Chương 20-2: Giận dữ [2560 từ]

Edit: Melorline Ngh

Buổi tối tan học trở về nhà, Hạ Sênh vẫn luôn suy nghĩ về điều mà Cao Văn Hiên nói trong giờ tự học. Muốn hỏi cô gái nhỏ, nhưng lại nghĩ chuyện này nghe thật ngu ngốc.

Không nghĩ tới, lại là cô gái nhỏ mở miệng hỏi hắn trước.

Từ Từ cười tủm tỉm dựa vào bàn sách, nhìn hắn hỏi: "Nghe nói, cậu là ủy viên học tập của lớp?"

Hạ Sênh: "... ???" Tại sao hắn không biết?! Hắn còn chưa có đồng ý đâu, thằng ngốc nào nói vậy?!

Lại không nghĩ tới Thư Nhất một tay nắm giữ tin tức toàn trường, đã sớm nói chuyện này cho Từ Từ. Hơn nữa, lại còn thêm mắm thêm muối thành phiên bản bìa cứng xa hoa!

Từ Từ nhìn vẻ mặt bực bội của hắn, còn tưởng rằng hắn đang xấu hổ. Nhún vai cười, sau đó lại nói: "Về sau chúng ta, mỗi tháng đều có thể cùng nhau tham gia các hội giao lưu trao đổi."

Hạ Sênh: "..." Chờ một chút, còn có loại phúc lợi này sao?! Nghe có vẻ không tồi.

Hạ Sênh chưa bao giờ quan tâm đến những việc này ở trường học, tự nhiên là không biết. Lúc này nghe tiểu cô nương nói đến, liền giả vờ rất tùy ý mà tìm hiểu, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Từ Từ thò lại gần, cẩn thận giải thích cho hắn một lần.

Hạ Sênh nghe xong, nhướng mày gật gật đầu.

Không phải làm bộ là bạn học không quen biết, cũng không phải là bạn học cũ đột nhiên nhảy ra. Mà là có thể quang minh chính đại ngồi cùng một chỗ, là thành viên thảo luận học tập trong hội giao lưu!

Ngày hôm sau, Hạ Sênh liền đồng ý với đề nghị này của Cao Văn Hiên.

Từ đây, một vị ủy viên học tập có thành tích kém cỏi nhất kể từ khi thành lập Nhất Trung ra đời! Thành tích ở quá khứ là chưa từng có, những người đến sau có lẽ cũng đuổi không kịp.

Đi học chưa được nửa ngày, Tieba đã đồn rằng XX ở lớp tám vì không nộp bài tập về nhà Toán học, bị lão đại ủy viên học tập một phen vung lên, khảm vào báo bảng sau tường!

Còn có ngủ trong giờ học, làm việc riêng, bị lão đại treo lên cánh quạt trên trần lớp học, bật đến số 5, tiến về phía trước với tốc độ tối đa!!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhất Trung phong thanh hạc lệ (*).

(*) Thành ngữ: Phong thanh hạc lệ - 風聲鶴唳 : Tiếng rêи ɾỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả sự hoảng hốt, lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân. (Theo page: Hội editor ngôn tình – đam mỹ)

Đặc biệt là các học tra đứng ở cuối lớp, liền sợ bị Hạ Sênh bắt được, phải chịu đủ các loại tra tấn vô nhân đạo, bị lão đại ấn đầu để học tập!

Chính là vị chủ nhiệm giáo dục tới vô ảnh đi vô tung (1) kia nghe nói việc này, vẫn là tìm Cao Văn Hiên qua nói chuyện một chút.

(1) Tới vô ảnh, đi vô tung: Đến và đi đều không để lại dấu vết gì.

"Tiểu Cao à," Chủ nhiệm giáo dục bưng chén trà, nhìn Cao Văn Hiên nói, "Tôi biết anh có cách dạy học của mình. Nhưng là, để Hạ Sênh làm ủy viên học tập, có phải hơi thiếu suy xét hay không?"

"Nội quy trường học cũng không có quy định, thành tích kém thì không thể làm ủy viên học tập mà." Cao Văn Hiên cười nói.

"..." Chủ nhiệm giáo dục giơ tay chỉ chỉ ông, "Các học sinh khác cũng không có ý kiến?"

"Tôi cũng đã lấy ý kiến của cả lớp rồi mới quyết định." Cao Văn Hiên lý thắng khí cũng tráng (2), "Chức ủy viên học tập này, cũng không có ai chịu nguyện ý làm."

(2) Lý thẳng khí tráng - 理直气壮: Cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa, có lý lẽ chẳng sợ.

"Chức vụ này có thể rèn luyện năng lực của bản thân, lại có thể trao đổi kinh nghiệm học tập tâm đắc với các học sinh khác, sao không có ai làm?" Chủ nhiệm giáo dục không tin.

"Chủ nhiệm, đám tiểu tử lớp chúng tôi anh không phải không biết, trừ bỏ giữa trưa ăn cơm và buổi chiều tan học tích cực, có tích cực làm chuyện gì khác đâu?" Cao Văn Hiên cười. Trong lòng lại thầm nói, chính là cơ hội "Trao đổi kinh nghiệm học tập tâm đắc" này, mới ngăn trở đại bộ phận học sinh có ý tưởng muốn thử.

Chủ nhiệm giáo dục không nói nên lời mà nhìn ông. Lúc trước giao lớp tám cho ông dẫn dắt, cũng chính là sợ các giáo viên khác chấn không được. Tiểu Cao còn có thể áp xuống một chút.

Nhưng hiện giờ cái thao tác này ông cũng không thể hiểu được. Tuy nói loại kịch bản này là con nhím đầu đàn kiểm soát con nhím nhỏ, ông cũng biết. Chỉ là mới đây liền làm ủy viên học tập, có phải khoa trương quá hay không?

"Được rồi." Chủ nhiệm giáo dục thoáng nhượng bộ, thỏa hiệp nói, "Vậy tốt xấu gì, kỳ thi hàng tháng trong tháng này, anh phải để cậu ta lấy được điểm thành tích, bằng không thì số đông cũng không phục."

"Sinh con cũng chưa nhanh như vậy!" Cao Văn Hiên vội la lên, "Năm nhất cao trung em ấy còn không biết đã học được những gì, kỳ thi lần này làm sao mà kịp!"

"..." Trong lòng chủ nhiệm giáo dục thầm nói, thật ra anh cũng biết điều này hả.

"Vậy anh tự định ra một cái thời gian đi." Lại một lần nhượng bộ.

"Một năm sau đi." Cao Văn Hiên nói. Tốt xấu gì cũng cho người ta một chút thời gian chứ, hoài thai còn tận 10 tháng kìa.

"... Lâu lắm, kỳ thi giữa kỳ đi."

"Một năm sau."

"Giữa kỳ."

"Một năm."

"Vậy... Cuối kỳ này?"

"Được rồi!" Cao Văn Hiên vui vui vẻ vẻ đáp ứng,"Tôi đi trước đây chủ nhiệm."

Chủ nhiệm giáo dục: "..." Có đôi khi cảm thấy, một lớp học sinh nhìn không quá đáng tin cậy, phần lớn là do giáo viên dạy ra.

--

Buổi tối làm xong bài tập, Từ Từ nhớ tới những tin đồn trên Tieba của trường, mỗi khi thấy khuôn mặt Hạ Sênh, liền không nhịn được cười.

Não có thể tự động bổ ra hình ảnh hắn lạnh mặt, treo người lên quạt trần.

"Em cười cái gì vậy?" Hạ Sênh nhịn đã lâu, thấy cô gái nhỏ lại đang nhìn hắn cười trộm, thật sự không nín được, hung dữ hỏi cô.

Khuôn mặt trước mắt trùng hợp với hình ảnh não bổ ra đến không thể giải thích được, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tiểu cô nương giơ tay che miệng, cười đến ná thở (3).

(3) Đáng lẽ đoạn này là "Cười đến không thể thở được", nhưng tôi để thành "Ná thở" nhằm tạo tiếng cười cho mng =))))

Hạ Sênh khịt mũi một tiếng, rống cô: "Còn muốn làm bài tập hay không?!"

Nỗ lực nhịn cười, Từ Từ nói: "Tớ viết xong rồi."

"Viết xong thì không chuẩn bị bài mới hả!" Hạ Sênh theo bản năng nói.

Lần này Từ Từ cười càng to hơn, như thể nhìn thấy hắn ở trong lớp, cũng buộc người ta học tập như vậy.

Hạ Sênh đứng dậy đi qua, ấn ấn đầu nhỏ của cô, vừa tức giận vừa buồn cười: "Rốt cuộc đang cười cái gì?"

Từ Từ muốn ngẩng đầu, nhưng bị hắn ấn đến mệt, đành phải giơ tay bắt lấy cổ tay của hắn, ý bảo hắn buông ra, cười nói: "Tớ đang nghĩ, bạn học hôm nay bị cậu treo lên quạt trần, sau lại thế nào."

Hạ Sênh: "..."

Trên cổ tay là lòng bàn tay ấm áp mềm mại của cô gái nhỏ, sự khác thường trong lòng Hạ Sênh trộn lẫn với lời nói vui đùa của cô, chỉ làm hắn cảm thấy dở khóc dở cười.

"Đứa ngốc!" Hạ Sênh thoáng dùng sức, xoa loạn đầu cô một phen, nắm tay thu tâm tư, nhìn cô nói: "Người khác nói cái gì em cũng đều tin hả!"

Giơ tay sờ sờ kiểu tóc bị hắn lộng loạn, tiểu cô nương cười lắc đầu, giọng nói mềm mại mang theo ý cười, không cần nghĩ ngợi buột miệng thốt ra, "Không có nha, cậu nói tớ mới tin."

Hạ Sênh ngẩn ra, trong lòng bị thanh âm mềm mại của cô cuốn qua, quét đến mềm mại lại ấm áp một trận. Làm bộ không thèm để ý, nghiêng đầu "hừ" một tiếng, xoay người ngồi lại xuống bàn mình.

Từ Từ thấy hắn không nói lời nào, cười khanh khách nhìn qua. Thấy hắn lại muốn bắt đầu làm bài, như là nhớ tới cái gì, nói với hắn: "Đúng rồi, cậu cũng không cần luôn làm bài tập đâu. Ngữ văn và Tiếng anh phải được ghi nhớ. Rốt cuộc tổng 480 điểm, phụ thuộc vào Toán Văn Anh, hai môn tự chọn là không tính điểm, chỉ dựa vào thứ bậc."

Tỉnh bọn họ hiện tại có chế độ thi đại học, tiểu cô nương sợ hắn căn bản không nghiên cứu qua, quan trọng mà giải thích một lần.

"..." Hạ Sênh ngẩng đầu nhìn cô.

Đệt, thần kỳ như vậy?? Hiện tại mới nói cho ông đây!

Từ Từ nhìn vẻ mặt của hắn, biết ngay hắn đúng là chưa nghiên cứu qua. Chớ chớp đôi mắt, cong môi xấu hổ cười, "Cái kia, nếu không, cậu đọc thuộc lòng văn bản, tớ soát cho cậu?"

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy làm khó người khác.

Nếu như trước kia hắn không học, kia không phải hẳn là, cái gì cũng chưa nhớ sao?

"Vậy, nếu không qua hai ngày nữa đi, không vội không vội." Tiểu cô nương nhanh chóng xua tay.

Hạ Sênh nheo nheo mắt, khẽ nâng cằm nhìn cô, "Từ Từ, em có phải đang khinh thường ông đây không?"

Từ Từ: "... ???" Nói cái gì đây??

"Ông đây mẹ nó đều sẽ nhớ!" Hạ Sênh cả giận.

"??" Thần kỳ như vậy? Từ Từ kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt, nhìn hắn, thử nói, "Kia, nhớ một cái? Chỉ là cái đầu tiên thôi."

Đệt! Tiểu nha đầu thật sự khinh thường ông đây!

Hạ Sênh tức giận, còn may hắn đều nhớ hết.

Oán hận mà lôi cuốn sách giáo khoa Ngữ văn từ đống sách trên bàn, đập xuống bàn Từ Từ, "Nhìn!"

Tiểu cô nương bị hắn đập đến co rụt vai lại, nghẹn cười, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, "Được!"

Hạ Sênh: "..." Tiểu nha đầu càng ngày càng nghịch ngợm là chuyện như thế nào??

Từ Từ cũng không đọc cuốn sách của hắn, dù sao cô cũng ghi nhớ rồi. Liền như vậy nghiêng đầu nhìn Hạ Sênh, nghe hắn đọc từ đầu tới cuối.

Tiểu cô nương thật là có điểm kinh ngạc, quả thật muốn giơ tay nhỏ cho hắn một tràng vỗ tay. Nhưng là ⸺

"Cái kia, Hạ Sênh." Từ Từ muốn nói lại thôi.

Sai rồi? Không có khả năng, đối với trí nhớ của mình, hắn vẫn rất có tự tin.

Hạ Sênh giơ tay ấn đầu theo thói quen, "Có chuyện liền nói."

Từ Từ: "..." A ⸺ rất tức giận.

"Cái kia không phải đọc là "mang", đọc "meng"!" Từ Từ ôm đầu nói.

["Mang", "meng" : Theo nguyên tác.]

Hạ Sênh: "???" Dựa vào cái gì??

Giờ khắc này, lão đại cảm thấy thật buồn bực. Chính mình lại mất mặt trước tiểu nha đầu.

"Có phải cậu chỉ ghi nhớ, cũng không hiểu ý nghĩa?" Từ Từ nhìn hắn, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói.

Hạ Sênh: "..."

"Thật ra ở phía dưới, cũng có đánh dấu..." Từ Từ càng nói càng nhỏ.

"Ông đây không nhìn thấy..." Hạ Sênh thật tức giận.

Nhìn vẻ mặt hắn chán nản không muốn nói, Từ Từ giơ tay lật sách giáo khoa. Nhìn một mặt sạch sẽ, ngay cả một vết mực cũng không có, Từ Từ hiểu ra.

Yên lặng sờ qua sách ngữ văn của mình, đưa qua cho hắn, "Tớ có ghi chú, cậu có muốn xem không?"

Hạ Sênh nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống, rũ mi nhìn cô.

Tiểu cô nương cong cong khóe môi, híp mắt cười, nhét cuốn sách cho hắn. Má lúm đồng tiền như một vầng trăng nhỏ, khảm ở bên môi.

Thở một hơi dài, buồn bực biến mất hơn phân nửa. Hạ Sênh giơ tay cầm lên, không quên bày ra vẻ mặt ngạo kiều (4), "Miễn cưỡng nhìn xem sao."

(4) Ngạo kiều: Kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo, thích muốn chết nhưng miệng tiện cứ nói trái lòng.

Ai, thật mất mặt.

Từ Từ nhìn bộ dáng này của hắn, cúi đầu cười. Cười đủ rồi mới đứng dậy, lười biếng duỗi eo nhỏ, "Tớ đi lấy chút trái cây lên ăn nha."

"Ờ." Hạ Sênh liếc cô một cái, thuận miệng lên tiếng.

Ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đi ra cửa, lại thu hồi đến trên sách giáo khoa Ngữ văn của cô gái nhỏ.

Hạ Sênh mở ra, nhìn nét chữ duyên dáng của cô, cong môi cười cười.

Tiểu nha đầu thật đúng là nghiêm túc.

Tùy tay lật lật mấy trang sau, cơ hồ đều có ghi chú. Đi đến bàn học bên cạnh, chuẩn bị ghi chép lại một chút.

Lật lại phía trước, chợt liếc mắt một cái liền thấy giữa sách còn kẹp một mảnh giấy nhỏ.

Tưởng là những ghi chú khác của cô, Hạ Sênh lấy ra, nhìn thoáng qua.

Nhưng vừa nhìn đến, Hạ Sênh liền cảm thấy, tuổi của mình còn trẻ, nhưng huyết áp lại hơi cao.

"Năm ba lớp hai, Tề Vũ Phi. Hạng nhất năm ba, cười rõ lên rõ ôn nhu! Tiết thể dục buổi chiều thứ năm, ngẫu nhiên gặp được."

"Năm nhất lớp bốn, Nhạc Bằng. Học sinh chuyên thể thao, thân cao 190cm, chiều cao đáng yêu nhất, get (5)!"

(5) Nguyên tác "get" : Thành Hạ Yên dùng Tiếng Anh.

"Năm hai lớp sáu, Tôn Thần. Mái bằng da trắng, thành tích tốt, lớn lên cũng không tồi."

...

"Từ Từ!! Em lăn lại đây cho ông!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Từ: ⊙_⊙ ...

[Hết chương 20]

Lời của Mel:

Mọi người hỏng chịu để lại comment gì hết làm tui bùn muốn xĩu ngang xĩu dọc luôn á :<<