Chương 18: Cậu nhìn tớ đi ~

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Ly kéo Khương Đường lên sân thượng tòa nhà dạy học.

Hơn năm giờ, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhưng hoàn hôn đã trở nên rực rỡ.

Lục Ly dừng lại, buông cánh tay cô ra.

Anh dựa vào rất gần, gần đến nỗi gần như sắp chạp vào trán cô.

Lần này, cô không trốn, không còn sức trốn, cũng không còn sức để suy nghĩ, hiện lên trong đầu là một đống hậu quả có thể xảy ra sau chuyện vừa rồi, bắt đầu từ lúc Đại Hùng xuất hiện trước cửa phòng học.

Lục Ly không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Qua một lúc sao, Khương Đường mới phá vỡ sự trầm mặc này: “Lát nữa cho tớt mượn đề cương Vậy Lý chép bài.”

Lục Ly hít một hơi thật sâu mùi thơm trên tóc cô, cừoi nói: “Tớ không làm.” – ngừng một chút lại nói: “Nhưng có thể chỉ cậu làm, mỗi đề chỉ cậu một lần.”

Khương Đường cúi đầu: “Vậy nếu tớ cứ học mãi thì sao?”

Lục Ly vươn tay vén lại tóc cô bị gió thổi ra sau tai, ngón tay anh khẽ chạm nhẹ vào vành tai cô, vừa trắng vừa mềm.

“Vậy tớ sẽ dạy cho cậu mỗi ngày, dạy mỗi ngày.”

Dạy cậu một đời.

Khương Đường ngẩng đầu lên, trán suýt chứt nữ đυ.ng phải sống mũi anh. Cô lùi về sau một bước: “Sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian của cậu.”

Tớ không muốn liên lụy cậu, người như tớ, với cậu, không phải người cùng một thế giới.

Lục Ly tiến lên một bước, duy trì khoảng cách cực kỳ mờ ám khi nãy, nhẹ giọng cười đáp: “Đại ca đây, cái gì cũng không có, chỉ có thời gian là nhiều.”

Khương Đường lùi về sau một bước: “Khoảng thời gian trước tớ đã ăn rất nhiều bánh và sữa đậu nành, ăn đến đần rồi.”

Lục Ly theo cô tiến lên một bước: “Tớ từ từ dạy.”

Khương Đường lùi về sau một bước, thấp giọng nói: “Tớ chỉ có một cơ hội này thôi, Lục Ly, làm không tốt, cả đời này tớ sẽ mục nát trên đường Khang An. Cậu biết đường Khang An không, rất nhiều… ừm, rẻ nhất một lần hai mươi tệ. Các cô ấy chưa từng học đại học, rất nhiều người cũng chưa học xong cấp ba, vừa tốt nghiệp cấp hai đã…”

Không đợi cô nói hết, môi đã bị một ngón tay nhẹ nhàng ấn lên.

Cô không tiếp tục nói nữa.

Hai tay Lục Ly đặt trên vai cô: “Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tớ, nhìn tớ này, Khương Đường.”

Khương Đường từ từ ngẩng đầu, hai dòng nước mắt theo gương mặt cô chảy xuống.

Vốn dĩ, không muốn để anh nhìn thấy.

Đáng chết, không vinh quang chút nào.

Hai tay Lục Ly bưng lấy mặt cô, anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt, dịu dàng nói: “Khương Đường, cậu với các cô ấy không giống nhau.”

Lục Ly thoáng cái không phản ứng kịp, đây là gọi anh sao, là gọi anh à?

Anh đứng dậy, đi theo sau cô, nhịn không được muốn dựa gần vào. Người cô rất thơm, không biết dùng thương hiệu gì, sữa tắm mùi hương gì?

Thật thơm.

Khương Đường dừng chân, đẩy anh ra xa: “Cút xa chút.”

Cô đột nhiên thấy hơi phiền. Chắc là chuông tan học khiến cô tỉnh táo, cô nhớ lại, anh đã có bạn gái rồi.

Đàn ông tồi.

Lục Ly vội vàng dính lên ngừoi cô.

Khương Đường chỉ đành dừng bước, giơ tay, chuẩn bị đẩy anh ra sau.

Lần này cô đẩy không được, bởi vì Lục Ly không để cô đẩy được. Cô thả tay xuống, không nói gì, quay ngừoi tiếp tục đi về phía trước.

Bà dì cô ấy tới rồi à, bà dì cô ấy tới rồi hả? Nghe nói bà dì của con gái vừa tới tâm trạng sẽ đột nhiên trở nên cực kỳ khó hiểu.

Khương Đường về lớp, thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi thẳng đến tiệm trà.

Lục Ly cứ đi theo cô. Rõ ràng là đại ca khối, làm đến giống như tiểu đệ đi theo sau mông người khác.

Đến chỗ cô đậu xe ở cổng trường học, Khương Đường đội mũ bảo hiểm, nhảy lên xe, bỏ chạy nhanh như chớp.

Cả đoạn đường không nói một câu, sắc mặt nhìn cũng không tốt.

Lục Ly đứng im tại chỗ, bà cô à, sao cậu ấy tức giận rồi?

Tất cả đều tại bà dì hết.

Lục Ly xoay người đi về phía chiếc Roll-Royces màu đỏ rực đỗ ven đường, hôm nay anh không muốp đạp xe, không có tâm trạng.

Đi chưa được hai bước đã nghe thấy bình luận của mấy nữ sinh bên cạnh.

“Kia là Lục Ly đó, đẹp trai quá.”

“Sao chưa thấy bạn gái cậu ấy, tò mò rốt cuộc là ai quá đi.”

“Các cậu nói gì vậy?”

“Bạn gái Lục Ly đó, trong diễn đàn trường học, đang bình chọn.”

“…….”

Lục Ly lên xe, mấy nữ sinh vẫn còn bàn tán, vừa lén anh.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra, buổi trưa tên chó con Triệu Tiến nói lung tung một câu gây nên một loạt hiểu lầm.

Cho nên, Khương Đường ghen, cô ấy nhất định ghen rồi.

Hahaha, cô ấy ghen!

Vệ sĩ Giáp hỏi: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Vệ sĩ Ất đề cao cảnh giác gọi: “Thiếu gia?”

Lục Ly lập tức không khống chế được, cười đến càn rỡ, anh xua tay: “Không sao.”

Tài xế hỏi: “Đi thẳng về nhà sao ạ?”

Lục Ly lấy điện thoại ra, lướt bài viết trên diễn đàn trường học, trả lời: “Đến tiệm trà.”

Việc này phải làm trước, lầu hai Xuân Phong Các đã bị bại lộ, phải đổi địa điểm.

Anh ở gần quan sát, nhìn xem có nơi nào thích hợp để âm thầm quan sát quân địch, đành phải về lại tiệm trà, còn có Xuân Phong Các, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Giống như lần trước, đứng trước cửa sổ, nửa người ẩn nấp sau tấm rèm.

Cô đến rất nhanh, trên xe moto dường như vẫn còn đang treo cái gì đó.

Cô ngừng xe, lấy theo đồ trên xe xuống, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn.

Toàn thân Lục Ly rụt về sau bức rèm, cực kỳ cơ trí tránh được sự săm soi của địch.

Trên xe của Khương Đường treo một cái bánh rán hoa quả. Sờ hơi nóng, mua ở ngã tư phía trước không xa nơi này.

Cô dựa vào xe moto, bắt đầu ăn.

Hôm trong nay bánh rán hoa quả có một dầu cháo quẩy với một cây xúc xích giăm bông, một ít tương ớt, một ít tương ngọy, một ít sốt cà chua. Hương vị không tệ, rất thơm, còn có chút giòn.

Thật ngoan, không cho cô ăn bánh nướng với sữa đậu nành, quả thật là không ăn.

Mà cũng hay thật, đem tới bánh rán còn ít dinh dưỡng hơn cả bánh kẹp với sữa đậu nành! Cứ ăn thế này, cũng không phải chỉ mỗi đề Vật Lý là không làm được.

Cô ấy sao thích đứng ăn vậy, ra vẻ ngầu hay là làm sao?

Một kẻ ngốc nghếch, bên cạnh không phải có quán mì sao, có ghế ngồi còn có điều hòa.

Hình như cô cũng không phải ngốc như vậy, không phải giống, mà khẳng định là vậy.

Khương Đường, đầu mèo ngốc nghếch.

Lục Ly đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, vừa nhíu mày vừa suy nghĩ.

Tại sao mỗi ngày cô ấy đều ăn mấy thứ không có dinh dưỡng mà cơ thể có thể phát triển tốt vậy nhỉ, muốn eo có eo, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, muốn chân có chân.

Đợi đã!

Bên cạnh có hai tên nhóc con, nhìn chằm chằm cái gì đó!

Nhìn cái nữa liền khâu miệng các người lại! Đúng, đại ca nhà chúng ta khâu miệng người ta.

Lục Ly đang chuẩn bị xuống lầu khâu miệng người ta, đột nhiên dường như nhớ đến cái gì đó, đứng im ở cửa sổ không nhúc nhích.

Thông thường khi trạng thái của nhân vật chính không tốt, cần phải có vật hy sinh để luyện tập. Trút giận cũng tốt, tìm lại tự tin cũng tốt, việc này phải do tự cô tìm về.

Khương Đường vừa ăn xong bánh rán trái cây, còn chưa kịp túi nilon vào thùng rác thì bên cạnh đã có tiếng huýt sáo.

Cô không để ý, kiễng mũi chân, vươn tay vứt túi nilon vào thùng rác.

Một cú hai bước vào rổ hoàn mỹ.

Lỗ mãng rồi, cái gì đã phá vỡ thói quen, mới đó mà đã bị cái tên chuyên làm màu lây nhiễm, mẹ kiếp.Học Bá Thích Ăn Kẹo - Chương 18: Cậu nhìn tớ đi ~Bánh rán hoa quả ( 煎饼果子)
Học Bá Thích Ăn Kẹo - Chương 18: Cậu nhìn tớ đi ~Bánh nướng (馅饼)

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Ly: Vậy mà không hôn được, a a a!

Tác giả: Sắp rồi sắp rồi, lần này là cái nồi của chủ nhiệm khối.

Chủ nhiệm khối: ….