Chương 04-1: Thích cô ấy. [1256 từ]

Edit: Melorline Ngh

——————

"Sênh ca, vì sao anh không mang theo cặp sách?"

Hạ Sênh: "..."

Tiếng cười xung quanh lập tức đóng băng.

Tuy rằng hắn cũng thường quên không mang theo, nhưng buổi sáng hôm nay là cùng tiểu nha đầu đi ra cửa. Cô thậm chí còn không nhắc nhở mình một chút...

Mới vừa rồi khuôn mặt còn ít mây như muốn có nắng, trong nháy mắt biến thành giông bão âm u.

Hà Đạo Viễn liếc mắt nhìn Đinh Cừ một cái, ghét bỏ nói: "Cậu đấy, chính là lời nói, nói quá nhiều!"

Một vài cái móng vuốt từ nhiều hướng khác nhau chộp đến, dùng sức vỗ lên đầu Đinh Cừ.

Lúc này, Đinh Cừ thật sự muốn có một cái mai rùa để rụt vào.

...

Mỗi năm Nhất Trung khai giảng ngày đầu tiên đều diễn ra nghi thức chào cờ rất long trọng.

Không chỉ là lễ khai giảng cho các tân sinh năm nhất mới nhập học, mà cả ba học sinh xuất sắc nhất trong kỳ thi cuối kỳ ban một của trường đều sẽ lên đài chia sẻ kinh nghiệm học tập của bản thân. Sau đó lại chụp ảnh chung và đăng lên bảng thông báo cũng như trang chủ diễn đàn của trường.

Tiếng chuông tập hợp vang lên, học sinh các lớp ở hành lang xếp hàng theo thứ tự đi xuống lầu.

Vốn dĩ đang xếp hàng rất chỉnh tề, lại nổi lên một trận xôn xao ở năm hai.

Đặc biệt là chỗ của mấy nữ sinh lớp tám.

"A a a a a, kia là Hạ Sênh sao?!!"

"Đúng vậy, cắt tóc xong cậu liền không nhận ra?"

"DM! Giống như càng ngày càng soái!"

"Vì cái gì có thể có nam sinh mặc đồng phục lên đẹp như vậy?"

"A a a, cậu xem, hắn đang thắt cà vạt đó!"

"Muốn biến thành chiếc cà vạt..."

...

Xương ngón tay thon dài bực bội mà kéo kéo cổ áo, tay kia của Hạ Sênh cắm ở túi quần, vẻ mặt kiệt ngạo.

Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình vẫn còn buồn bực vì tiểu nha đầu không nhắc hắn mang cặp sách đi học.

Ở trong mắt cô, hắn là một học sinh hư, thậm chí không cần mang theo cặp?

Hiệu trưởng đang phát biểu cái gì đó trên đài, một chữ hắn cũng không nghe vào.

Nhưng chờ lát nữa hắn muốn nghe cái gì, đều có thể biết được.

Tiểu nha đầu sẽ sống ở nhà của hắn, thật sự là việc ngoài dự liệu. Ban đầu hắn tránh cô, lại không nhịn được muốn nhìn thấy cô. Cho dù là ở xa liếc mắt nhìn một cái cũng được.

Vấn đề tham gia nghi thức chào cờ hôm nay, là hắn đã chuẩn bị trước. Đơn giản là vì, hắn "vô tình nhìn thấy" được bảng xếp hạng cuối kỳ, liền biết rằng hôm nay cô sẽ lên diễn thuyết.

Nghe xong vị trí thứ ba thề muốn "Giữ lấy mặt trời của ngày mai" cũng không sợ lời nói nóng đến bỏng tay, rốt cuộc cũng đến lượt Từ Từ.

Tuy rằng cách toàn bộ sân thể dục xa như vậy, nhưng hắn vẫn nhìn đến rõ ràng, khóe miệng cô gái nhỏ mỉm cười ấm áp, tóc đuôi ngựa mềm mại khẽ đung đưa sau đầu. Từ vầng trán cho đến chiếc cổ thon dài, ngoài ra còn có đôi chân trắng nõn thẳng tắp đều thu hút sự chú ý khiến hắn phát cáu.

Khóe miệng Hạ Sênh chìm xuống: "..."

"A!" Sớm đã quên vừa muốn làm rùa đen rụt đầu, Đinh Cừ nhìn lên đài, kích động quay đầu, "Sênh ca mau nhìn đi, tiểu mỹ nhân yếu ớt nổi danh ở trường học chúng ta, lớn lên thật thuần khiết!"

Hạ Sênh nghe vậy, hơi nhíu mày.

Vương Dương "gãy chân" quay đầu qua, nhỏ giọng nói với Đinh Cừ: "Sênh ca không thích loại hình này, nũng nịu anh ấy đều không thích."

"Vậy à?" Đinh Cừ vui vẻ nói: "Tôi thấy khá hạnh..."

Chữ "phúc" còn chưa nói ra khỏi miệng, mông đã bị đạp một cái. Đinh Cừ theo bản năng mà xoa xoa cái mông bị ăn đau đến "Ai ui" một tiếng, nhào về phía trước một bước theo quán tính.

Chỉ phản ứng 0.1 giây, nhớ tới người đứng phía sau mình chỉ có Hạ Sênh, câu nói "Thằng chó ngu xuẩn nào dám đá lão tử" bị hắn cố nuốt trở về, sặc đến ho một trận, vẫn cười hì hì quay đầu, chân chó nói với Hạ Sênh: "Sênh ca, chân anh có ổn không?"

Hạ Sênh nhìn hắn như đứa ngốc, không nói lời nào nhưng trên mặt viết đầy hàng chữ "Cậu đang thiếu đòn đúng không".

"..." Suy đoán tâm tư của lão đại mà muốn khóc, Đinh Cừ cảm thấy có lẽ Sênh ca không thích loại hình này, cũng không cho phép bọn họ thích, nhanh chóng sửa lời, "Em cũng không thích loại hình này!"

Vừa dứt lời, trên mông lại ăn một đạp. Vừa mới bên trái, hiện tại lại bên phải, khiến hai bên đối xứng. Nhưng lực đạo so với hồi nãy mạnh hơn một chút, làm hắn có chút đau không đồng đều.

Đinh Cừ quyết định vẫn là nên tự động câm miệng, yên lặng sang chỗ Vương Dương lấy một nửa vị trí của mình. Trong lòng thầm nghĩ, hai phát đạp này có lẽ là vì hồi sáng mình vạch trần anh ấy không thích học tập?

Ô ô ô, Sênh ca rất giỏi mang thù.

...

Hạ Sênh bị những người này phiền chết.

Nghe thấy có người nói thích cô, hắn khó chịu. Dám nói không thích cô, hắn cũng khó chịu.

Mặc dù lúc trước cố tình tránh cô, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe được tin tức của cô từ trong miệng vài người. Chỉ là những người này cùng chơi với mình, cũng không gặp cô gái nhỏ nhiều.

Lúc này cô gái nhỏ đứng trước mặt mọi người, chính tai hắn nghe thấy có người nói thích cô, cảm giác giống như bắt được vài con kiến đang gặm cắn trong lòng hắn. Thật khó chịu!

Bàn tay trong túi quần đang nắm chặt, dần dần buông lỏng theo giọng nói nhẹ nhàng của tiểu nha đầu.

Chỉ là —

Tại sao học sinh lớp một kia lại chụp ảnh chung với cô? Vì cái gì còn cùng nhau vừa nói vừa cười? Hai người rất thân quen sao?

Lão đại muốn điên lên rồi.

——————

Lời của Mel: Các cô nghĩ sao về việc tôi tách chương ra làm hai nửa rồi edit và up dần? Thường thường tôi edit 1 chương là tận 8-9 trang Word, rất dài, tôi lại siêu lười nữa hic :"< tùy chương nào mà dài quá hoặc hôm đấy tôi quá lười thì sẽ tách chương, có thể là để giảm bớt gánh nặng về tinh thần :v

Các cô nghĩ sao về vấn đề này? Có thể để lại comment ở phía dưới không?