, dù biết rằng, ngoài cửa lớp, thằng Minh An đã chờ sẵn.
Công lao thành dã tràng, sức người cũng có hạn, huống gì là một thằng con trai mới lớn như tôi. Không còn đủ kiên nhẫn nữa, tình cảm của nàng với tôi đã trở về số không tròn trĩnh, nếu không muốn là âm rồi.
-Anh em, đi theo tao!
-Đi đâu?
-Ngu vậy, căn-tin đại hội!
Tụi bạn lật đật đi theo, chẳng hiểu cái thằng này đang muốn bày ra cái trò gì nữa.
-Từ giờ tao muốn nhóm mình học hành đàng hoàng, không lơ đễnh nữa!
-Tao nghe lộn không hả tụi mày!
-Tao không giỡn, tao muốn tụi mình không phải nhục nhã khi cuối tháng đứng bét, tao muốn đè đầu cưỡi cổ tụi khác trong việc học!
-Có mỗi mày là không biết nhục!-Thằng Mập lên tiếng.
-Giờ tao biết rồi, tao muốn tụi mình là vô đối trong cái nhóm, kể cả đạo đức lẫn việc học!
-Giỡn mày……mày điên à?
-Không!
Tôi lạnh lùng đáp trả, khi tâm trạng rối bời, tình cảm tổn thương, đừng có đeo đuổi nó nữa để cho vết thương thêm nặng, hãy quên nó đi bằng cách kiếm gì đó khỏa lấp. Với học sinh thì đó là việc học.
-Mày muốn vượt các nhóm khác, bao gồm nhóm Dung?
-Đúng!
-Muốn cho vợ mày ê mặt à!
-Không quan trọng, ai ê mặt mặc kệ, miễn sao không phải anh em mình?
-Nói rồi thì kế hoạch lên đi!-Thằng Vũ trầm lắng nãy giờ phát ngôn!
-Sẽ có, nhưng có nguyên tắc, từ giờ Dung không phải là vợ tao, đừng có gán ghép tên tao chung nữa!
-Chắc không mày?
-Chắc, nhớ đấy, tao không đùa.!
Cả đám nhìn nhau, rồi quay lại nhìn tôi:
-Sốt quá hóa điên hả mày!
Vâng, tôi đang điên!