Sáng hôm sau,hai anh em tôi bật dạy ngang nhau,khỏi cần giữ phép lịch sự,lườm nhau trong hai ánh mắt đều chưa rửa mặt.Gườm gườm nhau cỡ một hai phút rồi mới chịu chui ra khỏi giường.
Mẹ tôi chẳng nói gì cả,bởi bà đã quá quen với cái cảnh “như con nít” của hai anh em tôi.Dọn đồ ăn sáng cho cả hai,vì ba tôi đã đi từ sớm,chắc công ty lại có việc gì đó bận nữa rồi.
-Hôm nay lại bóng với banh,được ngày nghỉ không chịu ở nhà với mẹ,cả hai đứa mày
-Danh dự mẹ ạ,danh dự của thằng đàn ông-Ông anh tôi lùa đống bún vào miệng nhồm nhoàm.
-Dạ,thua cuộc nên anh con cần lấy lại danh dự ạ.
Lão tính thò tay qua kí đầu tôi,nhưng mẹ tôi đã can ra:
-Thôi,lo ăn đi không muộn giờ.
Phụ mẹ dọn dẹp,hai anh em tôi tót ra bến bus.Chủ nhật nên bến vắng tanh,leo lên xe,hai anh em tôi tách nhau ra trong băng ghế cuối,thể hiện thái độ đối lập.
-Một tuần nữa chứ?
-Chẳng có gì em phải sợ cả,đá chính còn thắng thì đá giao hữu cũng vậy thôi.
-Mày khinh thường đội cựu vô địch à,hôm nay mày sẽ gặp ngôi sao sáng của đội tao.
-Đừng nói ông anh chứ?
-Không,bữa trước giải nó chấn thương nên không tham gia,chứ không lớp mày không có cửa để ngồi vào chung kết đâu.
Tôi quay qua nhìn cảnh ngoài đường,gì chứ biết đâu lại là trò nhiễu loạn tâm lý đối phương nữa thì.Tâm lý tôi vốn bất thường,nhiều lúc lung lay thì tôi chẳng làm được gì cả.
Lên tới cổng trường thì cũng đã hơn 7h.Gì chứ ai thì không biết,chứ chị Ngọc thì chắc chắn chờ ông anh tôi ở cổng rồi.
Tôi núp núp sau lưng lão anh tôi,đến chào chị Ngọc,lỡ đâu chị biết cái trò xỏ kim ông anh tôi,dễ tôi cũng chẳng thoát khỏi quỷ trảo lắm.
Dung đang đứng nói chuyện với anh Hoàng và anh vợ tôi phía trong cổng trường.Bỏ mặc ông anh đang được nâng khăn sửa túi,bẻ lại cổ áo,tôi tót hót qua cổng liền.
Anh Hoàng nhìn tôi cười tươi roi rói,còn ông anh vợ thì nhìn tôi chiến ý ngút trời.Đúng là hai lão hẹp hòi hay chơi với nhau,tôi dẫn Dung đi thẳng về lớp,không quên đáp trả ông anh vợ với ánh mắt không kém gì phần bá khí.
Khỏi phải chờ đợi lâu,anh em chúng tôi họp bàn lại cái chiến thuật đối địch.Kêu là bàn vậy thôi chứ thực chất chẳng thằng nào biết cái gì cả.Phân công kèm và động viên nhau ,còn tôi với thằng Linh vẹo thì đang ngồi chờ xem cái vũ khí bí mật của bên họ là ai.
8h,hai đội ra sân trong sự chứng kiến của hơn một trăm gà nhà.Do sân trung lập nên bên nào cũng hừng hực khí thế,chẳng có gì gọi là giao hữu ở đây cả.Nghi thức bắt tay được gọi là chào hỏi nhau bằng bạo lực.
Mãi ngơ ngác,nhìn hết Dung đế Ngữ Y,tôi bị hai lão anh hè nhau bóp cho sưng tay.Hai lão ác nhơn còn cười đểu để tôi ngồi thổi cái tay đỏ loét phù phù.
Nhưng tuyệt nhiên không thấy cái gì gọi là vũ khí bí mật cả,tôi ngơ ngác nhìn khắp đội hình đối thủ trong sân,toàn gương mặt quen thuộc.Bên ngoài đội dự bị của họ cũng còn lại những người mà tôi đánh giá không phải là ngôi sao.Đôi ba anh ẻo lả,đôi ba lão mọt sách.Tôi đinh ninh trong đầu,gã mà bắt được tôi phải là một ông anh đen trâu hôi,to cao,chứ đâu phải ba ông chân cẳng lèo tèo này.Mình bị hù rồi.
Hiệp một đã bắt đầu,hai đội bắt đầu triển khai lối chơi như lúc đá giải.Ông anh trai và anh vợ tôi máu lửa trong từng pha bóng.Có vẻ quyết hạ nhục lớp đàn em đây.Lớp tôi thì cứ bình tĩnh mà ứng chiến.Chẳng có gì lạ trong bóng đá,tấn công mãi,trong tình trạng nôn nóng mà không ghi được bàn thì việc bị thủng lưới là điều hiển nhiên.
Sau pha đoạt bóng của Tuấn Anh,Linh vẹo bỏ hẳn tôi ở tuyến giữa,phất banh lên cho Kiên cận.Nhanh chóng đập nhả cho Hưởng đù theo nhịp một hai,Kiên cận bình tĩnh tung cú sút chéo góc,hạ gục ông bốn mắt.
“1-0” quá ngon cho khởi đầu hoàn hảo.
Hiệp một không có gì hơn ngoài sự mất bình tĩnh của đội già,và sự phung phí cơ hội của lớp trẻ.Về mặt tỷ số coi như lợi thế cho tôi.Một tuần việc nhà ơi,giã từ mày nhé.
Tôi bước ra sân trong vẻ mặt dương dương tự đắc,lớp tôi đưa nào cũng mừng ra mặt.Ngồi bệt xuống đường pitch,nghe lũ bạn ngựa non háu đá đang bảo nhau cố gắng ghi thêm hai bàn nữa.
-Nước nè.
Hai chai nước được chìa ra cho tôi,theo cái kịch bản chẳng ai ngờ tới được.Nó chẳng phải là từ một người mà từ hai người.Bên trái Ngữ Yên,bên phải là Dung.Lúc này hai cô nương nhìn nhau kình kình.Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến cái hoàn cảnh này nên chẳng biết tính sao cả.Im ru không xem vào trận chiến,tôi giả lơ ngó thẳng.
-Không uống nước sao-Dung quay qua phản pháo tôi.
-Có người không cần nước à?-Ngữ Yên cũng không chịu lép vế.
Cách tốt nhất cho sự giải tỏa này,tất nhiên là có vô số cách ổn thỏa.Một là từ chối cả hai,hiển nhiên tôi không ngu dại đến nỗi rước thêm hai đại kình địch này vào người làm gì.Cách còn lại đơn giản hơn,nhưng phải cố gắng.
Tôi với tay lấy cả hai chai nước,nhưng cũng chẳng phải là vẹn toàn.Mở chai nào trước,mở chai nào sau,uống chai nào trước,uống chai nào sau cũng bị coi là đắc tôi với cả hai người đang nhìn tôi từng mi li mét.
Linh vẹo nhìn thảm cảnh của tôi,đưa cho tôi cái ly ngay trước mặt,phụ tôi mở hai nắp chai,nháy mắt,ý bảo tôi hòa chung vào mà uống.Ngon lành cành đào,cán bộ có khác,uy quyền hơn hẳn người thường.Dung với Ngữ Yên cũng chẳng thể lên tiếng nhằn tôi được nữa.
Tôi tu một hơi sạch bách cái ly,cần thận trả hai chai nước cho hai ác chủ.Tuy không ý kiến,chứ cả hai còn căm tôi lắm.Ngữ Yên hiền dịu hơn,quay qua tôi trước:
-Ráng hiệp hai nha
-Ráng lên nha T-Dung không chịu thua.
Nếu không có thằng N.đen lôi tôi ra cái màn kéo co ngang sức đó,không biết là tôi có dám tự ý vào sân mà đá đấm được gì không.Nó nhìn tôi vẻ mặt thông cảm:
-Như tao không có ai cũng khổ,mà có nhiều như mày thấy còn thảm hơn.
Tôi vỗ vai thằng bạn,an ủi nó cũng là an ủi chính tôi.Chỉ có anh em mình hiểu nhau thôi.
Bảng số được giơ lên trước khi bóng lăn.Số 5 ra sân và số 10 đội bạn vào sân.Một ông anh trắng trẻo,cao long nhong.Không biết sao chứ với cái sơ đồ đang đá,hẳn đây là người bạn sẽ kèm cặp tôi trong ba mươi phút còn lại đây mà.Có quá không khi hình thể này khác hoàn toàn với hình thể của vũ khí bí mật ban nãy tôi tưởng tượng.
Định bắt chết ZiZu hả,cứ thử xem nào.