Chương 7-2

Mà Cung Tử Ngôn giờ lại có đồ vật này, tất nhiên Cung Đinh lại muốn cướp đồ về tay mình giống như lúc nhỏ.

Cung Tử Ngôn ngược lại cười lại, tuy không biết tại sao Cung Đinh bằng mọi giá cũng phải lôi cô về, cũng có thể là cô ta lại đang mưu đồ gì đó, nhưng chắc chắn là Cung Tử Ngôn sẽ không bị mắc bẫy: "Tôi không về nhà, chẳng phải người vui nhất là chị sao? Nếu chị còn lôi kéo đưa tôi về, tôi không chỉ chiếm một nửa diện tích phòng, mà sau này tất cả đồ vật trong nhà, chị mà có thì tôi cũng phải có một nữa. CHị không tin thì cứ thử mà xem."

Không biết có phải là do bị bộ dáng nghiêm túc của Cung Tử Ngôn dọa sợ hay không, cô ta hơi ngây người ra trong giây lát.

Cô ta vẫn luôn muốn ở một mình một phòng, vô cùng căm ghét việc phải ở chung với Cung Tử Ngôn, tất cả mọi thứ liên quan đến cô đều khiến cô ta vô cùng khó chịu, vậy nên khi cô chuyển ra ngoài cô ta chính là người vui nhất.

Bây giờ Cung Tử Ngôn chỉ trở về không thôi thì không nói làm gì, lại còn muốn tranh với cô ta, điều này khiến Cung Đinh buông tay trong vô thức.

Cung Tử Ngôn cảm thấy buồn cười, mấy dòng suy nghĩ của Cung Đinh chỉ thiếu điều viết lên mặt, cô cũng lười không thèm tính toán, vừa xoay người liền nâng chân chạy, sợ muộn thêm chút nữa thì cô lại không bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày.

Cung Tử Ngôn về đến nhà thì đã là hơn mười một giờ, nhưng cô vẫn kiên trì hoàn thành nốt bài tập của Đan Quân giao cho, đồng thời còn ôn lại bài tối hôm nay Đan Quân dạy, chỉ có điều còn chưa ôn xong thì cô đã ngủ quên mất.

Cô đã mất quá nhiều thời gian lúc đi trên đường, giờ có ngủ bao lâu cũng cảm thấy không đủ.

Phần chưa ôn xong tối hôm trước cô chỉ có thể tiếp tục ôn ở trên xe bus. Cô thật lòng không muốn lãng phí tấm lòng của Đan Quân, hơn nữa cô cũng muốn nắm chặt cơ hội trước mắt này. Dù sao thì nếu như muốn có một tương lai tốt đẹp, trừ việc học tập chăm chỉ ra thì cũng không còn cách nào khác.

Kết quả đến trường rồi mới nhớ ra chưa viết xong thư tình cho bạn học Đông.

Cung Tử Ngôn chỉ có thể lợi dụng tiết tự học buổi sáng để hoàn toàn thư tình, sau khi làm cho liền chuyển sang bản điện tử sau đó gửi cho bên kia.

Không biết có phải là do hôm qua Phong Sở bao một tháng khiến chuyện làm ăn của cô có khởi sắc không, bạn học Đông cũng bắt đầu có hứng thú với dịch vụ edit vòng bạn bè của cô, bảo là hôm qua cô gái mà cậu ta theo đuổi chê là vòng bạn bè của cậu ta quá quê.

Cung Tử Ngôn tất nhiên không hề do dự mà nhận đơn của bạn học Đông, hai rất rất nhanh đã tìm được quan điểm chung.

Nhưng bạn học Đông không được hào phóng như Phong Sở, bao một tháng cũng chỉ được một nửa số tiền của Phong Sở, vụ tình thư cũng được tính khác. Trong lòng Cung Tử Ngôn cũng thầm nhận ra cô đã tự đánh giá bản thân quá cao.

Cung Tử Ngôn cảm thấy dịch vụ của cô đã bắt đầu được mọi người biết đến.

Tiết tự học buổi tối Đan Quân lại đến, tất cả học sinh trong lớp cũng có mặt đầy đủ một cách lạ thường, có khi sĩ số còn đầy đủ hơn tiết học ban bày. Khi Đan Quân bước vào, Phong Sở cầm đầu mọi người reo hò, đàn em của cậu ta cũng đi giúp đỡ chuyển ghế.

Tất cả giống như đang đón chào một nhân vật vô cùng quan trọng.

Giáo viên vào lớp thấy sự có mặt của Đan Quân cũng chỉ nói một câu nhờ Đan Quân quản lớp, sau đó lại chạy ra ngoài.

Đan Quan cũng không từ chối, giáo viên vừa đi cô ấy chỉ nói một câu: "Mấy người muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng làm phiền Cung Tử Ngôn."

Phong Sở hắng nhẹ một tiếng: "Mọi người đừng nói gì nữa, yên lặng."

Bầu không khí trong lớp ngay lập tức trở nên yên ắng, Lâm Đồng tức giận chỉ biết ôm sách chạy ra bên ngoài.

Cung Tử Ngôn nhìn mọi người trong lớp, đột nhiên cảm thấy thấy thật ra mọi người cũng rất đáng yêu.

"Đừng nhìn nữa, nhìn mình." Đan Quân đặt tay lên đầu Cung Tử Ngôn, điều khiển hướng nhìn của cô về phía cô ấy.

Cung Tử Ngôn ngẩng đầu lên nhìn nụ cười của Đan Quân, không hiểu lý do tại sao nhưng cô cảm thấy rất vui, nhìn vào thứ gì cũng khiến cô vui vẻ.

"Tâm trạng hôm nay tốt vậy sao?" Đan Quân cũng nhìn ra tâm trạng của cô hôm nay không tệ: "Lát nữa mình sẽ cho cậu một bài kiểm tra, nếu như không trả lời được sẽ bị phạt."

"Không thành vấn đề." Cung Tử Ngôn rất có lòng tin, hôm qua cô ôn bài rất kỹ, hôm nay lên lớp nghe giảng cũng không cảm thấy khó vào như hôm qua nữa, dù tốt hay xấu thì ít ra cô cũng thấy được một chút cơ hội.

Quả nhiên tất cả đề Đan Quân đưa ra cô đều có thể trả lời được, Đan Quân rất hài lòng lấy một quyển sổ nhỏ ra đưa cho cô.

"Sau này nếu như cậu làm tốt thì mình sẽ thưởng cậu một bông hoa màu đỏ." Vừa nói vừa lấy một hình dán bông hoa màu đỏ dán lên quyển sổ: "Khi nào dán đầy một trang vở cậu có thể đổi nó lấy một điều ước."

Cung Tử Ngôn nhìn Đan Quân bằng dáng vẻ bất lực: "Mình không phải trẻ con, hơn nữa mình cũng sẽ học hành chăm chỉ."

"Bạn lớn cũng cần được thưởng." Đan Quân lại không cho là như vậy: "Hơn nữa phần thưởng của mình người bình thường không lấy được, cậu có thể suy nghĩ cẩn thận."

"Vậy được thôi." Cung Tử Ngôn cất quyển sổ nhỏ một cách cẩn thận.

Đan Quân lại lấy ra một tờ đề thi thử do cô ấy tự soạn ra cho Cung Tử Ngôn làm.

Trong Lúc Cung Tử Ngôn làm đề, Đan Quân ở bên cạnh xem vở ghi chép của cô.

Chữ của Cung Tử Ngôn rất đẹp, chữ trong sách được viết dòng nào ra dòng nấy, khiến người xem cũng cảm thấy vui mắt. Đan Quân nhìn rất chăm chú, Cung Tử Ngôn còn tưởng là cô ấy đang ôn bài nên cũng mặc kệ.

Đột nhiên một tờ giấy rơi ra từ quyển sách Đan Quân đang đọc.

Mặt giấy rơi trên bàn vừa hay là mặt chính diện, nên Đan Quân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là thư tình.

Cung Tử Ngôn lúc này vẫn đang vật lộn với đống đề thi, thư tình rơi từ lúc nào cô cũng không để ý, mà ngược lại còn cho rằng chắc là tờ giấy note cô kẹp trong sách, mãi cho đến khi cô nhận ra màu sắc của tờ giấy note này không được đúng lắm, thì Đan Quân đã đọc xong mất rồi.

Cô tay chân loạn xạ giật tờ giấy về vò trong lòng bàn tay: "Cái này.. Là mình giúp người khác viết, không phải là mình viết cho người ta."

Đan Quân chỉ "ồ" một tiếng, sau đó không nói gì thêm.

Cung Tử Ngôn sợ cô ấy hiểu lầm, có gì khai nấy: "Mình thỉnh thoảng sẽ viết thư tình giúp người khác để kiếm một chút tiền tiêu vặt.."

Cô không sợ Đan Quân khinh thường cô không có tiền, cô chỉ sợ Đan Quân hiểu lầm cô là người ai cũng có thể viết thư tình.

Cô ấy cố tình nhẹ giọng nói: "Vậy nên cậu viết thư tình rất giỏi, thư tình mấy trăm chữ viết ra vô cùng đơn giản."

Nói xong ngay lập tức liền cảm thấy không đúng lắm, sắc mặt Đan Quân trầm xuống bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cung Tử Ngôn lúc này cũng sốt ruột, não chưa kịp nghĩ miệng đã lên tiếng: "Bức đưa cho cậu không phải tiện tay.."

Cung Tử Ngôn cảm thấy bản thân nhất định tiêu đời rồi, sao lại càng xoa càng đen, rõ là cô biết bức thư tình đưa cho Đan Quân đó không phải là của cô ấy, bên trên còn viết tên của Nghệ Thuần, cô lại đang bắt đầu nói linh tinh gì vậy.

Nhưng nói cũng đã nói, chi bằng cô nhân cơ hội này giải thích rõ ràng mọi chuyện luôn.

Nhưng còn chưa kịp đợi Cung Tử Ngôn nói tiếp Đan Quân đã lên tiếng hỏi: "Cậu muốn tìm công việc?"

Cung Tử Ngôn gật đầu, tuy rằng công việc viết thư tình giúp người khác không tệ, nhưng ai dám đảm bảo liệu tháng sau công việc có còn ổn định như vậy nữa hay không, nếu như có thể tìm được một công việc ổn định tất nhiên sẽ khác.

Cô cần tiền, thật sự rất cần, cô cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến người nhà. Sau này cô còn phải đóng tiền học phí, tiền sinh hoạt cũng vậy, có rất nhiều việc cần tiêu đến tiền.

Đan Quân không nhìn Cung Tử Ngôn mà chỉ nói: "Vậy đợi đến khi nào kết thúc tiết tự học mình đưa cậu đến kí túc xá của mình."

Cung Tử Ngôn vội vàng từ chối: "Không được. Buổi tối mình phải tranh thủ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà."

Đan Quân không hiểu lắm: "Chẳng phải hằng ngày ba cậu đều đến đón sao?"

Cung Tử Ngôn cũng không hiểu tại sao Đan Quân lại biết việc hằng ngày ba cô đều đến đón, cô hơi ngại ngùng giải thích: "Nhà mình sau khi biết chuyện mình thích con gái.. Mình không thể về nhà được nữa."

Bây giờ gần như là cả thế giới đã biết chuyện cô come out, ở trước mặt Đan Quân cô cũng không cần phải giấu giếm.

Nghe Cung Tử Ngôn nói như vậy, biểu cảm của Đan Quân lúc này mới hòa hoãn xuống. Cô ấy đột nhiên giơ tay xoa đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao, còn có mình."

Thật ra Cung Tử Ngôn cũng biết quan hệ giữa cô và Đan Quân vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng cô ấy có thể chấp nhận xu hướng tính dục của cô, cô tất nhiên sẽ cô cùng cảm kích, hơn nữa cô ấy còn giúp cô ôn bài, ra mặt giải vây cho cô.

Cung Tử Ngôn nhìn Đan Quân mỉm cười: "Mình không sao, bây giờ mình vô cùng dũng cảm."

"Đúng, cậu vô cùng dũng cảm." Đan Quân xoa đầu cô một cái thật mạnh: "Vậy trưa ngày mai đến ký túc xá của mình nha."

Cung Tử Ngôn khó hiểu: "Có chuyện gì cần mình giúp sao?"

"Ngày mai đến là cậu biết." Đan Quân mỉm cười kéo tay cô, lấy tờ giấy đang vo tròn trong tay cô ra trực tiếp ném vào thùng rác trước mặt: "Sau này không cần viết thư tình nữa."

"Nhưng mà.. Đơn hàng của mình.." Thư tình cúa bạn học Đông đã mấy hôm rồi cô chưa viết.

"Vậy viết xong đơn cậu đang nhận thì không làm nữa." Khuôn mặt Đan Quân trở nên nghiêm túc, Cung Tử Ngôn cũng không hiểu lý do tại làm sao mà cô lại gật đầu trong vô thức.

"Ngoan." Đan Quân mỉm cười véo má cô: "Sau này thư tình chỉ có thể viết cho mình."

"Hả?" Cung Tử Ngôn cho rằng bản thân nghe nhầm.

Đan Quân lại mỉm cười nhìn cô, mắt không hề chớp một cái. Không hiểu tại sao nhưng Cung Tử Ngôn lại nhìn ra ánh mắt của Đan Quân mang theo một chút uy hϊếp, nếu như cô không đồng ý thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vậy nên cô chỉ có thể thành thật gật đầu, sau đó ngay lập tức nhận lại cái véo má của Đan Quân, Cung Tử Ngôn không kiềm được má đỏ mặt.

Tiểu Đông ở một bên cảm thán tại sao bản thân hôm nào cũng phải ăn cơm chó?

Hôm sau Cung Tử Ngôn vẫn nhớ chuyện Đan Quân nói buổi trưa muốn đưa cô đến ký túc xá của cô ấy, vậy nên buổi trưa sau khi ăn cơm với tiểu Đông ở căn tin xong, hai người đã tách nhau ra.

Cô lúc này cũng nhận ra cô vẫn chưa có phương thức liên hệ với Đan Quân.

Bây giờ đã là bạn gái trên danh nghĩa nhưng đến cả cách liên lạc cũng không có, Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy khó tin.

Không liên lạc được thì cô chỉ có thể đến lớp A tìm Đan Quân, chỉ là không biết thời gian này cô ấy đang ở lớp hay ở ký túc xá.

Cô không biết ký túc xá của Đan Quân ở đâu, Cung Tử Ngôn trừ cách đến lớp tìm thì không còn cách nào khác.

Cô không sợ việc phải đi đến lớp A, cô chỉ là không muốn nhìn thấy Nghệ Thuần cùng với người lên Lâm Đồng lúc nào cũng đi với nhau, mấy ngày nay Lâm Đồng không ít lần xéo xắt cô.

Cung Tử Ngôn lười không muốn tính toán, cô cũng nhận ra rằng nếu như cô không sợ đối phương thì đối phương sẽ sợ cô.

Quả nhiên đều là người ăn cứng không ăn mềm.

Sau khi đến lớp A, Cung Tử Ngôn nhận ra lớp A và lớp chọn của cô rất khác nhau.

Giờ nghỉ trưa tất cả mọi người đều ở lại lớp học bài, hơn nữa ai nấy đều rất chăm chỉ, trên bàn chất đầy các loại sách, đầu người cúi xuống chỉ sợ sẽ bị sách che mất, không giống như học sinh ở lớp của cô, ăn cơm xong phải đi dạo một vòng tường mới chịu quay về lớp, không hề "lãng phí" một chút thời gian học tập nào.

Cung Tử Ngôn vừa đến, Lâm Đồng ở bên cạnh Nghệ Thuần ngay lập tức nhìn thấy cô, cô ta huých tay vào a Nguyệt ngồi ở bên cạnh, hai người lại đồng thời ra hiệu cho Nghệ Thuần, lúc này Nghệ Thuần mới ngẩng đầu lên nhìn sang.

Cung Tử Ngôn lúc này vẫn đang đánh mắt tìm Đan Quân, ánh mắt vô tình giao nhau với Nghệ Thuần. Cô hơi ngây người, Nghệ Thuần nhìn cô cười một cái, đôi con ngươi lấp lánh.

Cung Tử Ngôn không biết tại sao cô ta lại nhìn cô cười, trong lòng cảm thấy hơi hoang mang, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

Nhưng Lâm Đồng ở một bên lại "í" một tiếng: "Xì, cười một cái thôi đã như thế này rồi, còn nói không thích."

A Nguyệt cũng hùa theo: "Đan Quân đáng thương của chúng ta bị coi là người thay thế."

Giọng nói của hai người không nhỏ nhưng cũng đủ để cho cả lớp nghe thấy, có không ít người nhìn sang phía Cung Tử Ngôn.

Cung Tử Ngôn cũng vừa hay tìm được Đan Quân, cô ấy cũng đang nhìn về phía cô.

Chỉ cần nghĩ đến việc Đan Quân nghe thấy lời Lâm Đồng và a Nguyệt nói ban nãy là trong lòng Cung Tử Ngôn lại cảm thấy hoang loạn.