Trở về nhà với cái chân thương tật, nhanh chóng chào Mẹ đang nấu ăn bữa trưa, tranh thủ phóng thẳng lên nhà trên chui tọt vào phòng. Gì chứ chìa cái chân sưng tấy ra trước mặt thân mẫu thế nào cũng ăn chửi té tát. Từ cửa phòng, luồn qua cánh cửa nhà trên, đi vòng xuống nhà tắm. Phải nói là cực khổ đủ bề.
Vớ ngay chai thuốc bóp được chôm chỉa từ cái hũ thuốc lớn của Ba, đóng chặt cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm rồi bóp lấy bóp để. Miệng lầm bầm khấn như thầy trừ tà:
-"Chiều nay đừng có mưa nghe!".
-Vái ông trời chiều đừng mưa!
May mắn là trong lúc dọn cơm, cắn răng ráng giữ tướng đi bình thường như mọi ngày, trong lúc ăn cũng nhờ cái bàn che đi ít nhiều nên Mẹ tôi cũng không để ý lắm. Buổi trưa diễn ra suôn sẻ.
-Anh, có nhà không?
-Chi vậy, đá banh à?-Ông anh cùng xóm hào hứng.
-Banh bóng trưa cho nổ đầu à, việc khác!
-Việc gì, mày nói đại đi, úp úp mở mở cái gì!-Giọng bên đầu dây ỉu xìu trông thấy!
Chẳng qua cuộc điện thoại này cũng là nhờ vả. Từ năm lớp 10 đã được đi học bằng bus nên xe đạp với cá nhân tôi là một vật dụng không cần thiết để tồn tại. Chiếc ngựa sắt đi từ thời cấp hai chắc cũng trở thành đống sắt vụn phủ đầy mạng nhện trong kho nhà. Giờ mà đạp lên tới trường, chắc mỗi thứ văng mỗi nơi quá.
-Cho thằng đệ mượn con chiến mã!
-Mượn xe đạp chi?
-Mượn đi công chuyện chứ gì, hay là sợ xước xe!
-Vớ vẩn, giờ qua lấy đúng không!
Vậy là xong phương tiện đi lại. Cúp điện thoại thở phào phần nào, tôi nhanh chóng chui tọt vào phòng, tăng liều lượng thuốc chữa trị, bóp bóp cái chân thêm lần nữa, dù thực tế thì hai lần như vậy công hiệu cũng chẳng tăng phần nào.
-Con xin phép đi đến 10h nha Mẹ!
-Đi đâu mà 10h!
Chỉ cần nghe giọng điệu thôi là đủ biết Mẹ tôi không đồng ý lắm về việc bỏ bữa tối và lọt tọt 10h tối có mặt ở nhà. Viện cớ lí do đi chơi với lớp và có mặt Nhân và Nguyệt nên cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Mẹ. Vui vẻ quần áo chỉnh tề và bước ra khỏi nhà.
Đường dẫn xuống mấy khu nhà xóm dưới vắng tanh. Nhân và Nguyệt chắc cú rằng chiều nay tôi không có mặt nên cũng đã đi từ trước. Càng tốt, thế thì càng bất ngờ. Cà nhắc đi từng bước xuống tới khu nhà cuối xóm, rẽ vào hàng da^ʍ bụt cao ngang đầu người, bên trên uốn thành cánh cổng, nhìn tươi non đẹp đẽ trong không khí hơi se lạnh.
-Đây, ngựa chú mày đây, đi về toàn vẹn để anh mày còn đi tán gái!
-Rồi, rồi, em sẽ trả-Tôi đáp ậm ừ cho qua lệ, nhìn con mini Nhật màu xanh da trời vẻ vừa lòng lắm.
Ngồi lên xe nhấn pê-đan xuống, cơn đau xuyên từ bàn chân lên tới não, làm mấy dây thần kinh co rút cả cơ mặt. Ông anh cuối xóm nhìn tôi cũng phát hoảng cả lên:
-Mày bị sao thế, đau bụng hay sao mà mặt mày như thế kia-Lão đưa mắt nhìn từng giọt mồ hôi đang thi nhau đổ ra trên khuôn mặt tôi.
-Đau cái gì, phỉ thui cái mồm ông. Thôi em đi, mai trả xe sẽ hậu tạ.
Khẽ đưa tay vẫy chào ân nhân. Vòng xe đạp bắt đầu lăn bánh trên con đường quen thuộc từ thuở bé. Vừa đi vừa nghêu ngao hát, cho đỡ buồn cũng như quên đi cơn đau. Trong đầu mường tượng ra cái cảnh Dung xúc động như thế nào khi tôi thắng con ngựa Nhật này trước mắt. Chắc lúc đó mình vĩ đại lắm. Và rồi Nàng sẽ ân hận ra sao khi buổi sáng trót giận hờn vu vơ với một thằng có trách nhiệm như tôi:
-Cho Dung xin lỗi nhé, sáng nay...lỡ lời!
-Không sao, T quên rồi-Và lần nữa Nàng sẽ cảm kích tôi bởi tinh thần đại hiệp không lo nghĩ mấy chuyện lăn tăn nhỏ nhặt.
Vinh quang nào cũng có máu và nước mắt, anh hùng nào cũng khó qua ải mỹ nhân. Chẳng hiểu đi được chút ít thì mồ hôi đã đổ ướt cả lưng áo, tóc tai bết hết cả lại. Thứ nhất cũng là vì nén đau, thứ hai cũng vì lâu lắm chưa đạp xe nên sự bền bỉ đường trường là một yêu cầu quá cao. Không khí hơi se lạnh, nên chiếc áo khoác bên ngoài trở nên vướng víu. Chính vì thế, cứ khi nào nóng bức vì mồ hôi, tôi dừng xe cởi chiếc áo khoác ra. Đạp được một khúc, gió lùa vào da gà nổi lên thì lại mặc áo khoác vào.
-Biết thế đi bus cho khỏe.
Cứ tình trạng này có khi lên đến nơi, tôi lại trở thành thằng ngu trong mắt anh em mất. Cứ thế, sau năm bảy lần cởϊ áσ rồi mặc lại, cánh cửa màu xanh nhà Dung cũng từ từ hiện ra trước mắt. Xe đạp dựng lấp đầy khoảng sân trống thường lệ. Nhìn số lượng thì chắc cũng gần hết lớp mất. Thở một hơi dài, tống được phần nào mệt mỏi vì tự hành xác nãy giờ, tôi dắt xe len qua cánh cổng được khép hờ.
-Ơ....!
-Sao mày bảo không đi?
-Mày, thằng khốn!
Đám bạn nhao lên dồn ép hỏi han, cứ như lâu lắm được thấy mình vậy. Tiếng ồn ào ngoài sân kéo thêm vài gương mặt tò mò ló ra.
-Dung, ra đón thằng T!-Phong mập rống lên mặc cho tôi đưa tay lên suỵt nó!
-Ôi, mình ơi, để em dắt xe cho-Long con và Linh vẹo chạy ra ẻo lả!
Thảy chiếc xe cho hai thằng bạn, tôi như thằng ăn trộm, khép nép đi vào nhà Nàng. Cơ man kiểu ngồi đứng đầy rẫy hiện ra. Bên kia thì đàn hát tập dợt, bên góc nhà thì xì lác búng tai, rồi thì cờ cá ngựa....muôn hình vạn trạng. Khẽ lách qua đám đông, ngồi phịch lên cái đùi thằng Mập làm nó la oai oái. Đồng hồ cũng điểm 3h chiều.
-Giờ thì phân công ra, nhóm đi chợ, nhóm ở nhà chuẩn bị.-Lớp trưởng ra uy, cầm tờ giấy dài dằng dặc những món ăn phân công từng nhóm.
-Nhóm đi chợ:Phong, Linh, Nhân, Hà, Hiền, Quỳnh.....!
Danh sách dài dằng dặc được kết thúc bằng tên của tôi. Cái thằng cũng biết chọn lúc lắm, bắt thằng thương binh đi chợ mới chịu chứ. May sao là Dung cũng tinh ý nên chuyển tôi qua nhóm ở nhà với cái nháy mắt đầy ý tứ.
-Rồi, thống nhất vậy, tiến hành đi!
Ai thì tôi không biết, chứ riêng cái nhóm ở nhà, tôi sướиɠ như vua. Dung bắt tôi ngồi trên ghế, không được chạy lung tung, với cái lí do to bự chảng:
-Bị đau chân nên T ngồi đó!
Chủ nhà lên tiếng thì chẳng đứa nào dám hó hé ý kiến gì. Nàng mang rổ hành khô và tỏi lên ngồi cạnh tôi và bắt đầu mở lời:
-Sao không đi bus?
-Sợ đi bus rồi có người lại bảo ôm con bỏ chợ!
-.....!
Chả hiểu tính toán trước, mơ mộng đủ kiểu, mà giáp mặt với nàng cũng phải chọc ngoáy được mấy câu. Dung ngồi im, khẽ đưa mắt nhìn xuống chân tôi, mặt buồn so. Vẻ mặt ấy làm tôi bối rối:
-Nói chứ lâu lắm chưa đạp xe, lâu lâu đổi gió ấy mà.!
-Xin...lỗi T nhé!
-......!
Câu xin lỗi ngập ngừng được đưa ra, càng làm cho không khí thêm bối rối. Nhưng hành động của nàng thì nhanh chóng dứt khoát hơn:
-Nè, coi như đền bù!-Cái thanh kẹo bạc hà được chìa ra.
-Uầy, coi như cô nương biết điều không thì....!
-Thì sao.....!
-Thì như này nè-Tôi giở bộ mặt dê cụ khả ố hù nàng..
Chẳng hiểu sao hình như mắt tôi ngân ngấn nước, không biết vì hành bay vào mắt hay là do hạnh phúc quá đỗi chăng. Sự ưu ái của Nàng khiến tôi trở nên đặc biệt, là người mà nàng luôn quan tâm. Trước mặt mọi người là một cô nàng luôn bình tĩnh, cứng rắn và cá tính, nhưng với tôi, đó là Dung dễ thương, biết giận hờn như bao người con gái khác. Nhưng ở nàng, có điều gì đó đặc biệt, nổi trội và tỏa sáng hơn những người còn lại đó. Đặc biệt riêng với tôi.
Nhóm đi chợ cũng trở về sau hơn một tiếng mua sắm cò kè, tay xách nách mang đủ thứ. Tiếng nói tiếng cười, tiếng đùa giỡn làm căn nhà vốn yên tĩnh nay ồn ào náo nhiệt thu hút ánh mắt tò mò của người qua lại. Tôi vẫn được ưu tiên đặc biệt, nay đi lại lăng xăng, thỉnh thoảng được Dung cho nếm thử những món ăn mà Nàng nấu. Vừa ăn vừa nháy mắt với thằng Phong Mập mặc cho nó vừa ghen tị vừa thèm.
6h tối, không khí nhộn nhịp cho lễ Noel cũng bắt đầu. Những dàn đèn nhấp nháy cũng những nhà theo Đạo Thiên Chúa cũng được thắp sáng. Ngoài đường sự nô nức cũng được thể hiện qua từng nét mặt. Đâu đó vang lên bài ca mừng giáng sinh quen thuộc mà bất kì ai cũng từng nghe qua. Nó làm cho bên trong nhà tăng thêm sự nô nức và hối thúc mọi người nhanh tay. Không khí se lạnh lùa vào, đúng theo kịch bản Noel đẹp nhất.
-Giờ ăn ở đây hả?
-Chứ sao!-Một bạn nữ lên tiếng đáp trả Kiên cận.
-Hay là mang lên đồi đi!
-Đồi á hả, được không, cực lắm!
-Thì đông người mà, lên đó cũng gần nữa!
Tuổi học sinh ham vui nên không cần tính toán nhiều, thống nhất với ý kiến thằng Kiên đưa ra ngay tấp lự. Cả đám nhanh chóng mang theo giấy báo, đứa thì chạy đi mua bát, đĩa nhựa. Lịch kịch mãi cuối cùng cũng bắt đầu xuất phát.
-Lên xe nào cô nương!-Tôi hất hàm kênh kiệu nói với Dung!
-Không!
Tròn mắt quay lại nhìn Dung, chẳng hiểu lí do gì xảy ra. Nếu Nàng không ngồi lên xe tôi, hóa ra việc tôi đạp xe lên đây trở thành việc vô nghĩa hay sao.
-T ngồi sau, Dung chở!
-..Không...!
Câu nói của tôi yếu ớt và hầu như không có tác dụng khi gặp phải đôi mắt cương quyết của nàng. Mặc cho đám bạn chọc ghẹo và tranh thủ cơ hội hạ nhục danh dự, tôi cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi về phía sau.
-Anh em, xông lên-Hưởng đù vỗ vai thằng Vũ, đằng sau Nguyệt nở nụ cười tươi xinh.
Hơn hai chục chiếc xe đạp lăn bánh, nối đuôi nhau kéo về phía đồi. Khuôn mặt ai cũng thân thương giản dị, tỏa sáng trong bóng tối đang âm thầm phủ xuống, phần nào xua tan đi cái se lạnh đêm Giáng Sinh. Văng vẳng bên tai những giai điệu quen thuộc vang lên:
-Jingle bells, jingle bells, jingle all the way...
-Hát cho Dung nghe đi-Dung vui vẻ cười và nói với tôi.
-Bài gì?
-Bài gì vui vui một xíu...!
-Ờ...để xem....
Vậy là những vần điệu của ca khúc "Khúc hát chim trời" vang lên khe khẽ hòa với tiếng nhạc Giáng Sinh vui tươi. Tôi chỉ dám khe khẽ hát, chỉ đủ để cho Dung nghe. Tôi chỉ muốn Nàng, và chỉ mình Nàng được tôi hát ru đêm Noel vui tươi này. Nàng nghe và cười, thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi, rất nhanh rồi lại tiếp tục đạp xe chầm chầm. Vậy mà chẳng hiểu sao, đường lên đồi lại hiện ra nhanh chóng đến vậy.
-Để T xuống...!
-Không, để Dung chở lên luôn nhé!
Cái cá tính bướng bỉnh của Dung không chịu thua cái khúc gò đất ở dưới chân đồi. Nhưng sức nàng thì làm sao mà chở được tôi qua đó chứ.
-Á.....á!-Tiếng hét phụ họa cho chiếc xe từ từ nghiêng qua một bên..
May mà tôi ước tính trước, đưa chân tiếp đất đỡ hộ. Cuối cùng hai đứa cũng đành lủi thủi xuống dắt bộ, mặc cho mấy thằng khác đang thể hiện sĩ diện nhấn mạnh pê-đan chở bạn gái vượt lên trước, rồi nhanh chóng biến mất cùng ánh đèn phát ra từ mấy chiếc đèn pin. Tôi dong xe, và Nàng đi bên cạnh. Lần này vai trò có đổi ngược, Dung cất tiếng hát du dương nhẹ nhàng cho tôi thưởng thức..
-Phạch....!-Tiếng động khẽ vang lên, như phản xạ, Dung soi chiếc đèn pin lên trên, chiếc bóng đen khẽ lướt qua rồi nhanh chóng lại khuất sau lùm cây.
-Á....á!-Hất tung chiếc đèn pin và Dung ôm chầm lấy tôi....!
Cảnh tượng mà cái đầu óc tôi cũng không thể nào nghĩ ra. Dưới cái se se lạnh của ngày lễ Noel, trên quả đồi mộng mơ, chiếc đèn pin phảng phất dưới đất, rọi lên chút ánh sáng yếu ớt để chống cự lại với bóng đêm.. Trên cao, vài vì sao sáng đang tò mò ngó xuống xem chuyện gì xảy ra. Gió lùa lùa tinh nghịch cũng hùa theo.
Dung ôm chầm lấy tôi, bộ mặt nàng úp vào l*иg ngực đang đánh trống thùng thùng. Gạt chiếc chống chân của chiếc xe, khẽ tách hai bàn tay ra khỏi hai tay lái, một chiếc khẽ đặt lên vai đang run run, một cái đặt vào bộ tóc cá tính ngang vai.
-Đừng sợ, con dơi thôi mà....!
-.....!
Dường như Dung vẫn chưa hết sợ nên vẫn ôm chầm ngang lưng tôi một lúc dài, cảm giác như đó là ngày mà yêu thương lại tràn về nhiều hơn. Ngẩng đầu nhìn lên những ánh sao le lói trên bầu trời đêm:
-"Tuyệt vời đêm giáng sinh!"