Chương 8-2

Rõ ràng đều là học sinh cấp ba, nhưng cô ấy lại tạo ra một không gian mà người khác chưa từng làm được.

Cung Tử Ngôn cảm giác từ lúc cánh cửa được mở ra, miệng của cô chưa từng khép lại.

Cô nhìn Đan Quân, sau đó lại nhìn căn phòng giống như phòng thí nghiệm mình từng được nhìn thấy trên ti vi, cảm giác sùng bái không ngừng dâng cao.

Đan Quân đoán được Cung Tử Ngôn sẽ cảm thấy bất ngờ, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại đáng yêu đến như vậy, ngây ngây ngô ngô, giống như chưa từng được thấy bao giờ.

"Sau này mỗi trưa cậu đến đây ghi chép số liệu thí nghiệm giúp mình, phúc lợi là cậu được nghỉ trưa ở đây." Đan Quân mở tủ lạnh lấy cho cô một lon nước có ga: "Mình cũng sẽ đưa cho cậu thù lao."

"Hả?" Cung Tử Ngôn vẫn chưa định thần lại, ngây ngốc tại chỗ. Đan Quân không còn cách nào khác, chỉ có thể mở lon nước ra sau đó đưa đến trước mặt cô.

Lúc này Cung Tử Ngôn mới vội vàng nhận lấy lon nước, uống một ụm xong cuối cùng cũng hồi thần lại, cô đúng thật là chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này bao giờ, một người ở trong ký túc xá to như vậy, mà lại có đầy đủ thiết bị gia dụng, nhà trường thiên vị đến thế sao?

Đan Quân hỏi ngược lại: "Trường học có công bằng sao?"

Nghe Đan Quân nói vậy, Cung Tử Ngôn vội vàng lấy tay che miệng, sao cô lại không cẩn thận nói thẳng ra như thế.

Đan Quân bật cười: "Đợi đến khi cậu thi được vào lớp A là có thể được hưởng thụ đãi ngộ không công bằng này rồi."

Cung Tử Ngôn bĩu môi, cô dĩ nhiên muốn thi vào lớp A, những vấn đề là thành tích học tập của cô không cho phép.

"Nghe thấy lời mình nói chưa?" Đan Quân dựa vào bàn, lấy tay khẽ quơ trước mặt cô, cô ngốc này hình như vẫn chưa định thần lại thì phải.

"Nghe thấy rồi.." Cung Tử Ngôn cũng không dám động chạm linh tinh, sợ không cẩn thận một cái là lại khiến công sức của Đan Quân đổ sông đổ bể: "Nhưng mình không hiểu mấy thứ này."

"Yên tâm, cậu chắc chắn có thể hoàn thành công việc này, chỉ đơn giản là giúp mình ghi lại số liệu thí nghiệm, thỉnh thoảng sẽ giúp mình sắp xếp một chút tài liệu." Đan Quân giống như sợ cô sẽ không đồng ý, cố gắng giải thích chi tiết với cô: "Có vấn đề gì có thể hỏi mình bất cứ lúc nào. Còn về tiền công, một tháng ba nghìn tệ cậu thấy sao?"

Cô ấy nhớ là hiện tại tiền lương thấp nhất ở bên ngoài cũng tầm này, sợ cô sẽ không đồng ý làm.

"Không được!" Ban đầu Cung Tử Ngôn vẫn chưa nghe thấy từ tiền công, mãi sau nghe đến con số cụ thể mới vội vàng từ chối: "Cậu.. Nếu như cậu cần mình giúp, mình lúc nào cũng sẵn lòng giúp cậu, không cần cậu đưa mình tiền."

Đan Quân còn giúp cô ôn tập, tuy rằng mới chỉ được vài ngày, nhưng cô cảm giác được bản thân đã khác với trước kia rất nhiều, bắt đầu có tinh thần cầu tiến trong học tập, thậm chí cô còn cảm nhận được bản thân sau này sẽ thi đậu vào đại học.

Đan Quân hơi cau mày, giống như không được vui cho lắm: "Cậu có biết thành tích học tập của cậu bây giờ kém như thế nào không?"

Đầu Cung Tử Ngôn ngay lập tức cúi thấp xuống, cô tất nhiên biết rất rõ.

"Với thành tích hiện tại rất khó để thi đậu vào được một trường đại học loại khá." Giọng nói của Đan Quân ngay lập tức trở nên nghiêm khắc: "Cậu còn muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện không quan trọng kia."

"Mình.." Cung Tử Ngôn cảm thấy Đan Quân giống như trở thành một người giáo viên: "Cũng không phải là không quan trọng.."

Mấy năm nay cô dựa vào việc đi viết thư tình, viết văn cho người khác cũng không tệ lắm.

"Nếu như không thi đỗ vào đại học thì mình sẽ không đồng ý làm người yêu cậu đâu đấy nhé." Đan Quân đột nhiên tung ra sát chiêu.

Cung Tử Ngôn ngay lập tức ngẩng đầu, cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giải thích rõ ràng chuyện thư tình: "Thật ra mình.."

"Sao cơ?" Giọng Đan Quân đột nhiên cao lên, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô.

Cung Tử Ngôn cảm nhận được cảm giác uy hϊếp quen thuộc, lời vừa đến bên miệng lại biến thành: "Mình.. Nhất định sẽ thi đỗ đại học."

"Rất tốt." Đan Quân hài lòng, vẫy tay ra hiệu cô đi qua: "Hôm nay mình bắt đầu để cậu làm quen với mấy thứ này trước, từ trưa ngày mai bắt đầu đến đây ghi chép số liệu thí nghiệm giúp mình."

Chuyện này cứ như vậy bị Đan Quân đơn phương quyết định, Cung Tử Ngôn đứng ngây ra tại chỗ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Phong Sở lại miêu tả Đan Quân như vậy. Ở dưới vẻ bề ngoài vô cùng bình dị của Đan Quân là một linh hồn vô cùng đáng sợ.

Nếu như đã không từ chối được, Cung Tử Ngôn quyết định bắt tay vào làm, những chuyện còn lại để sau này tính tiếp, dù sao thì chuyện cô cần nói rõ ràng với Đan Quân cũng không chỉ một chuyện này.

Cung Tử Ngôn cảm thấy đau đầu, tại sao chỉ cần ở trước mặt Đan Quân là cô lại không thể tự khống chế lời nói của mình, không nói ra được điều gì cả.

Đan Quân không để ý đến vẻ phiền muộn của Cung Tử Ngôn mà chỉ đưa cô dạo một vòng quanh phòng ký túc xá, nói với cô chỗ nào có thể đυ.ng, chỗ nào không được đυ.ng, nơi hiện tại cô ấy đang nghiên cứu là khu cấm, sau cùng liền đưa cô lên cầu thang đến giường của Đan Quân.

Không gian bên trên vô cùng gọn gàng, chăn gối vô cùng ngăn nắp, trên đầu giường có một chồng sách, nhìn có vẻ như là loại sách cô ấy hay đọc, bên trong có rất nhiều giấy note.

Sau khi Cung Tử Ngôn sau khi hỏi xong liền ngồi lên giường Đan Quân, đệm giường vô cùng mềm mại, cảm giác nếu như ngủ ở đây thì sẽ vô cùng thoải mái.

Đan Quân ở một bên hỏi cô: "Muốn ngủ trưa không?"

Cung Tử Ngôn vốn muốn từ chối, nhưng hai hôm nay cô đều thức khuya dậy sớm, đột nhiên cảm thấy do dự.

"Thời gian không đủ, cậu chỉ có thể ngủ được hai mươi phút." Đan Quân nhắc nhở cô, ý nói nếu như muốn ngủ thì phải tranh thủ.

Cung Tử Ngôn cũng không để ý nhiều nữa, ngay lập tức nằm xuống giường, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc của Đan Quân liền ngay lập tức đi vào giấc ngủ.

Giường của Đan Quân tất nhiên dễ chịu hơn bàn học của cô nhiều.

Vốn còn cho rằng chỉ có hai mươi phút thì sẽ ngủ không sâu, nhưng có lẽ là do giường của Đan Quân quá thoải mái, cô cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu, khi mở mắt ra cô vẫn còn cảm thấy mơ màng, mãi cho đến khi đối diện với ánh mắt của Đan Quân, cô mới nhận ra bản thân đang nủ trên giường của cô ấy.

Chắc Đan Quân cũng chợp mắt một chút nên đã tháo mắt kính ra, trong con ngươi vẫn còn một chút mơ màng, lúc này cô ấy đang ở bên giường nhìn Cung Tử Ngôn, trong ánh mắt giống như đang tràn ngập tình yêu, cũng giống như đang tràn ngập sự đau lòng.

Cung Tử Ngôn không hiểu tại sao cô ấy lại dùng ánh mắt này nhìn cô, mà cô cũng giật mình nhận ra hình như nhịp tim của cô bắt đầu đập nhanh hơn lạ thường.

Đặc biệt là khi đối diện với người không đeo mắt kính này, giống y hệt như những gì tiểu Đông nói, cô ấy vô cùng xinh đẹp, ngũ quan vô cùng tinh tế, khiến cho người ta càng nhìn càng không thể dời mắt.

Làn da giống như không có một chút khuyết điểm nào, vừa trắng vừa mịn giống như là lòng trắng trứng.

Cảm giác rất muốn được chạm vào.

Cung Tử Ngôn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay cũng cử động trong vô thức chạm vào mặt Đan Quân.

Nhưng bàn tay trước khi chạm được vào mặt Đan Quân thì đã bị cô ấy cản lại.

Đan Quân búng nhẹ vào trán cô một cái: "Dậy thôi, đến giờ vào lớp rồi."

Cung Tử Ngôn lại mất một lúc lâu vẫn chưa hồi thần lại.