Chương 5-2: Thế giới này đã thay đổi

Phong Sở đầu hàng: "Đúng thật là, đùa một tí thôi cũng không được."

Cung Tử Ngôn cũng bắt đầu tin rằng cậu ta sẽ không làm hại cô, nhưng cô lại càng cảm thấy tò mò hơn, tại sao Phong Sở lại nghe lời Đan Quân đến như vậy.

"Người như cậu.. có chút thú vị." Phong Sở trả lại tờ quảng cáo của Cung Tử Ngôn về mặt bàn: "Cái này của cậu một tháng bao nhiêu tiền?"

Cung Tử Ngôn ngây người, cô chưa từng nghĩ sẽ có người muốn bao một tháng, cô còn chuẩn bị rất nhiều ưu đãi, ví dụ như hỗ trợ viết thư tình bao nhiêu tiền, còn tặng kèm thêm mấy tấm ảnh, mấy đoạn văn thơ tình cảm, còn có cả các thể loại quà tặng khác.

Không ngờ rằng đơn hàng đầu tiên lại đến bằng cách đột ngột đến như vậy.

Cô thành thật trả lời: "Tôi.. Tôi vẫn chưa nghĩ ra."

"Phiền phức." Phong Sở lấy điện thoại ra vứt cho cô: "Mỗi ngày vào thời gian này đăng cho tôi một bài vào vòng bạn bè, cap và ảnh đều phải hợp với khí chất của tôi, tiền thuê một lát nữa tôi sẽ chuyển trực tiếp cho cậu."

Nói xong còn giơ tay khẽ hớt lấy mái tóc màu bạch kim.

Cung Tử Ngôn kinh hãi nhìn chằm chằm vào điện thoại của Phong Sở, không dám động dù chỉ một chút.

Phong Sở nói với đàn em bên cạnh một cậu: "Kết bạn giúp tôi, đây là người của Đan Quân."

Giống như người của Đan Quân vô cùng có lực sát thương.

Đàn em của Phong Sở nhanh nhẹn đi kết bạn với Cung Tử Ngôn, Phong Sở gật đầu hài lòng: "Trước khi vào lớp tôi quay lại lấy điện thoại."

"Tôi.. không có ảnh." Cung Tử Ngôn còn chưa chuẩn bị gì.

"Tự xem album ảnh, nhớ là edit cho ông đây đẹp trai tí." Phong Sở tiếp tục hớt bộ lông vàng, nhấc cao gót chân rời khỏi.

Trước đây Cung Tử Ngôn cảm thấy học bá như Đan Quân chỉ có thể đứng từ đằng xa ngưỡng mộ, giờ cô lại có một cảm giác tôn thờ Đan Quân, cô ấy đến cả loại người như Phong Sở còn thuần phục được, thậm chí còn để cho cậu ta phải dè chừng với cô như vậy.

Dáng vẻ dè chừng của Phong Sở khiến cho mọi người trong lớp đều vô cùng kinh ngạc, khiến cho ánh mắt của mọi người khi nhìn Cung Tử Ngôn đều không giống như trước đây. Chỉ có duy nhất Lâm Đồng là vẫn dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Cung Tử Ngôn, trong đáy mắt toàn là đố kị và ghen ghét.

Cung Tử Ngôn dành ra chút thời gian đăng một bài mang đầy tính nghệ thuật lên vòng bạn bè của Phong Sở, tuy bộ dáng Phong Sở giống như một tên ác bá thô lỗ, nhưng vòng bạn bè của cậu ta lại toàn là những câu nói mang tính chất nghệ thuật, còn có một vài câu vô cùng có ý nghĩa, khiến cho Cung Tử Ngôn đọc mà nổi hết cả da gà.

Cô dựa theo sở thích hàng ngày của Phong Sở chọn một tấm ảnh ngẫu nhiên trong album, edit thêm một chút sau đó đăng lên.

Nhan sắc của Phong Sở chỉ ở tầm trung, edit thêm một chút liền có thêm một loại cảm giác đặc biệt khó nói lên lời, bài vừa đăng lên liền không ngừng nhận được thông báo thả tim, đồng thời còn nhận được rất nhiều tin nhắn.

Cung Tử Ngôn chỉ có thể cảm thán mức độ quan hệ của Phong Sở, khẽ tính toán ở trong lòng, nếu như Phong Sở quảng cáo giúp cô thì có khi nào sự nghiệp của cô sẽ phát triển rất nhanh.

Nghĩ đến đây cô lại vội vàng lắc đầu, bức tượng phật lớn như Phong Sở cô không mời được.

Phong Sở nhận về điện thoại xem vòng bạn bè, con mắt vốn còn đang nheo lại giờ đây mở to ra: "Có hai cái cơ à."

Thật ra Cung Tử Ngôn muốn hỏi cậu ta muốn làm cái này để làm gì, rõ là chỉ cần dựa vào gia thế của cậu ta là có thể thu hút được rất nhiều người.

Phong Sở giống như nhìn ra được Cung Tử Ngôn đang nghĩ gì, tự động lên tiếng giải thích: "Thiếu gia như tôi đây tất nhiên không thể có một chút khuyêt điểm nào, nếu như cần tôi phối hợp làm gì thì cứ nói."

Cung Tử Ngôn nghĩ một chút, dù sao thì cũng là khách hàng đầu tiên của cô, hơn nữa lại còn là người không thể trêu chọc, cô phải tận tâm chăm sóc: "Không có gì cần phải phối hợp cả, chỉ cần cậu chụp mấy cái cậu thích là được."

Phong Sở rất hài lòng: "Cậu có năng lực như vậy, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu."

Cung Tử Ngôn mang theo một chút hưng phấn đó quay về chỗ ngồi, cô len lén mở điện thoại ra, phát hiện tiền của Phong Sở đã chuyển đến 1000 tệ.

Cô cảm nhận được hào khí của người có tiền.

Tiểu Đông ở một bên nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái: "Cậu lợi hại quá.. Còn nói chuyện với cả Phong Sở."

Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong lớp nhìn cô không giống như trước đây nữa.

Không chỉ thế, cô còn cảm nhận được mọi người đều mong đợi buổi tối ngày hôm nay, bởi vì Đan Quân nói tối nay sẽ đến giúp cô ôn bài.

Mọi khi lớp cô vào giờ tự học đều vô cùng thưa thớt, mấy người Phong Thần tổng có mười tiết thì cúp học chín tiết, ngày hôm nay ấy vậy mà mọi người đều ở lại đông đủ.

Tất nhiên Lâm Đồng không ở lại, lúc này cô ta đang ở hành lang tự học bên cạnh sân thể dục, bên cạnh là Nghệ Thuần sắc mặt không được tốt lắm.

Mọi khi giờ tự học buổi tối đều là thời gian hỗ trợ 1 1 của cô ta và Cung Tử Ngôn.

Nghệ Thuần không muốn mọi người nhìn thấy cô ta ôn bìa cho cung Tử ngôn, vậy nên cô ta chuyển địa điểm tự học sang bên này, mọi khi đều là Cung Tử Ngôn đến trước sau đó mua đồ ăn vặt và trà sữa ngồi đợi cô.

Kể cả khi bị a Nguyệt và Lâm Đồng cười nhạo thì cô cũng chỉ đáp trả bằng nụ cười ngốc nghếch, nhìn qua thì đúng thật như là thật lòng muốn đối xử tốt với cô ta.

Nghệ Thuần cảm thấy Cung Tử Ngôn cũng không quá đáng ghét, mà ngược lại cô rất biết chừng mực, có thể nhỡ kĩ sở thích của cô ta, chưa bao giờ vượt qua danh giới. Cô ta cũng biết nếu như không phải a Nguyệt và Lâm Đồng xúi giục thì cô cũng sẽ không có gan đi ra đằng sau tòa nhà dạy học. Nhưng có một điều cô vẫn chưa hiểu được, bức thư đó vốn dĩ là dành cho cô ta, tại sao về sau lại chuyển thành là của Đan Quân.

Nghĩ đến đây trong lòng Nghệ Thuần lại cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cũng không sao cả, dù sao thì cô ta cũng sẽ không giao du thì với loại người vừa không có gia thế vừa không có thành tích.

Còn a Nguyệt và Lâm Đồng tất nhiên vô cùng ghen ghét Cung Tử Ngôn, Nghệ Thuần tuy biết nhưng chắc chắn sẽ không nhúng tay, tất nhiên cô ta sẽ không rảnh hơi đi giúp một học sinh bình thường giải quyết rắc rối.

Lâm Đồng đã kể chuyện ngày hôm nay ở trên lớp cho bọn họ nghe, Nghệ Thuần sau khi nghe xong chỉ hừ lạnh một cái, không nói gì thêm.

Cô ta nhẹ nhàng lật cuốn sách ở trên tay, Cung Tử Ngôn đã đến muộn hai mươi phút.

A Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng: "Có khi nào Cung Tử Ngôn cho rằng bản thân đã bám víu được vào Đan Quân nên không đến nữa không?"

"Tất nhiên rồi, cậu không biết được hôm nay ở trên lớp cậu ta vênh váo đến mức độ nào, Phong Sở nói chuyện với cậu ta là cứ như làm ngơ không nghe thấy."

"Cậu ta còn không thèm để ý đến Phong Sở?" A Nguyệt cắn đầu lưỡi: "To gan thật."

"Cũng hết cách, ai bảo Phong Sở lại nghe lời Đan Quân kia chứ."

"Tại sao Phong Sở lại nghe lời Đan Quân?"

"Không biết nữa, cả lớp mình đều tò mò vấn đề này."

Nghệ Thuần ở một bên lạnh nhạt nói: "Bởi vì hai người đó cùng nhau lớn lên."

Lâm Đồng cắn đầu lưỡi: "Nhà Phong Sở giàu có như vậy, vậy Đan Quân lớn lên cùng với cậu ta.."

Nghệ Thuần cho cô ta một ánh mắt "đoán đúng rồi đấy".

Sự ghen tị trên mặt của Lâm Đồng sắp không kiềm chế nổi nữa, cô ta cắn chặt răng, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, người ngày nào cũng theo chân bọn họ như một con chó, sau khi được cùng Nghệ Thuần học 1 vs 1 xong lại còn có được vở ghi chép của Đan Quân.

"Bảo sao cậu ta vênh váo như vậy." A Nguyệt ở bên cạnh để lộ ra biểu cảm quái ác: "Bám được vào Đan Quân thì có làm sao, yêu đồng giới vẫn là ghê tởm."

Lâm Đồng gật mạnh đầu hưởng ứng: "Đúng là rẻ tiền, thấy ai liền muốn bám lấy người ấy, nói không chừng bây giờ còn đang đắc ý, có khi còn không để chúng ta vào mắt nữa rồi."

Nghệ Thuần cau mày lại, cô ta muốn nói Cung Tử Ngôn không phải loại người như thế, nhưng lời vừa bên miệng thì lại thu hồi về.

* * *

Thời gian đến giờ tự học càng lúc càng gần, Cung Tử Ngôn cũng không kiểm được mà cảm thấy vô cùng hồi hộp. Hôm nay cô có cẩn thận đọc một lần vở ghi chép của Đan Quân, quả nhiên không hổ danh là học bá, hình như cô ấy còn hiểu rõ bản thân hơn cả cô, nội dung trong quyển vở vô cùng dễ hiểu, phương pháp học tập cũng được viết vô cùng chi tiết, đối với Cung Tử Ngôn mà nói thì quyển vở này giống như được dựa theo trình độ của cô mà làm vậy.

Thật ra trong lòng Cung Tử Ngôn vẫn cảm thấy vô cùng hối lỗi, Đan Quân đối xử với người vừa mới quen biết như cô thật là tốt, không chỉ giải vây giúp cô mà còn cho cô vở ghi chép, sao cô lại nỡ lòng nào đi lừa cô ấy kia chứ.

Cung Tử Ngôn cũng hiểu rằng nên giải thích rõ ràng với Đan Quân, nhưng sâu trong lòng cô vẫn tồn tại một loại cảm giác sợ hãi, sợ sau khi nói ra tất cả mọi chuyện lại quay về giống như lúc ban đầu, sợ rằng cuộc sống của cô sẽ càng ngày càng khó khăn.

Cung Tử Ngôn ngồi trên ghế, lấy một chiếc bút ra vẽ lên tờ giấy trước mặt bàn, trong đầu không ngừng sắp xếp lại ngôn ngữ, không biết lát nữa nên mở lời với Đan Quân như thế nào.

Đột nhiên một bạn học ngồi cạnh cửa sổ hưng phấn lên tiếng: "Có người đến rồi."

Cung Tử Ngôn ngay tập tức hồi hộp ngồi thẳng lưng, ấy vậy thế mà người đến lại không phải là Đan Quân mà chính là Nghệ Thuần.

Cung Tử Ngôn ngây ra một lúc, tất cả mọi người trong lớp đều lộ ra âm thanh thất vọng.

Sắc mặt Nghệ Thuần khẽ thay đổi, ngẩng đầu đi về phía Cung Tử Ngôn.