- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Học Sinh Chuyển Lớp
- Chương 43: XỨNG ĐÁNG KHÔNG?
Học Sinh Chuyển Lớp
Chương 43: XỨNG ĐÁNG KHÔNG?
Chị Xuyến nhìn tôi cười,vẫn chỉ cười,tôi cũng không khác hơn được bao nhiêu.Cũng chỉ cười,biết làm gì hơn.May mà có thằng Kiên cận bên cạnh,tôi còn có thể hành động để bào chữa cho sự ngượng ngùng của mình.
Khổ thân ,thằng bạn ý tứ của tôi,cảm thấy mình không có bổn phẩn,nó vỗ vai tôi:
-Vậy đi nhé,có gì tụi tao ủng hộ cho.Giờ tao vào lớp đã.
Rồi nó quay sang chị, kiểu như một ánh mắt tôn sung một thánh nữ vậy,giọng nhẹ nhàng hết sức:
-Chị nói chuyện với nó nhé, em vào lớp trước.
Chị vẫy tay chào thằng bạn khốn nạn của tôi,rồi lại quay lại nhìn tôi .Ngượng ngùng là khoảng cách từ chỗ tôi đứng đến chỗ chị.
-Mới nãy còn hùng hổ sao giờ im re rồi,em trai.-Chị mở lời trước
-Dạ,không,dạo này em ra chơi hơi bị nhiều nên buồn.
-Ra chơi?
-Ý là bị đuổi ra sớm ấy!
Chị cười mỉm trước cái định nghĩa trước cái tếu táo của tôi.Phải công nhận trong ba người con gái thân với tôi,thì chị vẫn luôn là người có nụ cười đẹp nhất,duyên dáng nhất dù tính khí của chị nhiều khi hơi có nét tinh nghịch giống con trai vậy.
Nhưng chẳng được bao lâu cho cái suy nghĩ ấy tồn tại,những lời chị Hạnh lại đầy ắp trong tâm trí tôi.Giữ khoảng cách,giữ khoảng cách,đơn giản thế thôi.
-Chị…….chị,xin lỗi nhé!
-Xin lỗi chuyện gì vậy ạ!
-Vì chị mà em bị đánh,nếu em không can thiệp vào thì….
-Không sao đâu chị,bữa đó em cũng đánh lại rồi mà…hì hì,coi như huề vốn,không có lỗ đâu.
-Ừ,nhưng lỗi của chị,nếu không phải vì chị,thì em đâu có……
Nói đến đây,đôi mắt chị đã ngân ngấn nước.Tôi cảm thấy mình đang phạm một lỗi lầm gì ghê gớm lắm.Lần đầu tiên tôi đã làm một người con gái khóc ở cái lứa tuổi này,hơn thế nữa tôi cũng chẳng biết phải ứng xử cho tình huống này thế nào nữa.
-Dạ,không có gì chị ơi,tính em hay chọc phá,không phải chị thì cũng bị đánh thôi..
Tôi ngập ngừng bào chữa,hi vọng đừng có nước mắt nào rớt ra trên cái má hồng hào kia.
-Chị xin lỗi nhé….
-Chẳng giống chị tí nào,xin lỗi hoài thế!
-Ừ,xin lỗi,chị chẳng biết sao nữa..
Sợ rằng,tôi đứng ở đó thêm nữa,chị Nữ Tặc này lại khóc với xin lỗi tôi hoài mất,hơn nữa bản thân đang muốn giữ khoảng cách,thì không có lí nào cho tôi nán lại nữa.
-Thôi,em vào lớp đây,chị không có lỗi gì đâu,em vẫn còn giữ được nhan sắc chứ đã sứt mẻ tẹo nào đâu.Em vào lớp đây.
Nói là đi liền,sợ chị lỡ nói ra cái gì đó,tôi phải khó xử thêm.Chị ậm ừ và nhìn xuống đất,không ngước lên nhìn tôi.
Tôi ngoái lại nhìn chị,vẫn đứng đó,tà áo dài không còn tươi tắn trong nắng nữa.Trong đầu lúc đó,tôi nửa muốn chị giận tôi,nửa muốn không.Chị vẫn là một người bạn ,cho tôi những lời khuyên quý báu giành cho tôi.Nhưng vì chị thích tôi,tôi lúc đó chưa hề có cảm tình gì hơn vượt quá cái ngưỡng bạn thân giành cho chị.
Dù sao những lời đã nói,những hành động đã làm,đều không bao giờ rút lại được,dù cho thế nào nó cũng để lại những vết thương.Là con trai hãy chịu trách nhiệm về vết thương đó.Câu triết lý này tôi nghe từ đâu đó văng vẳng trong đầu.
“Chị,em xin lỗi nhé,sau này chị sẽ hiểu,em với chị là bạn thân”.
Đi thẳng vào lớp,trong thâm tâm tôi khó chịu vô cùng.
Những thời gian sau,tôi hào hứng cho trận chung kết và kế hoạch công khai mà quên béng đi những gì hôm đó giữa tôi với bà Nữ tặc.Đôi khi người ta nói con trai vô tâm,ừ thì tôi vô tâm,nhưng đó là cách sống của một thằng con trai ở lứa tuổi đó,vô ưu vô lo,đơn giản nhưng tình cảm là chân thành.
Mấy ngày hôm sau,tôi bắt đầu phải thực hiện vai trò culi đối với cô nàng bí thư lớp tôi.Hết giờ học phải lo đi kiếm chỗ thuê lều trại bên Huyện đoàn.Rồi thì đi mua hoa gián,băng keo,tìm người vẽ tranh,rồi thì bao nhiêu là thứ..Nàng thì cười tươi như hoa,tôi thì méo xị.Trưa nào cũng gần 12h mới về tới nhà,chứ co cho vàng tôi cũng chẳng dám đến nhà nàng ăn cơm lần nữa.Bữa cơm làm khách bất đắc dĩ đến mấy năm sau vẫn còn ám ảnh tôi.
-Nhìn mặt buồn xo vậy,không thích đi với tôi à?
-Làm gì có,nắng quá đó mà…
-Ai bảo không bao giờ chịu đội mũ,đen xì là tôi không chơi nữa đâu…
-Nói vậy thằng Nhân buồn á.
Nàng cầm cái mũi của tôi,bóp rồi lắc qua lắc lại:
-Cái miệng gì cũng nói được nè…
Tra tấn đã xong,nàng mở cặp lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai màu đen,nhón chân đội lên đầu cho tôi.
-Ở đâu sẵn vậy-Tôi sờ sờ cái nón..
-Khờ quá,quà người ta tặng đó,nhớ đội nhé,cho cô nào đội thì coi chừng.
-Nhớ rồi,nhớ rồi,có cho sợ người ta cũng không đội đấy chứ.
Vừa dứt câu,là bên hông tôi lạnh ngắt,võ công đặc sắc của phái Nga My-Nhéo thần công.
Mấy hôm gần kề,lớp tôi được miễn học nâng cao buổi sáng,tập trung trang trí lều trại.Địa điểm lại là nhà nàng.Sáng mọi người tập trung mang cả balo lại để chiều đi học chung hết,kể cả những đứa nhà gần.Gì chứ cái lũ ham vui,chẳng khác gì tôi cả.
Nữ thì ngoài mấy bạn được phân công trang trí phụ,bện các giải ruy băng trang trí,còn lại thì đi chợ nấu ăn.Nam thì thằng nào thằng đấy hì hục cắt dán,đo vẽ.Người bên ngoài mà nhìn vào thì chỉ có lắc đầu thương cho cái nhà,nhìn như trại tị nạn với đủ mọi tư thế:đứng,ngồi,nằm,trườn,lăn.
Cứ đến tầm trưa, là cả lũ lại nức mũi với tài nữ công gia chánh của mấy bạn nữ.
Hoa mắt với đủ thể loại món ăn,đủ màu sắc và hương vị.May là nhà nàng cũng rộng,nhấc hết bàn ghế sang phòng khác cũng đủ cho sáu mươi nhân mạng nhét nhau vào ngồi.
Phong mập thò đũa đầu tiên vào món nộm:
-Úi,ngon quá,khéo quá.
Tôi cóc đầu nó:
-Mày vô ý vô tứ quá,ở đây có người lớn mà mày dám động đũa gắp trước à.
Thằng mập ngơ người nhìn quanh nhà xem còn ai không,tôi lấy đũa gắp món chả ram gần đó.
-Ai,ai làm món này đây,đứng dậy cho T biết coi.
Mấy ma nữ lớp tôi bị giật mình,quay lại nhìn tôi,thấy tôi hùng hổ nhìn nhau:
-Sao,có gì hả,mặn quá hay nhạt quá,hay sao.
-Không,không phải.
-Thế thì sao!
-Ngon quá xá.
Mấy thằng anh em gần đó hùa nhau lại,vò đầu,nhéo tai,đấm tôi thùm thụp.
-Thằng điên,làm bố tưởng cái gì?
Mấy đứa con gái thì tế nhị hơn,dùng vũ khí lời nói sát thương:
-Dung làm mà,ngon không,không ngon sao được!
-Ừ,thảo nào bên thằng T nhiều chả ram quá.
Tôi thả đũa cái bịch.Xong phim,há miệng mắc quai,để cho cả lũ bu lại chọc ầm ầm.May phước,thằng Phong mập bụng sôi ùng ùng lên tiếng:
-Kệ ai làm ,tao ăn trước đây.
Cái tuổi mới lớn,sức ăn đứa nào cũng thuộc loại kinh hồn,toàn máy nghiền cả.Loáng cái đã hết sạch.No nê và phê phê,chúng tôi ngồi uống nước,hộ tống mấy cô nương đi học.
Cứ mường tượng cái cảnh sáu chục đứa kéo nhau đi như duyệt binh,tiếng cười tiếng nói vang khắp con đường.Những cặp nam thanh nữ tú cấp ba ấy,như những thiên thần trong mắt tôi,vui vẻ,chân thành ,trong trắng nhưng không kém phần vui tươi và dí dỏm.
Niềm vui chẳng được tày gang,vừa làm lành với Dung tôi sơ hở quên mất Ngữ Yên.Thiếu có cái phù hiệu trường mà nàng đã hí hoáy ghi chép cái tội tôi vô cuốn sổ trực rồi.Tôi im và tảng lơ luôn.Cô nương nhớ đấy,tại hạ rồi cũng sẽ báo thù thôi.
Dung nhìn thấy tôi bị ghi thì cũng có vẻ đồng cảm lắm.Lâu lâu nhắc nhở với động viên,chứ không đua hành hạ tôi nữa.Coi như cũng thêm bạn bớt thù.Hứa hẹn khởi đầu tốt đẹp cho ngày 26-3 vậy.Trận chung kết,ừ đúng rồi,niềm đam mê..
11a2 vs 10a11,hay lớp tôi vs lớp Nữ Tặc.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Học Sinh Chuyển Lớp
- Chương 43: XỨNG ĐÁNG KHÔNG?