Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 63: BIỂN VÀ EM

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nắm tay đưa nàng băng qua quảng trường. Cái quảng trường thuộc về khu công viên Phù Đổng. Trái ngược hoàn toàn với không khí nhộn nhịp buổi chiều, từng người từng người đi ngắm cảnh hay thể dục. Những bàn cờ tướng dọc dài hai bên đường. Đêm tối buông xuống là cảnh vật nên thơ cho những người cần không gian yên tĩnh ngắm biển đêm. Tôi nắm tay nàng đi theo những lối mòn lẩn khuất sau những dãy hoa thơm ngát.

Len qua công viên, trực hướng thẳng về phía biển, hai đứa ngồi xuống bãi cát mịn, nhìn nhau cười. Gương mặt Dung bình thường rạng lên nét cá tính nhưng nay bị nước mắt và gió biển đùa nghịch làm phai đi không ít. Nàng trở nên hiền dịu và yếu đuối hơn.

Nhẹ ngàng lay đôi vôi nàng, nàng quay sang nhìn tôi khẽ cười:

-Gì nữa, mặt xấu lắm chứ gì?

-Lo gì cơ chứ?

-Sao không lo, con gái mà, lo lắng cho sắc đẹp chứ!

-Khóc cũng đẹp mà.

Tôi duỗi thẳng chân, chống hai tay về sau, ngữa mặt lên nhìn trời, những hạt mưa phùn vỗ về khẽ vào mặt. Mát lạnh.

Nàng nhìn về phía biển, đen một màu, khẽ cười và hát. Cái ca khúc hôm trại đã hát cho tôi nghe.

-Lần này biết thừa là bài gì rồi!

-Hì hì, thông minh ghê.

Tôi ngồi im thưởng thức giọng hát hòa lẫn với tiếng rì rào của biển đêm.

Im lặng nhưng đầy yêu thương, hai cô cậu tuổi học trò vẫn nhìn về hai hướng khác nhau. Cậu con trai nhìn trời, còn cô gái nhìn biển, hai bàn tay đã khẽ chạm nhau.

-Sao Dung lại ra chờ T?-Tôi buột miệng hỏi một câu ngốc nghếch.

-Dung đi chơi với mấy bạn nữ, rồi về sớm, qua phòng kiếm, không thấy T rồi ra cổng đợi, rồi…..

Nàng ngập ngừng, tế nhị không muốn nhắc đến chuyện cũ. Khẽ dùng ngón tay vẽ gì đó dưới cát như muốn trút bầu tâm sự. Tôi cố gắng nhìn nhưng đó chỉ là những nốt xoáy tròn theo hình bô-mê-răng.

-Ừ, T với Quỳnh đi dạo quanh biển, nhưng …..nhưng…..

-Không sao đâu, Dung hiểu mà.

Nàng nhìn tôi và nở nụ cười, gương mặt cá tính nhưng không kém phần xinh đẹp nhìn tôi, kiểu như một cách chứng minh là nàng đã hết giận.

-Không, để T nói- Tôi vẫn một mực cương quyết.

Nàng nhìn tôi, và vẫn cười, cũng như chính nàng đang mong đợi câu chuyện từ tôi. Cô bạn ấy chịu đựng quá nhiều suy nghĩ về tôi, nhưng vẫn gạt qua vì đã đặt sự tin tưởng tuyệt đối vào tôi. Nên lúc này đây là lúc tôi nhấc đi viên đá đè nặng lên nàng.

Tôi kể lại hết những gì từ lúc nàng đi vắng. Chuyện Quỳnh nói chuyện với tôi ra sao và ứng xử thế nào. Tôi thao thao bất tuyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, không giả dối và hoàn toàn tự nhiên. Nàng khẽ nhíu mày khi nghe đến chuyện Quỳnh tò mò về quan hệ tôi và nàng, và khẽ cười khi tôi khoác áo cho Quỳnh.

-Lúc đó Dung nhìn Quỳnh khoác áo của T nên..

-Dung không giận chứ?

-Không, chỉ là lúc đó chưa kịp nghĩ gì thôi!

-….!!!

-Vì bạn T của Dung là một người con trai biết chia sẻ khó khăn với bạn, luôn tốt với bạn bè, nếu lúc đó T không làm thế chỉ sẽ chẳng còn là T nữa.

Tôi mỉm cười và khâm phục cách suy nghĩ của nàng. Hoàn toàn không có gì có thể phàn nàn được dù chỉ là trong đầu. Cô bạn ấy cạnh tôi, vóc dáng nhỏ bé nhưng sự bao dung và quan tâm thì í tai có thể sánh bằng.

-T nè?

-Sao Dung?

-Ít qua lại với Quỳnh thôi!

-Ừ!

-Sao không hỏi tại sao đã đồng ý rồi!

Nàng hỏi trúng ngay cái nội tâm đang quay cuồng bên trong của tôi. Phải nói thật là tôi vẫn còn ám ảnh cái cảnh tượng tỏ tình công khai đến bạo dạn của cô bạn ấy. Đơn giản vì thời gian quá ngắn, cô nàng cũng không thể nào biết được tí gì về tôi, nếu như vậy thì quả là bỡn cợt người khác. Hơn nữa bình thường, sau cặp kính cận màu đen bóng loáng kia, tôi cũng không thích ánh mắt nhìn mọi người của Quỳnh, nó có vẻ gì đó làm tôi có ác cảm trong lòng. Và có lẽ quan trọng nhất, tôi cô lập mình với Quỳnh để cắt đứt cái tình cảm một phía như một cách trả lời đanh thép lắm.

-T không có tình cảm với Quỳnh, hơn nữa, Quỳnh sống quá nội tâm, không phải là người hợp với tính bốc đồng của T

-Cũng biết mình bốc đồng cơ đấy!- Nàng mỉm cười rồi tiếp lời.

-Nhiều khi nội tâm con gái khó hiểu lắm, T không biết trọn vẹn được đâu.

-Ngay cả cô nương còn quay cho tại hạ chóng mặt, huống gì là người khác chứ.

Nàng đứng dậy, vươn vai hét lớn:

-AAAAAAAAAAAA!!

Rồi kéo tôi chạy thẳng ra biển, đi dọc bở biển, chân nàng đá vào sóng biển ập bờ. Tôi cúi xuống tạt nước vào người nàng. Nàng nhìn tôi lém lỉnh rồi thả thù. Tiếng cười, hòa vào tiếng sóng, hòa vào vị mặn của gió biển.

Nô đùa chán chê, hai đứa tôi đi dọc lại bãi biển. Vừa đi vừa vung tay, hai chiếc tay đan l*иg vào nhau.

-T phải đối xử tốt với Ngữ Yên đấy!

-Hả, sao……….sao lại vậy?

-Ừ, Ngữ Yên.

-Không sợ………sợ….!!

Nàng cốc đầu tôi, cười lớn:

-Tốt theo phương diện bạn bè thôi, nghĩ đi đâu vậy?

Tôi thờ phào nhẹ nhõm:

-Hú hồn, mà sao lại vậy.

-Vì với Dung, đó là một người tốt, đơn giản, hiền hơn Quỳnh và đặc biệt là tốt với kẻ ngốc đang nắm tay Dung.

Tôi gãi đầu, và cười trừ. Hiển nhiên điều đó là điều tôi chắc chắn làm , không những Ngữ Yên, chị Xuyến mà đặc biệt là với cô bạn đang nắm tay tôi.

Bỗng nhiên cái móc khóa hình tròn chạm vào mũi tôi:

-Tặng nè!

Tôi đưa tay cầm gọn cái móc khóa vào tay, cái móc khóa hình đồng tiền cổ bằng gỗ, trên đó có vẽ chữ T ngốc. Tôi cười, và nhìn nó, cái móc khóa gia sản của tôi. Từ nay chắc tôi quý nó hơn bất kỳ thứ gì. Đến nỗi trên đường về tôi xoay xoay cái móc khóa và cứ nhìn nó cười. Nàng như nhận thấy hối hận vì tặng tôi cái móc khóa , nên cứ dặn dò là cất nó đi vì tránh người khác nhìn thấy lại chọc ghẹo.

Dừng lại trước cổng khách sạn, lần này lại có người đợi tôi. Có ngược chăng là Quỳnh và Dung đổi vị trí, trên tay cô bạn, cái áo khoác đen của tôi. Quỳnh khẽ gật đầu chào Dung và đưa áo cho tôi:

-Cảm ơn T nhé, hôm nay Quỳnh vui lắm.

Dung nhìn tôi, nàng bối rối thực sự,định chào tôi và về phòng. Tôi nắm tay giữ nàng lại, đưa tay còn lại đón chiếc áo khoác:

-Không có gì đâu Quỳnh, hôm nay T chỉ đi dạo với Quỳnh thôi, nếu cảm thấy vui thì lớp mình còn nhiều bạn vui vẻ lắm, Quỳnh nên chơi thân với mọi người nhiều hơn.

Tôi vừa nói, vừa xiết nhẹ cánh tay Dung, ra hiệu cho nàng.

Quỳnh khoanh tay, rồi đưa lên nhấc gọng kính sáng loáng, điệu bộ học giả này làm tôi khó chịu, nhưng chưa thấm gì bằng câu nói:

-Vậy mời T đi ăn tối coi như cảm ơn được chứ.

Lần này tôi và Dung đều như nhau, tức giận thực sự, vì đơn giản hoàn cảnh này đủ biết tôi và Dung đang như thế nào, câu nói đó chẳng khác gì hành động chia rẽ. Tôi cứng rắn đáp lại:

-Không, T không đói, mà có đói thì T với Dung sẽ đi ăn sau. Quỳnh đi ăn vui vẻ đi.

Quỳnh không tỏ vẻ gì cả, bộ mặt nội tâm và không quan tâm đến sự việc xung quanh không có gì là biến đổi:

-Ừ, vậy bữa sau nhé.

Chỉ chờ có thế, tôi kéo Dung lướt qua cánh cổng phụ bên hông, đi thẳng vào ghế đá giữa sân khách sạn. Bình boong tài tử đang trổ tài hào hoa đàn guitar nhịp nhịp chân. Mấy chị nhân viên ở đây cũng chạy ra nghe. Lâu lâu lên tiếng xuýt xoa khen cu cậu, làm cho mặt nó đỏ bừng lên.

Tôi kéo tay Dung ngồi nghe tiếng đàn, khé bóp mũi nàng :

-Ngửi thấy mùi gì không?

-Thơm ghê, hoa sữa phải không?

-Ừ, đêm nay vui thật, không khí này lãng mạn ha.

-Nghe đàn kìa ôn thần!

Nàng tảng lờ tôi nghe thằng Bình boong đánh đàn và giọng hát của chị nhân viên khách sạn.Cả lớp tôi vỗ tay hào hứng, mấy thằng bạn tôi thì không biết kiếm đâu được cây nến thắp ở giữa, làm cho đêm đó càng lung linh huyền ảo hơn.

12h đêm, chương trình live show kết thúc trong sự tiếc nuối của mấy chị em, trong sự nghiêm khắc của bác bảo vệ.

-Giữ trật tự nhé các cháu, khuya rồi, cho các du khách khác nghĩ.

Chúng tôi trật tự ổn định kéo nhau đi ăn khuya, mấy chục đứa bu quanh xe bánh mì nóng hổi, vừa gặm vừa xuýt xoa cái không khí mát lạnh. Tôi choàng tay và khoác áo cho Dung. Nàng nhìn tôi cảm kích.

Xoay mặt lại, tôi thấy Quỳnh nhìn tôi có vẻ hờn dỗi gì đó. Mặc kệ cô bạn tưng tửng, tôi xoay quanh nàng và để ý mấy thằng gian hùng đằng sau đang me ăn cướp ổ mì của tôi.

Buổi tối đó kết thúc bằng việc trèo hái vυ" sữa trong khách sạn, lũ tiểu quỷ chúng tôi mới chịu về phòng nằm nghỉ.

-Dung nè, giành mãi mới được đó.

Nàng nhận trái vυ" sữa từ tay tôi, đưa lên mũi , chạm nhẹ vào lớp vỏ bóng và mịn, căng tròn nhựa của nó :

-Thơm quá, để ngửi thôi, ăn phí lắm.

Tôi phì cười và vẫy tay chào nàng, đến khi cánh cửa gỗ bóng loáng bởi nước sơn từ từ khép lại.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tiếp tục chuyến hành trình tới tháp bà Ponaga. Vừa đặt chân xuống xe, tôi đã lạc nàng đâu mất. Vừa đi kiếm vừa lẩm bẩm chửi rủa hai tiểu yêu bàn tôi, hỡ ra đã kéo nàng đi đâu mất tiêu.

Mặc cho bạn bè quanh quẩn nhìn ngắm xuýt xoa cái tháp cổ với cấu trúc tài tình, tôi chạy vòng ra đằng sau tìm nàng. Họa sao lại gặp trúng cô nàng nội tâm tưng tửng đang đứng chụp hình và ngắm nhìn biển . Nhanh như cắt, tôi xoay mặt lại, may phước sao có cái bảng về sự tích tháp Bà ở đấy. Đọc từ đầu tới cuối rồi đọc đi đọc lại, canh me cô nàng không để ý, tôi rút dần về phía đám chiến hữu. Gì chứ dây dưa với Quỳnh rồi lại mất công chạy điền kinh đi kiếm Dung nữa thì cho tiền tôi cũng chẳng dám.

Cuối cùng thăm thú chán chê, chúng tôi trở về đại bản doanh ăn uống và nghỉ ngơi, mua đồ lưu niệm trở về nhà. Mọi chuyện có lẽ là tốt đẹp nếu trên xe không diễn ra tình huống oái ăm.

Không biết lí do gì mà Quỳnh ngồi hẳn xuống cái ghế cuối, cùng với đám chiến hữu của tôi, mặc cho tụi này cũng không ưa lắm với cô nàng. Tôi với Dung bước lên xe, tính ngồi ở lúc xuất phát nhưng hình dáng cô nàng kính cận làm hai đứa tôi khựng lại. May sao có Kiên cận ngồi ở ghế giữa với Trang nhường cho tôi:

-Trang với Dung ngồi đây, Kiên với T xuống kia ngồi cũng được, không sao cả.

Dung níu tay tuôi như kiểu không an tâm, tôi đặt nhẹ lên bàn tay nàng an ủi:

-Không sao, không sao đâu mà….!

Tôi với Kiên cận ngồi phịch xuống hàng ghế gần cuối, vội vàng lấy tai phone nhét chặt vào lỗ tai để khỏi nghe tiếng ai gọi mình. Mơ màng ngắm cảnh rồi ngủ quên lúc nào không biết. Trong giấc mơ, hình như có ai đó khẽ chạm vào tóc tôi, những cọng tóc dạt về sau vì gió thổi qua khe cửa, mặc kệ, tôi chìm dần vào giấc ngủ, trong giai điệu Chính em nhẹ nhàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »