Chương 20: ~ tra nam ~

Khương Đường xả giận xong, ngồi ghế bên cạnh nghỉ ngơi, mấy phút sau, gấp rút bắt đầu làm đề cương.

Vì một tên tra nam mà chậm trễ việc làm bài tập, không đáng.

Lục Ly kéo ghế ngồi cạnh cô.

Khương Đường ngẩng đầu liếc anh một cái: “Đi ra chỗ khác, đừng làm phiền bà đây thi Thanh Hoa Bắc Đại.” – Nói xong đá lên chân ghế anh.

Sức lực rất lớn, suýt chút anh té ngửa, trông có vẻ vẫn chưa hết buồn bực.

Lục Ly dịch cái ghế theo hướng bên cạnh nửa bước, coi như là tuân chỉ làm theo.

Khương Đường lấy tai nghe từ trong balo ra, nhét vào lỗ tai làm bông bịt tai cách âm.

Đề này là đọc hiểu và điền vào chỗ trống cũng không khó, không có gì phải nhờ anh dạy, vậy là tốt nhất.

Sau khi cô làm xong bài tập chữ cái tiếng Anh, nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Anh đang cười, cái loại bất giác khẽ cười này có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát giác được.

Cùng với sự ngọt ngào rõ ràng.

Khương Đường bỏ taI nghe ra, bắt đầu thu dọn đề cương, vừa hỏi: “Nói chuyện với bạn gái hả, cười dâʍ ɖu͙© đến vậy.”

Lục Ly nhìn cô chằm chằm: “Đúng vậy.”

Khương Đường ồ một tiếng, bỏ đề cương vào balo: “Vậy tớ đi nhé.” – Nói xong liền hướng về cửa mà đi.

Lại nói: “Hôm nay cám ơn cậu.”

Nếu không phải cậu, nói không chừng bây giờ cô còn ở đâu đó buồn bực, bởi vì chuyện của Đại Hùng, Đại Long hôm nay.

Lục Ly đứng dậy, theo cô: “Cám ơn tớ cái gì?”

Mặt Khương Đường hướng về phía cửa: “Sau này, chúng ta vẫn là nên giữ khoảng cách đi.” – Nói xong liền giơ tay kéo tay nắm cửa.

Lục Ly đi lên, kéo tay cô trên cánh cửa xuống, đứng trước mặt cô, dán vào rất gần.

Anh dịu dàng hỏi: “Tại sao?”

Haha, mau nói, mau nói bởi vì cậu thích tớ, cho nên ghen.

Khương Đường nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh: “Cậu có bạn gái, chúng ta như thế này không thích hợp.”

Lục Ly đem đầu cô xoay về, ép buộc cô nhìn anh: “Chúng ta thế nào?”

Khương Đường lấy tay anh đang đặt cạnh lỗ tai cô xuống: “Ví dụ như bây giờ, rất, rất mập mờ.”

Lục Lu giơ tay búng lỗ tai cô.

Lỗ tai cô rất thú vị, vừa búng liền hồng.

Anh hỏi: “Ai đằng sau vậy, là cái người tìm cậu hôm nay sao?”

Khương Đường trả lời: “Không phải, tên ngu xuẩn Đại Hùng không thể lái xe nhanh như vậy, cũng không phải là người đường Khang An.”

Anh im lặng ghi nhớ, Đại Hùng đường Khang An.

“Không biết nữa.” – Khương Đường nói xong, bắt đầu tăng tốc: “Ôm chạy đó, cắt đuôi bọn họ.”

Lục Ly lại một lần nữa quang minh chính đại ôm eo cô.

Lần này hai cánh tay đều ôm lấy eo cô.

Ăn đậu hủ không cần tốn tiền,

Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực đã bị bỏ lại phía sau.

Lục Ly lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, bảo bọn họ đợi anh ở ngã tư bên ngoài đường Khang An.

Xe moto rất nhanh đã đến đường Khang An, Khương Đường chạy chậm lại, dọc theo con đường tối tăm chạy về phía trước, liên tục vòng qua chướng ngại vật không thấy rõ dưới đất.

Khương Đường khẽ quay đầu lại, nói với anh: “Lục Ly, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không được tháo mũ bảo hiểm xuống.” – lại bổ sung một câu: “Ngoan.”

Lục Ly chỉ ừm một tiếng, không trả lời.

Anh đang nghĩ, có thể xảy ra chuyện gì.

Khương Đường vẫn chạy chậm chậm, chậm đến mức gần như đi bộ.

Bên phải tòa nhà phát ra tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng mắng chửi cãi nhau của người lớn, bén nhọn chói tai. Đằng trước ở phía bên trái tòa nhà có mấy người phụ nư ăn mặt hở hang, trang điểm đậm, tạo dáng lẳиɠ ɭơ.

Khương Đường hỏi: “Đại ca, muốn thử chút không?”

Lục Ly vân không trả lời.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, không cẩn thận cán vào một viên gạch, xóc nảy một chút. Khương Đường dừng xe, cầm viên gặch để qua bên đường.

Nói không chừng có một ngày, viên gạch này chính là vũ khí bảo vệ tính mạng cô.

Trong sân bên cạnh đang bật một cái đèn lớn 100Kw, dưới ánh đèn có người đang chơi mạt chược, bên cạnh còn đốt một dĩa nhang muôi.

“Ồ, Khương Đường, có khách nha.” – Một người đàn ông ngậm điếu thuốc trên bàn mạt chược hét lên với cô.

Mấy người bên cạnh bắt đầu haha cười lớn.

Khương Đường biết suy nghĩ của bọn họ, nhưng lúc này có Lục Ly ở đây, cô không muốn so đo.

Quay người muốn đi, nghe thấy sau lưng có người thì thầm bàn tán: “Chắc là đắt hơn mấy người ở ngã tư kia, làm một phát hơn một trăm nhỉ, nhìn cái dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của nó, giả vờ trong trắng cái gì chứ.”

“Lên giường ai mà chả lẳиɠ ɭơ.”

“Sao ông biết, thử rồi à?”

“Giống với cái đức hạnh của mẹ nó thôi, tôi từng lên giường với mẹ nó.”

“Đ*ch con mẹ mày!” – Khương Đường nhặt viên gạch vừa rồi lên ném qua cái bàn mạt chược, gạch đạp lên bàn, lăn xuống lật ngã cái hộp đựng nhang muỗi, bụi bay đầy đất, còn có tiếng mặt chược rơi xuống đất.

Mấy ngừoi lớn hùng hùng hổ hổ đứng lên, chỉ vào cô mắng, nhưng không một ai dám đi qua đánh cô.

Biết dándh không lại, đi qua cũng chỉ có bị đánh.

Khương Đường bất ngờ chẳng nói chằng rằng bỏ đi, xoay người đi đến chiếc môt.

Lục Ly nắm chặt nắm đấm đi qua bên này, Khương Đường không cho anh tháo mũ bảo hiểm, còn khen anh ngoan, nên anh không tháo, đội mũ đi qua.

Thoáng cái Khương Đường giữ anh lại: “Đi thôi.”

Loại người này, không xứng để anh động tay, bẩn tay.

Lục Ly không muốn, bây giờ anh chỉ muốn đánh bay mấy người này.

Khương Đường hét lên: “Tớ nói, đi thôi.”

Giọng nói cô có chút run rẩy.

Lục Ly ngừng lại, tay còn nắm chặt thành nắm đấm.

Khương Đường giơ tay nắm tay anh, đem nắm đấm của anh tách ra, kéo anh về phía xe.

Cô nhảy lên xe, quay đầu nhìn anh, anh cũng theo cô nhảy lên.

Khởi động xe, tiếp tục chạy về phía trước.

Hai người không nói chuyện, im lặng mấy phút, Khương Đường mở miệng trước: “Đại ca, thời tiết hôm nay không tệ ha, cậu xem chị mặt trăng cũng xuất hiện rồi kìa.”

Lục Ly không nói chuyện, ngột ngạt muốn chết, cũng đau lòng muốn chết.

Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Mau nhìn kìa, chị mặt trăng đang mỉm cười với cậu.”

Lục Ly im lặng ngẩng đầu.

Có một mặt trăng cái khỉ, khoảng trống giữa tòa nhà hai bên chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời cỡ lòng bàn tay.

Khương Đường cười: “Haha, vui thật đấy, tớ lừa cậu thôi.”

Lục Ly không nói gì cả.

Này mẹ nó không vui chút nào.

Đến dứoi lầu nhà cô, hai ngừoi xuống xe.

Khương Đường đậu xe xong: “Muốn lên trên ngồi không?” – ngập ngừng một chút nói: “Nhà tớ không có ai, chỉ có một mình.”

Lục Ly ừ một tiếng, theo sau cô đi lên lầu.

Hành lang không có đèn, chỉ có cửa sổ thông gió hắt vào một chút ánh trăng sáng, Khương Đường lấy điện thoại ra, mở đèn pin.

“Cẩn tận tay vịn, hư hết rồi, đừng vịn vào.” – Khương Đường rất săn sóc nhắc nhở anh.

Lục Ly không nói chuyện, chỉ ừ một tiếng.

Đến lầu sáu, Khương Đường lấy chìa khóa mở cửa.

Cô bật đèn, vừa thay giày vừa nói: “Vào đi, tháo mũ bảo hiểm xuống đi.” – Thay giày xong lại nói với anh: “Cậu không cần thay đâu, nhà tớ chỉ có một đôi dép, bình thường không ai đến.”

Lục Ly vẫn cởi giày ra, mang vớ đi vào.

Đây là một ngôi nhà màu hồng, làm cho ngừoi ta có cảm giác trái tim thiếu nữ bùng nổ. Tương phản mạnh mẽ với kiến trúc bị phá vỡ cùng với con người tồi tệ ở trên đường Khang An khi nãy.

Một bên vô cùng thanh khiết. Một bên vô cùng dơ bẩn.

***

Tác giả có lời muốn nói

Đại của chúng ta đây là coi như tỏ tình đúng không? Có tính không? Có tính không?

Nhìn đi, đã dẫn về nhà rồi này, dẫn về rồi!