Lúc Sưởng vương trở lại vương phủ đã là giờ lên đèn. Trong tôi tớ hầu hạ bữa tối có một nữ tì nhỏ tuổi mang khuôn mặt xa lạ, hẳn là mới vào phủ không lâu nên gặp gì cũng thấy bỡ ngỡ, đôi mắt sáng sủa dính chặt vào cái kê đũa ngà voi hình tọa thú, ngó mãi không thôi.
Quý Sưởng thấy buồn cười, gọi cô bé lại hỏi: “Ngươi tên là gì, quê ở đâu?”
Nữ tì nhỏ tuổi tức thì đỏ bừng mặt, lắp bắp thưa: “Bẩm vương gia. Nô tì tên Tiểu Lục, là người Xích Sơn.”
Quý Sưởng đang muốn nói tiếp thì chấp sự vội đi vào, ghé tai hắn nói gì đó, Quý Sưởng bèn đặt đôi đũa trong tay xuống, đã đứng dậy định đi rồi, lại quay đầu nhặt một chiếc kê đũa trên bàn lên ném cho nữ tì tên Tiểu Lục kia, “Chỉ là một chiếc kê đũa thôi, người cầm mấy cái chơi là được.”
Tiểu Lục vừa xấu hổ vừa lúng túng, chỉ đành cúi đầu nhìn chằm chằm kê đũa trong tay, đó là một con hổ nhỏ đẽo từ ngà voi, sống động đáng yêu. Đại a hoàn đứng một bên thấy Sưởng vương đi xa rồi mới giả đò nhéo tai Tiểu Lục, cười bảo: “Cũng may ngoài chơi ra, vạn sự chuyện khác vương gia chúng ta đều không để trong lòng, đổi lại là một chủ tử khác, em chẳng ăn đòn thì cũng ăn mắng té tát cho coi.”
Sưởng vương vào buồng trong, Phù Nghĩa lập tức đứng dậy hành lễ.
Sưởng vương thoáng gật đầu, nét cười trên mặt bay biến rốt ráo, thần sắc chuyển thành lạnh lẽo, “Lại để Phương Chư đoạt trước rồi.”
“Thuộc hạ quả thật cũng không ngờ hắn lại có thể bí quá hóa liều như thế.” Phù Nghĩa thở dài.
“Hay cho một nước dồn vào tử địa ra đường sống.” Sưởng vương cười nhạt, “Con bé kia mà vào được tay ta, có khi có thể khống chế Phương Chư thật không chừng – cũng khó trách hắn thà chắp tay đưa một mỹ nhân như vậy lên cho hoàng đế.” Im lặng chốc lát, lại nói: “Trạc Anh bên kia cũng là một nhân vật khó giải quyết, hôm nay đại tuyết đóng quan, cũng chẳng biết tình hình bên Tả Bồ Đôn vương thế nào.”
“Nghe nói dưới quyền Tả Bồ Đôn vương có một mưu sĩ Đông Lục vận binh như thần, tộc Man vô cùng kính sợ y, có người này hẳn không cần quá lo lắng.”
“Nghe ông nói vậy, ta lại đâm nóng ruột đợi không kịp tới lập xuân đây này.” Sưởng vương cười nói.
Khuôn mặt Phù Nghĩa cứng ngắc như sắt, hờ hững mở miệng: “Vương gia, thứ cho thuộc hạ vượt quyền, lại một lần nữa bị lộ tin tức, chỉ e trong phủ có tai mắt, cần phải nghĩ cách loại trừ.”
“Tôi tớ trong phủ đa phần là người trong nhà, rất đáng tin, mua từ ngoài về cũng chỉ bảy tám chục người, trong bảy tám chục người này lại chỉ có không đến hai mươi người có thể ra vào nội viện, truy hỏi từng đứa quá mức phiền toái.” Sưởng vương thở hắt một hơi, chân mày giãn ra, “Không sao, ta không thiếu người hầu hạ.”
Đêm đó chính là đêm ngay trước sinh nhật Sưởng vương, phòng bếp vương phủ nấu lầm độc khuẩn, hai mươi ba tôi tớ trúng độc phát điên bỏ mạng, thi thể vận chuyển ra khỏi vương phủ qua cửa sau, đưa tới phòng ngỗ tác (*) ở nha môn kinh kỳ, người đi đường đều lấm lét rảo bước. Một người đàn ông áo xanh đội nón tuyết đi hai bước, chân bỗng đạp trúng cái gì, nhấc ủng ra xem, trong tuyết vùi một con hổ ngà voi, chỉ to bằng ngón tay cái. Dưới nón tuyết, gã đưa mắt nhìn, xe kéo nối đuôi nhau lộc cộc đi ngang qua người gã, biến mất sâu trong đường phố lác đác tuyết rơi.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
(*) Người làm nghề khám nghiệm tử thi thời cổ đại.
Người đàn ông áo xanh lại vội vã đi hai ba dặm đường, gõ cửa hông quán rượu, tiểu nhị dắt ngựa ra, sau yên buộc bọc vải dầu thuôn dài. Người đàn ông xoay mình lên ngựa, ngựa chạy chậm vài bước rồi phi nước đại. Theo hướng gã đi, trên đỉnh núi cách thành mười dặm chính là cấm thành.
Một cặp nến mạ vàng đã sắp cháy hết, vẫn nhảy nhót ánh lửa tươi đẹp. Từ hoàng hôn đến nửa đêm, mắt người đàn ông ngồi một mình dưới nến chẳng chớp lấy một cái nào, trước sau vẫn sáng trong như nước.
Dải lụa ngũ sắc thắt thành đồng tâm kết, trái phải buộc hai tước (*) rượu bầu vân mây thếp vàng. Đầu hai đôi đũa ngà khảm vàng cũng vậy, ngay ngắn buộc vào dải lụa, nối lại với nhau.
(*) Chén uống rượu ba chân thời cổ.
Vòng hoa thạch lựu trăm con, tử tô dư cam tử, bích nhu giai ngẫu, lũ kim hương dược, dao trụ hà khoái, uyên ương trá đỗ, song bách hợp xuy am tử, đầy bàn những món cát tường chúc lành không mảy may động đũa, đã dần mất đi từng chút hơi nóng, nguyên trạng nguội ngắt.
Người đàn ông chợt cảm giác được cái gì, hỏi ngoài cửa phòng: “Ai?”
“Tổng quản, là Tiêu Tử.”
Phương Chư đứng dậy, đi tới trước cửa, mở ra một khoảng rộng chừng một thước.
Tiêu Tử thân bận áo xanh, nón tuyết cũng chưa cởi, hai tay ôm một bọc vải dầu thuôn dài, trông thấy Phương Chư không khỏi ngẩn người.
Phương Chư hãy còn mặc triều phục màu xanh ban ngày, vai trái áo vẫn tháo để dưới hông, vạt áo trước sau cũng chưa cởi ra.
Tiểu Tử đưa bọc vải trong tay lên, nói: “Đại công tử sai người đưa tới, báo là tập kích doanh trại tụ cư bộ Tả Bồ Đôn vương giữa đêm, chém chết một mưu sĩ Đông Lục, đây là binh khí tay mưu sĩ đó sử dụng.”
Phương Chư bóc lớp lớp vải bóc ra, để lộ một thanh đao thẳng màu sắt xám xịt, hình dáng cấu tạo kiểu cổ, lưỡi đao rộng tấc rưỡi đã mẻ, nhưng vẫn làm rách hai ba lớp vải dầu.
“Đao thẳng lưỡi rộng chất thép của Điêu Trùng Trai. Mưu sĩ Đông Lục của Tả Bồ Đôn vương quả nhiên là Tô Minh mất tích năm xưa.” Phương Chư nâng sống đao, ngắm kĩ chữ “Trùng” tỉ mỉ khắc nơi lưỡi đao, cười nhạt: “Người này hiểu rõ thời thế nhất, lòng có thất khiếu, thông minh khéo léo cả đời, cuối cùng khó thoát đột tử dưới đao.”
Vượt qua vai Phương Chư, Tiêu Tử thoáng thấy bàn thức ăn tinh xảo đầy đặn và bát đũa hãy còn nguyên chưa động trong phòng, tưởng chừng như chủ nhân chong đèn đêm dài, lẳng lặng đợi khách tới – Mặc dù chàng cũng biết rõ người ấy sẽ không bao giờ trở lại, chính tay chàng đã đẩy nàng ra.
Lần đầu tiên Tiêu Tử phát hiện thì ra dưới mắt người đàn ông phong tư thanh cao trước mặt mơ hồ có bóng đen mệt mỏi, mà nếp nhăn nơi ấn đường giữa đêm cũng đã sâu đến chạm mắt. Hốt nhiên, Tiêu Tử lùi một bước, tay phải đặt lên chuôi đao theo phản xạ.
“Sao thế?” Phương Chư hơi nhíu mày, quan sát gương mặt ngạc nhiên biến sắc của Tiêu Tử.
Chín chắn trấn tĩnh như Tiêu Tử cũng gần như không thể tin nổi vào mắt mình, chỉ nghẹn họng nhìn trân trối. Như có một lưỡi dao sắc lẹm vô hình nhanh chóng lướt qua, gã trơ mắt thấy dưới mắt trái của Phương Chư không dưng hiện ra hai vệt trắng chếch xéo, qua thêm một khắc mới rỉ ra màu đỏ.
Phương Chư ngập ngừng giơ tay lên chạm vào vết thương, đầu ngón tay dính máu. Vẻ mặt chàng ngỡ ngàng, tựa như đó không phải máu chảy ra từ dưới da chàng.
Đao thép leng keng rơi xuống đất.
“Tổng quản!” Tiêu Tử gắng hết sức đè thấp tiếng kinh hãi.
Phương Chư kinh ngạc mở to hai mắt, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, quệt ra một vệt đỏ tươi chói – tuyệt không phải nội thương chảy máu, cũng không phải tự cắn bị thương. Tiêu Tử nhìn thấy rõ ràng đó là một vết răng nhỏ nhắn như do trẻ con cắn, hoặc là con gái. Mà một chớp mắt trước, vết răng này hoàn toàn không tồn tại.
“Không sao, anh về trước đi.” Phương Chư lạnh giọng, lại nhíu chặt mày, “Nhanh lên.”
Tiêu Tử hành lễ, xoay người rời đi, không dám nán lại thêm một khắc nào. Cái khiến người ta kinh sợ không phải những vết máu nhanh chóng thấm ra loang lổ như vật sống dưới triều phục màu xanh của Phương Chư mà là người đàn ông cao lớn trầm tĩnh trước sau như một này, thế mà chàng lại đang run rẩy không kìm được.
Phương Chư nhanh chóng đóng cửa phòng, gượng lết về cạnh bàn, đưa tay bóp tắt nến hoa mạ vàng. Sau một trận âm thanh đĩa đèn va chạm nhau be bé, trong bóng tối chỉ còn dư lại tiếng hít thở nặng nề dằn vặt.
Hận ta cũng không sao. Chỉ cần em còn sống, dù cho sống không bằng chết – chỉ cần em còn sống.
Giữa kẽ hở hít thở khó khăn vang lên tiếng cười khẽ ngắn ngủi.