Tôi và D cùng tiến về hội trường cũng là lúc bắt đầu cho việc công bố kết quả và trao giải.Mọi người xôn xao bàn tán xem giải nào mới xứng đáng được nhất.
Tôi không để ý lắm.Hôm nay tôi đã có món quà dành tặng hết những người phụ nữ quan trọng trong đời tôi,mặc dù cô gái đi bên tôi chỉ là món quà ế.Không sao,những niềm hy vọng lúc tôi cầm cái CD Quang Dũng ra tính tiền đều thành hiện thực.Món quà đã tới được tay người cần thiết.Vậy là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Bước sánh đôi bên nhau,cười nói vui vẻ,chúng tôi phải khiến cho đám bạn trên hội trường mắt tròn mắt dẹt.Tôi tự hào pha lẫn chút gì đó bối rối,bên cạnh mặt nàng còn đỏ gay gắt hơn tôi.Tôi khẽ lay cánh tay,ngón tay tôi khẽ chạm vào tay nàng.
-Hở,sao vậy T?-Mặt nàng càng đỏ hơn.
-Chỉ muốn hỏi sao mặt cô nương đỏ thế thôi –Tôi cười cười.
Nàng lặng chỉ nhìn xuống đất,nhưng tôi chắc rằng,lúc ấy tôi đã thấy nụ cười ở trên môi nàng,nụ cười tỏa nắng khiến tôi say đắm dạo ấy.
-Giải khuyến khích thuộc về 10a11
Buổi lễ trao giải đã bắt đầu,giọng nói vừa nãy đương nhiên là của Ngữ Y.Nhưng tôi không thấy nó ngọt ngào như lúc trước nữa.Cũng không hề có cảm xúc khi nhìn Ngữ Y đang đứng bên cạnh thằng lãng tử hào hoa nữa.Kể cả khi nghe K.cận kể lại là thấy Ngữ Y song ca cùng thằng ống sáo trong tiết mục của đội văn nghệ xung kích của trường tôi cũng cảm thấy nó bình thường như kiểu trời có mây thì sẽ có mưa vậy.Đấy không hẳn là bội bạc,cũng không hẳn là quên lãng.Đấy gọi là bị che phủ bởi một cái gì đó đẹp hơn,cần thiết hơn.Và lúc này D chính là người che đi Ngữ Y trong suy nghĩ của tôi vậy.
-Lên nhận giải nào ông thần T-Nàng ghé tai tôi nói nhỏ
-Ừ,lên đi!
Có lẽ trong mười lăm đứa tổ tôi trên sân khấu,tôi cam đoan có đến mười ba đứa thất vọng,chỉ có tôi với nàng cười hạnh phúc và sung sướиɠ.
Ngữ Y lướt qua tôi lúc trao hoa và phần thưởng.Nàng đưa bó hoa cho D,và lướt qua tôi đưa món quà cho thằng N.đen.Tôi vẫn mỉm cười và chỉ thầm nói trong lòng:
-Đến bao giờ mới hết giận tôi đây cô bạn?
Những giải thưởng sau đó,hầu như toàn thuộc về khối 11 và khối 12.Nên chúng tôi cũng có thể thỏa mãn vì thành quả chúng tôi đạt được.Không những thế,thầy tôi còn mượn được một chiếc guitar và hứa sẽ đánh cho chúng tôi nghe một bản nhạc.
Cả lớp chúng tôi,ngồi giữa sân trường trong ánh nắng chiều dịu nhẹ,vòng tròn xung quanh cái tâm thầy chủ nhiệm.Tất cả lặng im.Tiếng đàn guitar khẽ vang lên.Tôi cảm tưởng lúc đó tôi không hề nghe bằng tai mà nghe bằng con tim.Tiếng đàn văng vẳng mãi trong người tôi.
-Gọi nắng,trên vai em gầy đường xa áo bay,nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say-Giọng thầy trầm ấm vang lên.
Hầu như ở độ tuổi chúng tôi,không thích nghe hoặc chối bỏ loại nhạc trữ tình này.Nhưng lần đầu tiên tôi thấy đám bạn quỷ của tôi ngồi im và gật gù.Không,tôi lầm vì còn một người,người ngồi bên cạnh tôi đang hát khe khẽ theo thầy:
-Lối em đi về trời không có mây,gọi tên em mãi suốt cơn mê này
Chỉ có cô nàng bàn đầu của tôi,con người mang hai tính cách,vừa hâm mộ Quang Dũng mới có thể du dương và đúng nhịp điệu như vậy.Tôi vừa chìm đắm trong tiếng Guitar của thầy,vừa ngây ngất bên giọng hát của D.
Tiếng đệm Guitar vừa kết thúc bài hát,tiếng vỗ tay hoan hô khí thế xóa tan cái bầu tĩnh mịch lúc nãy.Không chỉ riêng lớp tôi,mà rất đông học sinh các khối háo hức bên ngoài cũng thế.Vâng lớp chúng tôi đấy,thầy chúng tôi đấy,và cô bạn bên cạnh tôi cũng là của tôi đấy.
-Ê,lên đồi chơi nghe-N.đen hào hứng hỏi tôi.
-Đồi ấy hả,mày không tính về sao?
-Tao xin phép mẹ tao sang nay là ngủ lại nhà K.cận rồi.Ba mẹ nó về quê hết,có mỗi mình nó à.Nó sợ ma nên bảo tao ở lại cho vui.
Nó vô tư nói mà không để ý D đang phải lấy tay bịt cười.
Mày thì sao?-Tôi cũng muốn ở lại vì đi chơi,đồng thời tạo điều kiện cho ba mẹ tôi có dịp ba tôi thể hiện tính ga-lăng.Ông anh tôi thì kinh nghiệm hơn tôi nhiều.Sáng sớm đã xin phép mẹ ngủ nhà bạn rồi.
Tôi vào nhà K.cận quay số về nhà.Mẹ tôi chỉ dặn dò vài câu,đừng chơi khuya quá,nghỉ ngơi sớm.Tôi thở phào cúp máy.
Cả lớp tôi trừ mấy bạn phải về do chưa xin phép và nhà xa,còn lại khoảng ba chục người kéo nhau đi ăn uống.Hùn tiền mua trái cây và nước uống kéo nhau lên đồi.Chỉ trách lũ bạn khốn nạn,chúng nó mua quá trời đồ,bắt tôi xách một đống,rồi tót lên trước,để tôi rớt về sau.D đi với tôi,chỉ còn có hai người.
Khi đặt chân lên con đường trên đồi thì cũng là lúc trời tối.Chỉ có ánh trăng,và ánh điện bóng đèn bên cạnh đường hắt xuống .Con đường càng lúc càng tối.Phủi thui đám bạn,tôi thì không biết đường,còn D biết hay không thì tôi còn chưa rõ.Mò trong đêm tối thế này còn vác theo cả đống đồ.Chẳng khác gì còn mỗi sa tăng với lão sư phụ.
Lão sư phụ đi trước,có vẻ biết đường,tôi lần mò theo sau.Mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu như không có tình huống ấy xảy ra.D bị trật chân,có lẽ đạp vào hòn đá.Nàng nhăn nhó .Tôi vứt đống đồ xách ở hai tay:
-Sao không?-Tôi lo lắng thực sự
-Chân D đau quá!
-Để T xem
Lật đật lấy chiếc Mp3 ra,soi soi bằng cái ánh đèn xanh yếu ớt,trặc chân mất rồi.
Tôi đỡ D dậy,nghĩ ngợi một hồi rồi hai tay xách túi đồ,khom người xuống trước mặt nàng
-Lên,T cõng D!
Bí bách,nàng đành phải leo lên lưng tôi.Lạ thay ban nãy xách túi đồ đi đường còn bằng bằng tôi đã mệt đứt hơi.Giờ leo dốc vác theo cô bạn này nữa mà tôi như trâu bò,chẳng biết bao giờ Sa Tăng mới mệt nữa.Tôi với nàng chơi trò thằng mù dẫn thằng què,nàng chỉ đường,tôi mò mẫm đi theo.Mãi mới lên tới đỉnh đồi.
Cả lớp tôi ồ lên khi thấy hai người hai chân đi lêи đỉиɦ đồi.Chúng nó bu vào rối rít:
-Gì thế này,hai anh chị-K.cận thì cận tới 4 độ mà sao mắt nó tinh thế
-E hềm.Cõng nhau nữa cơ đấy-L lớp trưởng tiếp theo.
D ngại quá chẳng biết nói gì,tôi thì cứ chết phỗng ra,miệng thì phân bua tình ngay lí gian,còn trong bụng thì mừng rơn.Mãi đến khi nhớ đến tay tôi đang xách cái gì,tụi nó mới tha cho cả hai đứa quay sang tranh giật nhau ăn.Gom củi và đốt lửa .Chúng tôi ngồi quay vòng hát hò vui vẻ,ồn ào cả một khoảng không gian.
D chỉ cười và nhìn tôi,và tôi cũng chỉ nhìn nàng mà cười.Nàng đưa tay lên miệng chỉ chỉ về phía phiến đá nhìn thị trấn bên dưới.Tôi hiểu ý,lén lén dìu nàng ra chỗ hẹn.
Trong khung cảnh trời trăng gió mát,ở dưới là thi trấn đang sáng đèn.Có lẽ sau này dù đi đâu,trong lòng tôi vẫn mãi nhớ về ngọn đồi ấy.Ngọn đồi với bạn bè ánh lửa sau lưng,tôi và D đang ngồi tựa vào nhau ngắm cảnh.Chúng tôi không e dè ngại ngùng,không phải mặt lạnh với nhau như những tháng trước nữa và cũng không phải kẻ đầu bàn kẻ cuối bàn nữa.Con trai mẹ yêu rồi mẹ ạ,yêu cô bạn ngồi đầu bàn.
Cô bạn ấy nhỏ bé,đang ngồi cạnh con đây.
SPECIAL CHAP:VIÊN THUỐC BỔ NGỌT NGÀO
Sài Gòn tối nay mưa lất phất mưa,vớ chiếc áo Juve hồng trên đống áo đá banh treo gần cửa sổ,nó lọt tọt chạy xuống dưới nhà.Chuyện hôm nay khá ồn ào,nó đã nghĩ thông suốt mọi thứ,nhưng có lẽ nó cần một ai đó,một người liên quan trực tiếp đến đứa con tinh thần của nó lên tiếng để cho nó một lời khuyên.
-Mưa lất phất chứ đừng mưa to,tao xin mày đấy!
Nó vừa mở cửa thì thấy ngay người nó cần gặp.Vẻ mặt hiền dịu thuở nào vẫn còn đó.Nhưng thay vì các tà áo dài duyên dáng thì cô nàng đang khoác lên bộ vest nữ công sở nhìn duyên dáng hơn nữa.Mỉm cười ,Ngữ Y chỉ tay về quán kem.Mặc cho tôi đứng trân trân.
-2 ly dâu nhé chị!
-Chà,nhớ ghê ha!
-Không có gì,bạn T thì T nhớ thôi!
Hai đứa ngồi ăn kem,nhìn ra ngoài đường ,dòng người hối hả trong cơn mưa lất phất.
-Chuyện hôm nay là sao hả T,có liên quan đến Học Sinh chuyển lớp hả.
-Ừ!nó ảnh hưởng đến nhiều bạn giống T,khiến họ mòn đi cảm hứng.
-T tính sao,chắc bỏ dở hả?
Tôi khá rành tính cô bạn,chỉ im lặng tiếp tục ngồi nhìn.Cô nàng đưa muỗng kem vào miệng ngậm chặt,rồi thong thả cất lời:
-T dự tính hết rồi,chắc luôn.Nhưng mà Y vẫn mong học sinh chuyển lớp đi đến cùng.T không thể nào bỏ cuộc dễ như thê.Bệnh cứng đầu thì khó chữa lắm.
Tôi im lặng và cười.Bầu trời cũng bắt đầu tạnh dần.
Tiễn Ngữ Y về tôi leo tót lên phòng,châm điếu thuốc,tiếng điện thoại vang lên bài whistle của Flo Rida.
-Alo,con nghe Madam?
-Khỏe không con?
-Dạ khỏe,chủ yếu là sinh viên nghèo sắp hết tiền,hè hè.!
-Anh chỉ được thế là giỏi.Ráng học hành chăm ngoan,giữ gìn sức khỏe.Đừng có thức khuya đấy,hút ít thuốc thôi.
Tôi dạ như một cái mày.Cái nào mẹ tôi dặn tôi cũng làm kém cả.
Vừa để máy xuống bàn,tiếng huýt sáo lại vang lên,chẳng kịp để tôi alo gì cả:
-Ông thần,tôi đi học ,chiều gọi có gì không!
-Tính hỏi cô nương rảnh không,qua chở tôi đi ăn ấy mà!
-Khϊếp,nhớ bạn thế cơ à.Có gì không?
-Ờ,không có gì,muốn nghe giọng thôi!
-Hà hà,thu âm lại đi.Còn bày đặt nữa.Cố lên nhé,đến tuổi tự lập rồi đấy,nhanh nhanh còn cưới vợ.
-Tất nhiên rồi.Không cưới được ai thì về cưới cô nương nhỉ!
-Thôi,thầy vô rồi ,bữa nào gặp sau.!Tụt ,tụt!
Thêm một người nữa!
Nhanh nhỉ,bốn năm rồi đấy.Năm nay là năm thứ năm.Năm năm trước có người đi Sing,lâu vẫn chưa thấy gì.Chứ bình thường lên skype chat còn la mắng ầm ỹ,nhìn dạo này ốm tong,sao lại cắt cái mái tóc lãng tử để đầu húi cua.Rồi thì cấm hút thuốc,hỏi xem dạo này thế nào rồi.Bà nữ tặc vẫn thế,ồn ào,nhưng ấm áp đầy quan tâm.
Hít một hơi dài,để cái điếu thuốc đã lụi từ lâu.Mở lap và bắt đầu type.Chap 26:ngọn đồi mộng mơ.Và truyện Học sinh chuyển lớp tiếp tục mộng mơ và đi tiếp hành trình của nó.Dù có gì xảy ra