Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 85: Cái thẻ xe bus

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa đi ra khỏi cửa lớp, Dung như chợt nhớ ra là còn giận tôi, từ bộ mặt mỉm cười khe khẽ, vừa bẽn lẽn, mặt nàng đanh lại, cái tay không bị tay tôi nắm đưa vào gỡ tay tôi tôi ra. Nhưng làm sao mà được hả nàng? Chạy đâu cho thoát. Cứ thế tôi cứ kéo nàng đi. Bỏ cuộc vì thua cái độ lỳ của tôi, nàng lại lần nữa mỉm cười và bẽn lẽn.

Chỉ khi nào đứng trước cửa căn-tin, tôi mới an tâm thả bàn tay nhỏ nhắn ấy ra, quay lại nhìn nàng, gãi đầu và cười. Nàng nhìn tôi, cũng phì cười và đi vào căn-tin trước. Tôi vui mừng suýt nhảy cẫng cả lên. Giải quyết xong cơn giận của nàng, có lẽ người tôi nhẹ đi một nửa mất.

Nhưng niềm vui sướиɠ ấy chỉ kéo dài qua cuộc nói chuyện rầm rộ lẫn ồn ào của nhóm chúng tôi. Nguyệt với Dung lại tụm đầu vào nhau bắt chuyện, để mặc tôi ngơ ngác tò mò dõi theo. Đám còn lại thì cắm đầu vào ăn uống. Kết quả, cái ví của tôi bốc cháy. Mặt xị dài ra.

Bỗng nhiên, tiểu sư muội của tôi xuất hiện ở căn-tin, đi cùng với một cô bé chung lớp nữa. Khẽ nhìn tôi và gật đầu chào, bẽn lẽn, giơ tay ra ngoắt tôi. Chắc là muốn hỏi bài gì nữa đây.

Tôi đứng dậy, tiến về phía Uyên với bộ mặt không thể tươi hơn:

-Gì á muội?

-Nhờ Huynh chỉ dùm cái này cho muội ấy!

Thì ra là kiến thức môn Lý, băn khoăn giữa mấy cái chuyện động cơ hay sao ấy. Tôi giả bộ lắc đầu:

-Cái này huynh chịu!

-Xạo, không muốn giúp muội chứ gì?

Cô tiểu sư muội của tôi đưa ánh mắt, nháy mắt về phía đám bạn của tôi vẻ kiêu kì, ý muốn nói rằng có bạn bỏ quên đồng đạo.

-Không, huynh bí thật mà!

-Xí, hứ hứ, ứ muốn bày chứ gì!

-Không, để huynh giải quyết vụ này cho!

Tôi quay lại chỗ lớp tôi, vỗ vai thằng Hà:

-Lẹ, ra mà lấy điểm!

-Điểm gì?

-Điểm hệ số lên cấp, lẹ đi!

Tôi kéo nó dậy, đẩy mạnh lưng nó về phía bé Uyên, nó vừa đi vừa nhún nhảy, vẻ mặt vui mừng, nhưng bị lí trí cản trở nên trông như e thẹn ấy. Phải công nhận tôi tâm lý một, mà cô bé đi cùng tiểu sư muội tâm lý mười. Cô bé ấy đã tách ra, lặng lẳng ngồi ở cái bàn trong góc, trả lại sự tự do cho đôi lứa kia.

Nháy mắt với Dung và Nguyệt:

-Có kịch hay xem!

Cảm đám chúng tôi cứ từng người từng người một quay về hướng thằng Hà. Lâu lâu nháy mắt đầy ngụ ý, rồi ùa nhau hét lớn:

-Cố lên Hà ơi!

Tội thằng bé, nó chỉ biết gãi đầu, rồi giơ nắm đấm lên dứ dứ, chữa thẹn.

Cuối cùng màn tra tấn cũng kết thúc khi trống trường báo hiệu hết giờ giải lao vang lên. Thằng Hà ngoái đầu vẫy tay chào bé Uyên, trong khi cái cần cổ thì bị thằng Hưởng đù kẹp nách kéo đi. Đúng là tình yêu khiến con người ta có động lực ghê gớm.

-T, em xuống bên thư viện lấy máy chiếu cho cô!

-Dạ, vâng!

Tôi mỏi mệt lết cái thân ra khỏi chỗ ngồi ấm cúng với cô vợ, bộ mặt tang thương lết xuống thư viện. May mà có mấy thằng rảnh nợ chiến hữu đi cùng gọi là phụ giúp, chứ thực chất là câu giờ, trốn kiểm tra bài cũ.

-Dạ, 11a11, vâng ạ, cô Nhung!

Khai một tràng thông tin, xắn bút kí cái soạch vào phần người nhận, tôi lê lết vác một đống thứ lên, mặc cho hai thằng bạn chỉ cầm có đúng cái chân đỡ .

-Vậy là xong, các em học bài, tuần sau kiểm tra!

Lớp tôi ồ lên thiểu não ra mặt. Cô Nhung chỉ lắc đầu mà cười:

-Mấy em đổi sang bên lớp kia học đi! Để máy chiếu đây cho mấy bạn kia sang đây học, đỡ phải khinh ra khinh vào, mất thời gian!

Vậy là chỉ vì một phút nổi hứng của cô chủ nhiệm bộ môn mà khiến cho gần một trăm hai mươi con người lục tục sắp lại xách vở để chuyển phòng. Cái lớp bên cạnh đương nhiên chẳng phải ai khác, chính là lớp 11a10, cái lớp vừa là hàng xóm tối lửa tắt đèn, và cũng là kẻ thù bất cộng đái thiên. Kẻ chẳng cần nói mà ai cũng biết là ai đấy.

Riêng chỉ có đám chiến hữu tụi tôi, là lười thu dọn sách vở, cũng lười vác cặp qua lại nên chỉ cầm có sách vở môn học sau. Bước ra đến cửa lớp nhìn vào tay nhau mà cười, mặc cho đám bạn kêu lũ dở hơi. Chúng tôi vẫn cười hềnh hệch, đúng là chỉ có anh hùng mới trọng anh hùng. Có lẽ chỉ có thằng Nhân là ngoại lên. Cái thằng dở chứng chống đối tinh thần đoàn kết. Mà chẳng biết rằng mọi việc bắt đầu từ đây.

Học xong tiết cuối cùng buổi sáng, ba chân bốn cẳng hội anh em chạy về lớp lấy cặp sách. Lớp bên kia vừa ra hết là chúng tôi chạy vội, vơ vơ đống sách vở trên bàn liền. Tót ra bến xe bus.

Chẳng hiểu linh tính mách bảo hay sao mà tôi lại sờ vào ngăn balo đựng cái vé xe bus tháng của mình. Sờ sờ nắn nắn mãi chẳng thấy được tấm thẻ hình chữ nhật. Mồ hôi toát ra, mở ngăn kéo, trống trơn. Cái vé xe bus mới làm cách đây một tuần đã không cánh mà bay. Rõ ràng sáng giờ vẫn nhìn thấy, vậy là nó đã đi đâu. Trong khi cái ngăn này tôi chỉ mở đúng bốn lần một ngày, đi bus đi học và đi bus về. Vậy nó có chân à.

Điều thiểu não hơn cả là ba tuần nữa mới hết tháng, đã thế cái bóp của tôi đã trống trơn tiền từ bữa tiệc đền ơn từ sáng nay. Nhân đen với Nguyệt đã về từ lúc nào. Bến bus trống trơn. Vét trong ví ra chỉ còn đúng hai ngàn, mà cái vé xe bus thì đến ba ngàn lận. Thiếu tận một ngàn cơ đấy.

Đã thế cái ATM của tôi cũng để ở nhà, có tiền cũng chẳng có cái gì để rút, giờ sao bây giờ? Tính đủ kế hoạch cũng chẳng ăn thua, chẳng có ai để mượn tiền, mà ai lại cho mượn 1k bao giờ cơ chứ?

Vậy là chỉ có một cách duy nhất, canh me thời gian gần mười một giờ, chờ Mẹ tôi đi làm về bắt xe ôm về cho Mẹ tôi trả tiền. Cách này khả thi nhưng cũng phải trả cái giá quá đắt. Thể nào cũng bị Mẹ tôi la:

-Có cái thẻ bus mà cũng để mất!

-Không biết tiết kiệm, rồi thì có cái thẻ cũng để ở nhà.

Vò đầu bứt tóc, đau khổ chẳng để ý gì đến xung quanh. Đúng là đời, éo le thật. Mãi than thân trách phận, tôi giật mình khi có bàn tay chạm vào vai mình. Mở mắt ra thì có một bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cái vé xe bus của chính mình chìa ran gay mắt.

Ngước mặt nhìn lên ân nhân cứu mạng, hoặc giả là hung thủ hối lỗi, tôi chạm ngay ánh mắt quen thuộc, mái tóc phảng phất bay trong gió.

-Ơ! Ngữ Yên….thế này là!

-Hì hì, cầm đi!

Tôi đưa tay đón người bạn đồng hành của mình về một cách nhanh nhẹn, sợ một lần nữa nó lại xa tôi.

-Xin lỗi T nhé! Mấy bạn lớp Yên nghịch giấu vé của T!

-Hả?

-Ừ, xin lỗi nhé!

Mặc dù rất bực, và cách đây mấy phút mới mắng đời xong, nhưng trước giọng nói dịu dàng, vẻ mặt thánh thiện của cô nàng, thì tôi bất khả kháng bắt lỗi.

-Ừ, không sao! Không mất là may lắm rồi!

Nhận thấy trán Ngữ Yên mồ hồi nhễ nhại, chắc là chạy nhanh ra đây đưa vé bus cho tôi. Cảm động trước tấm chân tình của cô nàng dành cho mình, tôi nhẹ giọng:

-Ờ!Yên uống nước với T rồi hãy về!

-T không chờ bus sao!

Liếc mắt nhìn đồng hồ, hai mươi phút nữa mới có chuyến tiếp theo:

-Không sao, giờ cũng chưa có chuyến, ơ…!

-Ơ cái gì thế?

Có thể vui mừng vì tìm lại được vé xe bus, hoặc giả như là bị sắc đẹp và tấm lòng của Yên đánh động mà tôi quên mất một điều quan trọng. Với khối tàn sản ước tính hai Việt Nam Đồng thì chỉ đủ trà đá chứ sao? Mà đã mời thì có mà quê chết mất. Lững thững đi về quán nước gần đó, chỉ khấn trời sao cho cô chủ quán nhìn mặt mình quen quen mà cho nợ. Đúng là bệnh sĩ là dễ chết lắm.

-T có sao không mà tái mét thế kia!

-Ờ không!

Nước mắt trôi ngược vào trong, nhìn Ngữ Yên nhâm nhi từng ngụm nước Cam mà lòng tê tái.

-Sao không uống nước đi?

-Ờ ờ, có có…..!

Tôi từ tốn cầm lấy cái ống hút, không hiểu sao nước cam của tôi nó đắng nghét một cách kì cục vậy nữa.

-Ủa mà ai lấy vé xe bus của T vậy!

-Ờ…..ờ..mấy bạn nữ nghịch thôi!

-Ồ, vậy à, muốn xem mặt người nổi tiếng à!

-Không, muốn xem chúa đi học muộn!

Tôi sặc nước trước câu nói của cô nàng, trước giờ tưởng Yên hiền dịu, ai ngờ cũng tinh nghịch ra phết. Cái má lúm đồng tiền càng tôn lên nụ cười đẹp đẽ của cô nàng. Tôi nhìn mà ngẩn người.

-Mà mấy bạn kia đâu rồi!

Ai mà dám nói là vì hết tiền mà phải ở lại chứ:

-Ờ, T ra trễ nên mấy bạn về trước hết rồi!

-Vậy ha, hay là ở lại hẹn hò với ai!

-Không, có ai đâu, nếu có thì có mỗi Yên ngồi với T này!

Ngữ Yên nhìn qua tôi, vẻ mặt thẹn thùng, lấy vội cái li nước cam , ngậm ống hút chữa cháy.

-T dạo này sao rồi!

-Ờ bình thường, học hành bình thường mà!

-Không phải học hành?

Lạy trời, học sinh ngoài chuyện học ra còn chuyện gì nữa, tôi chẳng thèm suy nghĩ gì cả:

-Không học thế là gì?

-Ờ…..ờ

-……..!

-Chuyện với Dung ấy!

Lần này là đến lượt tôi đưa li nước cam lên ngậm để chữa thẹn. Nhiều khi có những câu hỏi chúng ta nên im lặng hơn là trả lời. Tôi đã ở trong hoàn cảnh ấy, lơ đễnh nhìn ra ngoài đường, khí nóng bốc lên nhiễu loạn hình ảnh dòng xe cộ đang hối hả về nhà.

-Cô ơi, tính tiền cho cháu nhé!

-Ơ, Yên, để mình……..!

-Không, coi như Yên thay mặt bạn tạ lỗi với T nhé!

Tôi cũng chẳng dám kì kèo nữa, ngồi im. Lỡ Ngữ Yên thấy tôi hùng hổ quá, lại nhường tôi trả, tệ hơn cô chủ quán không nhớ mặt tôi, lại đứng chờ tôi trả tiền thì chí nhục.

-Cảm ơn Yên nhé!

-Hì hì, không có gì!

Chiếc xe bus trờ tới, không cho tôi kịp nói câu tạm biệt. Chỉ kịp nhìn Ngữ Yên mà cười. Bỗng nhiên cô nàng gọi với theo tôi:

-T!

-Gì hả?

-Ờ…..ờ!

-…….!

-Ờ…….không có gì? Chiều gặp!

-Ừ, nói rồi mà, chiều gặp!

Tôi ngồi ghế sau, ngoái đầu nhìn qua kính cuối xe. Hình ảnh cô nữ sinh duyên dáng ấy đang bước đi trong nắng, vẻ đẹp giản dị nhưng nó tôn lên một trường phái riêng, không lẫn lộn với ai cả. Không cầu kì, nhưng đủ để đắm say bất kì ai, không diêm dúa, nhưng ai cũng phải chú ý. Tôi nhìn đến khi hình bóng Yên khuất khỏi tầm mắt mới quay trở lại.

-Nếu có lẽ mình gặp Yên trước, thì có lẽ….!
« Chương TrướcChương Tiếp »