*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Lưu ý: Chương này có nội dung hình ảnhTôi mặc chiếc váy mới, năn nỉ bạn cùng phòng trang điểm cho mình kiểu trang điểm trảm nam*; trên tay là chiếc túi GUCCI mà khuê mật cho mượn, cẩn thận dẫm lên đôi giày cao gót 5cm đi trên nền gạch men phản quang, chỉ sợ không cẩn thận một chút thì sẽ về chầu tổ tiên*
*trang điểm trảm nam: để chỉ cách trang điểm của các cô gái khiến các chàng trai mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nói chung, đây là kiểu trang điểm mỏng nhẹ, có thể chỉnh sửa những khuyết điểm trên khuôn mặt, nhưng cũng có thể làm lộ rõ các khuyết điểm. Kiểu trang điểm này làm các đường nét trên khuôn mặt thanh tú ở mức độ tốt nhất (theo Baidu)
*nguyên văn: 寿终正寝: tiêu tan mất hết, hai tay buông xuôi. Ngoài ra có thể dịch với nghĩa "về chầu tổ tiên".Nguồn: từ điển sốTôi đẩy cửa phòng Chu Ký ra, gió lạnh từ điều hoà làm tôi có chút rùng mình, sờ sờ cánh tay đã bị kí©h thí©ɧ tới nổi da gà, tôi cúi đầu bước từng bước nhỏ đi về phía trước. Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một soái ca mặc đồ trắng chữ T đang thẳng lưng nhìn chằm chằm mình, một lát sau khoé miệng mang theo nụ cười hướng tôi chào hỏi.
Tôi chạm vào khuôn mặt đã được phủ vài lớp phấn của mình, thầm nghĩ quả nhiên là trang điểm trảm nam, đang chuẩn bị cùng anh ta chào hỏi một chút thì một mỹ nhân lãnh diễm* từ phía sau tôi đi tới, khoác tay anh ta.
*lãnh diễm: vẻ đẹp lạnh lùngTôi xấu hổ đứng ở đó, bối rối không biết nên để tay ở đâu, vén một lọn tóc rũ xuống ra sau tai, thầm mắng mình trí nhớ thật không tốt, quên mất mấy quy tắc trong phim điện ảnh và truyền hình.
Nhìn quanh bốn phía không thấy ai chú ý, tôi họ nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, đi ngang qua quầy lễ tân tôi hỏi vị trí của phòng Đan Quế, cũng không sợ vấp ngã, dẫm lên giày cao gót đi nhanh về phía trước.
Đẩy cửa phòng ra, một nữ sinh tóc ngắn ngồi đối diện với một nam sinh có bộ dạng tuấn mỹ, là Dư Già Hi cùng bạn trai của cô ấy – Lục Tự. Tôi đi đến trước bàn cùng bọn họ chào hỏi rồi ngồi xuống, bắt đầu cùng tiểu học muội nói chuyện phiến, tìm hiểu một chút về tình huống của đối tượng được gọi là bằng hữu của học muội đêm nay.
Dư học muội thật không hổ là người tôi coi trọng, một người có thể nói được lời của vài người, nếu không học hài kịch thì quả chính là nhân tài không được trọng dụng.
Hàn huyên đại khái cũng được mười mấy phút, học muội vẫn như cũ khí thế bừng bừng, tôi vẫn luôn chuẩn bị tranh minh hoạ(?) nhưng mãi vẫn không tìm thấy cơ hội chỉ có thể ngồi uống từng ly trà. Khi tôi uống xong tách trà thứ năm, cửa phòng bị đẩy ra, tôi quay đầu lại, nụ cười tức khắc đọng ở trên mặt.
Đối tượng là bằng hữu của học muội quả thật là tuổi trẻ soái khí, nhưng ai có thể nói cho tôi biết vì cái gì đối tượng này lại là thằng nhóc chết tiệt Đường Dục Triệt?
Sau khi ăn xong bữa tối này với một khuôn mặt cá chết*, tôi lấy cớ bạn cùng phòng bị ngộ độc thức ăn, tiêu chảy mà thoát khỏi "hiện trường vụ án", Đường Dục Triệt cũng theo sát thôi đứng dậy ra cửa.
*khuôn mặt cá chết: mặt vô cảm, rất đờ đẫn ( Nguồn: Baidu)Tôi cùng cậu ta một trước một sau đi trên đường, đèn đường chiếu xuống kéo bóng dáng chúng tôi thật dài, tôi đi vài bước rồi dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Thật không thể tưởng tượng được, cậu lại thèm khát như vậy, học tỷ cũng không buông tha!"
Cậu ta ha hả một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: "Học tỷ cũng thật là như lang tựa hổ, học đệ cũng không buông tha."
Tôi nửa ngày cũng không nghĩ ra một câu thật tốt để phản bác lại cậu ta, đành phải dùng sức hừ một tiếng, kết quả không cẩn thận dùng sức quá mạnh làm nước mãi bắn ra.
Đường Dục Triệt: "...Phốc."
Tôi che lại khuôn mặt nóng ran, nhìn hắn ở bên cạnh vừa tìm khăn giấy vừa cười, tôi tức giận nâng chân lên, dùng mũi giày đá cậu ta một phát, cậu ta đau tới mức hít vài ngụm khí lạnh, tức giận đem giấy vệ sinh ném cho tôi.
Lau xong nước mũi thanh âm của tôi có chút rầu rĩ, tôi cúi đầu đi ở đằng sau dẫm lên bóng dáng của cậu ta, dẫm vài cái liền cảm thấy không đã nghiền, liền tìm một hòn đá ở gần bụi cỏ ven đường để đá, tôi vừa đi vừa đá hòn đá vừa hồi tưởng lại dáng vẻ đáng xấu hổ vừa rồi ở trước mặt cậu ta, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng nhấc chân đá cậu ta một cái.
Đường Dục Triệt: "Chị làm sao vậy??"
Tôi nhe răng uy hϊếp: "Cậu vừa rồi cái gì cũng chưa thấy!"
Đương Dục Triệt có chút nghi hoặc mà nhìn tôi: "Vừa rồi?". Cậu ta suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh nói: "Ồ, ý chị là vừa rồi chị đem cái mũi...."
"Cậu câm miệng!!" Tôi nhón chân làm nộ muốn đánh cậu ta, cậu ta liên tục lui về phía sau còn tôi vẫn luôn tiến lên, kết quả tôi đã quên chính mình đang mang giày cao gót, lảo đảo một chút liền ngã về phía trước.
Tôi nhắm chặt mắt khi thấy mình sắp úp mặt xuống đất về chầu tổ tiên. Cũng không giống như trong tưởng tượng đau đớn mà ngã xuống đất, ngược lại là va vào một lòng ngực cứng rắn ấm áp, người nọ trên người còn mang theo hương bạch hà nhàn nhạt.
Tôi mở to mắt, phát hiện chính mình hiện tại đang dựa vào lòng ngực của Đường Dục Triệt, còn kéo tay áo của cậu ta.
"Mang giày cao gót mà còn không cẩn thận, thực là không sợ bị ngã." Đường Dục Triệt cau mày vừa mắng vừa đỡ tôi đứng vững, nhìn tôi không có phản ứng gì lại nhẹ nhàng chọc tôi một chút: "Này, Tống Y Hạ, chị có ngốc không?"
Tôi lắc lắc đầu, cúi đầu không cho cậu ta thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình: "Không, không có...Cái kia, sắp đến giờ ký tức xá đóng cửa, mau đi nhanh đi."
Tôi cúi đầu bước nhanh về phía trước, nghe thấy ở sau lưng Đường Dục Triệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tới cửa ký túc xá, tôi vừa quay đầu lại phát hiện cậu ta vẫn còn ở đó. Vốn là muốn trực tiếp chạy vào, nhưng cậu ta lại lên tiếng gọi tôi.
"Tống Y Hạ" bên môi cậu ta còn mang ý cười, mặt mày giãn ra: "Buổi tối hôm nay trăng rất đẹp, chị cũng vậy."
Tôi đỏ bừng mặt hướng về phía cậu ta vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói câu tạm biệt, liền chạy về ký túc xá.
Trở về ký túc xá, suy nghĩ nửa ngày về ý tứ câu nói của cậu ta, đột nhiên nhớ tới hôm nay bầu trời đen tuyền làm gì có chút bóng dáng của ánh trăng!
Tôi cần di động lên tức giận mà gửi cho cậu ta một tin nhắn.
"Ưu tú bổn tú: Buổi tối hôm nay làm gì có trăng!"
"Triệt:....."
Nhìn cậu ta liên tiếp gửi tới dấu ba chấm, tôi lập tức nghĩ ra vẻ mặt vô ngữ khinh thường của cậu cùng với lời giải thích cho bộ dạng lúc đó của cậu ta, tức giận ném điện thoại xuống, ôm gối đập mạnh xuống giường, bạn giường dưới của phòng B lấy chân đá ván giường tôi: "Tống Y Hạ, cậu muốn chết à?"
Tôi hừ hừ vài tiếng, cầm lấy di động lướt vòng bạn bè.
Đột nhiên nhìn thấy chiếc ảnh đại diện màu đen tuyền kia đã đăng lên vòng bạn bè, hình ảnh là một vầng trăng sáng trong đêm, chú thích là "Ánh trăng thật đẹp.". Dư học muội ở phía dưới đã đăng một biểu tượng cảm xúc hạt đậu nành xấu xí*.
*cảm xúc hạt đậu nành xấu xí:
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, dựa vào lan can cúi đầu nhìn tiểu B đang nằm giả chết ở trên giường: "Bảo bối, bảo bối, ánh trăng đẹp có ý nghĩa là gì?"
Tiểu B như cá chép vượt lên ngồi dậy, nghiêng đầu hướng về phía trước nhìn tôi: "Cậu đừng nói là cậu không biết?"
Tôi gãi gãi đầu, thành thật mà lắc lắc.
"Trời ạ....ánh trăng sáng thật đẹp, anh thích em!" Tiểu B chỉ hạn rèn sắt không thành thép mà nằm xuống thở đai cảm khái: "Như vậy rõ ràng là thổ lộ a..."
Tôi một lần nữa ngồi xuống, hồi tưởng lại cảnh tượng khi mình mà cậu ta nói chuyện, bên tai là tiếng tim đập như sấm của chính mình, tôi che lại ngực trái, khó khăn hít thở vài hơi.
Tống Y Hạ ơi Tống Y Hạ, đây là có chuyện gì? Cậu là so với mình nhỏ hơn! Đây quả thực là phạm tội, trâu già gặm cỏ non, còn những con bò mềm* khác làm sao bây giờ?
*bò mềm: ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ khuôn mặt người, tạo hiệu ứng rất rõ rệt (Nguồn: Baidu)Di động reo lên vài tiếng, làm gián đoạn sự khiển trách chính mình trong lòng tôi, là cậu ta gọi tới.
Tôi bắt máy, đầu hơi rối bời, không biết phải nói gì mới tốt.
"...Bắt đầu từ khi nào?" Giọng tôi khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi cậu ta.
Tôi nghe thấy đầu bên kia có tiếng hít thở nhẹ, theo sau đó là một tiếng thở dài: "Từ rất lâu trước kia rồi."
Tôi bực bội vò đầu tóc mình, vừa định nói gì đó, cậu ta lại cắt ngang: "Sáng mai gặp nhau nói chuyện đi. Ngủ ngon, chị."
Bởi vì cuộc điện thoại tối hôm qua cùng Đường Dục Triệt, tôi lăn lộn cả đêm mà không thể nào ngủ được. Ngày hôm sau tôi tuỳ tiện mặc một bộ quần áo rồi đi tới cửa ký túc xá với quầng thâm mắt.
Đường Dục Triệt từ sớm đã đứng ở đó chờ tôi, trường thân ngọc lập, khôi ngô, anh tuấn*
*nguyên văn: 长身玉立,好不俊俏: ( trường thân ngọc lập, hảo không tuấn tiếu): ý chỉ đẹp trai, anh tuấn, thân hình như ngọc Tôi đi đến, cậu đưa cho tôi hộp sữa đậu nành vẫn còn nóng trên tay. Tôi miễn cưỡng cười cười, không nhận lấy.
Cậu cầm theo sữa đậu lành cùng tôi đi dọc theo bức tường, ngoan ngoãn đến lỗi làm tôi nhớ lại khi cậu ta còn nhỏ.
Trầm mặc một hồi, tôi nghĩ điều này không tốt cho một cuộc nói chuyện quan trọng, vì thế mở lời trước: "Đường Dục Triệt"
"Ừ?"
"Thích tôi?" Tôi nhìn thấy cậu ta gật đầu, "Không phải, cậu nói tôi làm gì có cái gì tốt? So với cậu, tính tình mạnh mẽ, lớn lên cũng vẫn như vậy, cậu thích tôi ở điểm gì?"
Đường Dục Triệt cúi đầu, cẩn thận nhìn tôi một hồi: "Có thể là hồi nhỏ mắt mù, không biết coi trọng...."
Tôi bị chọc tức suýt chút nữa thở không ra hơi, tự nói với bản thân rằng phải nhịn xuống, không thể tức giận, một lần nữa hỏi: "Cậu có phải hay không không phân biệt được tình mẫu tử?"
Đường Dục Triệt hung hăng trừng tôi một cái: "không có!"
"Vậy tại sao lại thích tôi?"
"Em thích"
"Tôi so với cậu lớn hơn 3 tuổi, cậu thấy thế nào?" Tôi liếc xéo cậu ta.
"Nữ hơn 3 ôm gạch vàng*, em không có vấn đề gì." Đường Dục Triệt da mặt đỏ lên "Huống hồ chị tới lúc 30 tuổi như lang tựa hổ, em cũng có thể thoả mãn chị."
*đây là một câu tục ngữ bên Trung, giống với câu "gái hơn 2 trai hơn 1" ở Việt Nam mình"...." Tôi trầm mặc một lát lại hỏi "Nhưng cậu còn chưa tới tuổi pháp luật quy định cho phép kết hôn, tôi lớn rồi, chúng ta yêu đương, như vậy chính là lưu manh."
Đường Dục Triệt nhíu mày nhìn tôi: "Hiện giờ em chưa đủ tuổi, nhưng một ngày nào đó sẽ đủ, hơn nữa mục đích chính của em chính là cùng chị kết hôn."
Tôi bĩu môi, có chút nghẹn lời.
"Hỏi xong, đến lượt em hỏi." Đường Dục Triệt nghiêm túc mà nhìn tôi, "Chị có thích em chút nào không? Nếu không có, em lập tức tuyệt đối không dây dưa."
Tôi nhìn con mắt sáng long lanh cùng vẻ mong chờ trên khuôn mặt cậu, cúi đầu: "cậu đừng vội, tôi có chút..."
Chờ đợi quá lâu, tôi còn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của cậu dán lên người tôi không chịu dời đi, tôi ngẩng đầu nhìn thiếu niên anh tuấn đã lớn lên, chung quy vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
Trên khuôn mặt anh tuấn của cậu chậm dãi giãn ra, nở một nụ cười, cậu duỗi cánh tay, nói: "Chị, ôm."
Tôi vò đầu bứt tóc, bất đắc dĩ nhìn cậu: "Còn phải xem biểu hiện của em."
Đường Dục Triệt lập tức cúi đầu, đi đến bên cạnh tôi gẩy gẩy vài lọn tóc: "hừ, Tống Y Hạ, chị mấy ngày rồi không gội đầu? Thật nhiều gàu!"
Tôi: "...."
Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đã gật đầu, làm sao bây giờ? Hiện tại nói ra còn kịp không?
Đường Dục triệt phảng phất có thể nhìn ra sự do dự trong tôi, hung hăng nhìn về phía tôi; "Chị đã gật đầu, không được đổi ý!"
Tôi nhìn cậu, bật cười.
Cứ như vậy, cũng khá tốt.
-----------HOÀN------------