Phiên ngoại: Trung thu (1)

"Tết Trung thu rước đèn đi chơi…Em rước đèn đi khắp phố phường~"

Tiếng hát lanh lảnh của Linh khiến Ngọc bật cười. Cậu đã rất lâu không hát bài này rồi.

Linh cũng không ngại hát tiếp chọc cậu vui. Vừa gõ nhịp vừa nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh.

Hai người như chìm vào thế giới riêng, chẳng để ý có người khó chịu muốn điên rồi. À, thật ra nói vậy cũng không đúng. Bởi vì Linh đã sớm nhận ra rồi, chỉ là thế thì liên quan gì đến cô và Ngọc nhỉ? Gặp phải Linh có lẽ chính là điều xui xẻo nhất cũng là may mắn nhất trong cuộc đời Thường, mãi sau này anh mới ngẫm ra.

Tưởng chừng như Ngọc thật sự bơ đẹp Thường thì cậu lại rời khỏi chỗ tiến về phía anh. Bắt đầu vứt liêm sỉ làm nũng.

"Tối nay Thường đi chơi Trung thu với Ngọc nha! Một lúc thôi~"

Thường thấy Ngọc trở lại dáng vẻ như thường ngày không hiểu sao có chút vui mừng. Nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã biến mất. Nhớ đến việc lúc nãy anh lại khó chịu, thế là không kịp suy nghĩ đã phán một câu.

"Không đi." (Viết đoạn này chỉ biết cười :)))))

"Đi mà~" Ngọc vẫn kiên trì thuyết phục.

"Tôi đã nói là không đi rồi!!"

"Ứ chịu. Ông đi cùng tui đi."

"Không l…"

"Cậu ta không đi thì tôi đi."

Linh cắt ngang lời từ chối của Thường. Trước khi cô chuyển tới có thể chuyện này rất bình thường nhưng bây giờ có cô rồi thì mơ đi!

"Nhà tôi có hộp bánh Trung thu ngon lắm đó. Ngọc muốn thử không?"

Cô nháy mắt với cậu. Ngọc không hiểu sao bản thân lại đoán ra được ẩn ý trong câu đó. Dù sao cuối cùng cậu vẫn đồng ý.

"Vậy tôi nay tui đến nhà bà chơi nha."

Thường nhìn hai người về chỗ mà im lặng không nói. Tuy nhiên gương mặt đen xì đã bán đứng anh. Giờ thì hay rồi, không chỉ Linh âm thầm khinh bỉ mà cả lớp cũng cười thầm.

-----------

"Bà ở một mình thật hả?"

Hiện tại Ngọc đang ngồi trên ghế sô-pha nhà Linh. Căn nhà được phối theo tông màu sáng mang theo cảm giác tươi tắn nhưng lại bởi vì diện tích rộng mà có chút trống trải. Đây cũng chưa được gọi là biệt thự gì, nhưng với độ rộng bằng căn nhà lần trước Phú thuê cho bọn Ngọc mà chỉ có một người ở thì nó thật sự đáng kinh ngạc đấy.

"Ừm đúng rồi. Bố mẹ tôi đang đi du lịch nên ném tôi về nước cho anh họ trông luôn. Mà bị ổng đuổi nên phải ở tạm căn này."

Cái giọng điệu coi tiền là giấy này quen quá…Ngọc lại có thêm một bằng chứng cho thấy Linh và Phú là cùng một loại người rồi.

"ting ting"

"Chẹp…tự nhiên tới chi trời."

"Sao thế?"

"Anh họ tôi định tới chơi á. Tý nữa ổng qua."

Linh quay sang giải thích, còn tiện tay xoa đầu cậu.

"Ding dong"

"Nhanh thế."

"Ổng đang ở gần đây nên qua ăn trực đấy."

"Mày lại nói xấu gì anh đấy hả?"

Hở…?

"Ai kia? Bạn trai mày à?"

"Vớ vẩn!! Bạn em đấy!! Cậu ấy là gay nên bỏ cái ý định trong đầu anh đi!!"

Ủa bà??? Nói ra vậy thật sự ổn hả??? Tui tưởng mọi người phải dị ứng chứ???

"Giỏi nhỉ? Biết tao định làm gì luôn?"

Cô cười khẩy, nếu không phải định mách bố mẹ thì cũng là đe dọa cô thôi, còn lạ gì chứ.

"Đây là anh họ tôi, tên Lâm. Ổng là bisεメual."

"…gì cơ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Định hôm qua viết xong rồi đăng luôn mà bận quá nên nay mới đăng được (thật xin lỗi T-T). Nó dài hơn dự đoán của tôi nên sẽ đăng dần (nhiều nhất ba chương thôi). Phiên ngoại giống như một thế giới song song và hầu như không liên quan tới chính truyện. Tuy nhiên anh Lâm vẫn là nhân tố quan trọng nhé.