Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
- --
Đây là ấm áp thuộc về Thiệu Ngôn.
Mùi hương thanh dịu xông vào mũi đối với Úc Đường có chút xa lạ, nhưng ngoài dự đoán, cô lại không hề bài xích, ngược lại còn có chút hưởng thụ.
Cô hít sâu một hơi, cơ hồ có hơi mê say. Cái ôm ấm áp mềm mại này giống như vì cô mà rộng mở.
Lúc đầu, Úc Đường còn giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm ấm áp này. Thế nhưng Thiệu Ngôn lại càng dùng sức ôm chặt cô trong ngực. Úc Đường dần dần từ bỏ kháng cự, bắt đầu thuận theo nó, hữu tâm vô lực.
Cô ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm gầy của Thiệu Ngôn. Cằm của thiếu niên nhô ra cơ hồ có thể thấy một tầng râu mỏng, cái trán của cô dán vào đó, trên mặt cảm thấy hơi thô ráp nhưng lại không làm người ta bị thương.
Úc Đường nhẹ nhàng dịch chuyển cái trán, hai làn da tiếp xúc với nhau, mang theo một chút đụng chạm ái muội.
Cô nhíu mày, cảm thấy chính mình khẳng định là điên rồi.
Đây không giống như việc cô sẽ làm. Hết thảy đều rối loạn.
"Cậu muốn làm gì?" Úc Đường ác thanh ác khí nói, vì muốn che giấu cô không thích hợp.
Như là để cho anh thấy lập trường của mình, cô cố ý trừng lớn đôi mắt, làm cho mình nhìn qua đang rất tức giận.
Nhưng thật ra cô một chút tự tin đều không có, thậm chí lúc nói chuyện, ngữ điệu so với
ngày thường còn nhiều thêm một ít độ ấm.
Khẳng định đều là do cái ôm ấp này mê hoặc cô.
Thiệu Ngôn thỏa mãn thở dài một tiếng, sau một lát, anh mới nhẹ giọng nói: "Là tôi làm việc không chu toàn, mới làm cậu khó xử. Tôi trước kia không có học cách thích một ai đó, đây là lần đầu tiên có hành động phạm sai lầm. Cậu nguyện ý lại cho tôi một lần cơ hội nữa chứ?"
Hai tay của Úc Đường ngoan ngoãn đặt bên người, cũng không biết có phải quên mất cử động hay không.
Cô vô thức ngừng thở, cũng khẩn trương không giải thích được.
Úc Đường vẫn luôn lạnh lùng, ngây ngốc không nói lời nào, bộ dạng không có phản ứng này của cô làm Thiệu Ngôn bắt đầu sốt ruột.
Thiệu Ngôn vùi đầu vào vai cô, anh không thấy rõ vẻ mặt của Úc Đường, Úc Đường cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Hai người giống như sợ hãi đối phương sẽ nhìn thấy thần sắc của mình lúc này, đều liều mạng che giấu.
Anh dán mặt lên làn da trên cổ Úc Đường, lúc anh nói chuyện, Úc Đường có thể cảm thụ được chuyển động cơ mặt anh.
Cảm giác có hơi ngứa.
"Cậu có thể giận tôi, thậm chí đánh tôi. Nhưng cậu đừng trốn tránh tôi."
Thấy Úc Đường rất lâu không trả lời, Thiệu Ngôn bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Còn không chờ cô đáp lại, Thiệu Ngôn đã chủ động nhượng bộ.
Anh hạ quyết tâm rất lâu mới quyết định tiếp cận cô.
Tất cả giống như nước chảy thành sông, nhưng thực tế lại giống một cái trống làm tinh thần trở nên hăng hái. Nếu lại suy nghĩ thêm Thiệu Ngôn sợ mình sẽ mất đi toàn bộ dũng khí.
Thân thể trong lòng tuy rằng mềm mại, cũng ấm áp nhưng tư thái kháng cự của cô làm còn làm cho Thiệu Ngôn đau đớn hơn cả việc bị từ chối trực tiếp.
"Cậu nói đi mà." Giọng nói như từ trong mũi hừ ra, vô cùng nhẹ. Nhưng hai người đang đặt sát mặt gần nhau nên Úc Đường nghe được vô cùng rõ ràng.
Cô chớp chớp mắt, cảm thấy tư thế này không được thoải mái lắm nên đẩy Thiệu Ngôn ra.
Hai người rơi vào trầm mặc.
Vẻ mặt của Thiệu Ngôn đặc biệt khó coi.
Cô ấy cự tuyệt mình?
Không có cơ hội nữa?
Anh vốn định trải qua chuyện như vậy, anh không thể lại giống như trước kia tùy hứng làm bậy, ít nhất dưới tình huống cô đồng ý mới lặng lẽ tới gần cô.
Nhưng bây giờ nguyện vọng hèn mọn này cũng không thành được.
Ánh đèn ở trong mắt Thiệu Ngôn, dường như muốn đem đồng tử của anh phân cách thành rất nhiều mảnh vụn nhỏ, nhìn qua, bên trong giống như có cái gì đó vỡ ra rồi lại tràn khắp bốn phía.
Trong hốc mắt có cái gì đó như muốn trào ra.
Không được, anh là nam tử hán đại trượng phu, anh phải nhịn xuống.
Nếu muốn cự tuyệt anh thì anh cũng phải biết rõ ràng, đúng không?
Thiệu Ngôn chưa từ bỏ ý định, lại tiến tới phía trước một bước.
Anh cúi đầu, có thể thấy lông mi của cô đang run rẩy.
Một lát sau, Úc Đường rốt cuộc nói chuyện.
Cô nói: "Tôi rất chán ghét cậu tự cho mình là đúng, rất chán ghét."
"Tôi có thể sửa." Thiệu Ngôn lập tức tiếp nhận câu chuyện.
Úc Đường lại hừ lạnh một tiếng, thấy vẻ mặt của anh hoảng loạn lại ảm đạm mất mát, trong lòng đã đắc ý lại cảm thấy có chút áp lực.
Cô tiếp tục nói: "Tôi cũng vô cùng chán ghét cậu tự chủ trương, tôi không thích khi chưa có sự đồng ý của tôi mà đã can thiệp vào chuyện của tôi."
Thiệu Ngôn mím môi, tỉnh lại một chút, nói: "Là tôi sai."
Úc Đường tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm anh nói, "Tôi cũng không thích người khác ngoài miệng thì đáp ứng tôi, nhưng trên thực tế lại bỏ ngoài tai."
"Tôi không có!" Thiệu Ngôn vội vàng phủ nhận.
Úc Đường không để ý đến anh, mà là tự cố nói: "Tôi không thích dây dưa không rõ với người khác. Tôi cũng không thích đoạt đồ vật của người khác, trở thành tiểu tam. Nếu cậu nói cậu muốn theo đuổi tôi, cậu trước hết trả lời tôi một vấn đề."
Đôi con ngươi của Thiệu Ngôn tức thì trở nên sáng ngời, so với đèn ven đường nhìn qua còn loá mắt hơi. Anh nói: "Cậu hỏi đi."
Thế này so với suy nghĩ của anh còn tốt hơn nhiều. Ít nhất không có trực tiếp tử hình.
Đây là thời kỳ niên thiếu yêu say đắm của anh nha, mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một tia cơ hội, anh đều sẽ không buông tay.
Muốn theo đuổi bước chân một người quá khó, nhưng muốn buông tay một người càng khó hơn.
"Cậu và Ngô Thấm là quan hệ gì?" Úc Đường nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lãnh đạm hỏi.
Thiệu Ngôn ngẩn ra, theo sau có chút dở khóc dở cười.
Anh buông tay, thở dài một hơi, "Tôi không biết thì ra cậu là vì cái này ——"
"Tôi không phải vì cái này." Úc Đường sửa đúng cho anh, "Tôi chỉ là muốn biết, đương nhiên cậu có thể lựa chọn không trả lời."
Cô hơi tức giận.
Tức giận không thể hiểu được.
Thiệu Ngôn bất đắc dĩ, trong ánh mắt anh hơi nhiễm ý cười, nói: "Tôi không thích cậu ta, thậm chí còn có chút chán ghét. Bởi vì cậu ta không thức thời, luôn là ở lúc tôi đang nhớ cậu mà làm phiền tôi."
Nghe được đáp án, Úc Đường không có hỏi cái gì nữa mà trầm mặc.
Hiện tại, hỏi xong Thiệu Ngôn, cô nên tự hỏi chính mình.
Thiệu Ngôn hỏi qua cô, vì cái gì lúc anh tỏ tình, không thích anh lại không có từ chối thẳng, mà lại lựa chọn phương thức trốn tránh.
Cô đang trốn tránh cái gì? Úc Đường chính mình cũng muốn biết.
Nhưng cô cũng không rõ.
Cô cũng tưởng tượng trước kia sẽ từ chối một cách sạch sẽ lưu loát, một chút cũng không giống tác phong của cô.
Nhưng cô đã không làm như vậy.
Úc Đường cắn môi dưới, lâm vào khó xử xưa nay chưa từng có.
Cô rốt cuộc đang làm gì?
Úc Đường trầm mặc không nói lời nào, Thiệu Ngôn cũng không dám nói chuyện, chỉ đi bên cạnh cô.
Không khí giữa hai người trở nên ấm áp hơn.
Thiệu Ngôn không đành lòng đánh vỡ, đành phải kiềm chế nội tâm, cùng cô tiếp tục đi về phía trước.
Thiệu Ngôn trộm nhìn thoáng qua người bên cạnh, phát hiện thần sắc cô khó lường, trên mặt biến ảo không ngừng, cũng không biết đáy lòng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Đang lúc Thiệu Ngôn thất thần, anh nghe thấy được Úc Đường nói: "Tôi không thích cậu."
Đây là câu nói đầu tiên của cô.
Giống như bị giội một gáo nước lạnh lên đầu, từ ngoài đến trong đều chật vật.
Máu cả người Thiệu Ngôn đều đọng lại, thân thể cương cứng, không nhúc nhích.
Anh rất muốn ra vẻ tiêu sái nở một nụ cười an ủi chính mình, nhưng làm không được.
Môi anh run rẩy, có hơi muốn khóc. Anh có thể cười, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn.
Một đoạn hạt giống yêu thầm này, còn chưa nở hoa kết trái, cũng đã chết ở trong
bùn đất, không thể tiếp tục sống.
Tiếp theo, Thiệu Ngôn nghe thấy Úc Đường nói: "Ít nhất tôi hiện tại không thích cậu, chưa nói tới thích, chán ghét cậu thì có rất nhiều điều."
Thiệu Ngôn tận dụng mọi thứ, rõ ràng vừa rồi tan nát cõi lòng muốn chết, hiện tại lại phản ứng nhanh chóng hỏi: "Hiện tại không thích nhưng về sau thì sao?"
Lúc này đây đến phiên Úc Đường trầm mặc.
Bất quá, Úc Đường không có trầm mặc bao lâu, cô liền nói: "Tôi không biết."
Không biết, đó chính là có khả năng. Hết thảy mọi thứ không biết, đều có hai khả năng là được hoặc không được.
Anh còn có cơ hội.
Thiệu Ngôn nhếch miệng cười.
Như trút được gánh nặng.
Mọi thứ dường như trở về điểm ban đầu, anh có thể theo đuổi cô lần đầu tiên, cũng có thể theo đuổi cô lần thứ hai.
Có cơ hội thì cái gì cũng dễ nói.
Thiệu Ngôn nói: "Tôi đây coi như là cậu đáp ứng tôi."
Úc Đường không trả lời, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng.
Cô còn một vấn đề chưa rõ.
Úc Đường lại tiếp tục hỏi: "Cậu thích tôi ở điểm nào?"
Có lẽ hôm nay Thiệu Ngôn đã trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc có chút hỗn loạn không lựa lời đã hỏi ngược lại: "Cậu muốn sửa à?"
Úc Đường sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Sửa cái gì chứ? Không đến mức đó."
Thích cô ở điểm nào? Thiệu Ngôn cẩn thận tự hỏi vấn đề này, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra đáp án.
Trầm mặc thật lâu sau, Thiệu Ngôn mới chậm rì rì nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cậu, là... cuối kì một năm lớp 10."
Sau học kỳ một các học sinh đã bắt đầu được phân ban. Mọi người đều dùng thành tích để được phân vào các lớp. Có vài người kết quả thi kém, có vài người kết quả thi lại rất tốt, có người vui mừng có người sầu, nhưng đều cùng một không khí trầm mặc, áp lực.
Tất cả mọi người đều đã được sắp xếp ổn định vào các lớp.
Phòng học của Thiệu Ngôn ở ngay sát phòng học của Úc Đường, trước khi gặp Úc Đường, anh ghét bỏ lớp bên cạnh ồn ào, phiền phức.
Vô cùng ồn ào làm anh không thể tập trung làm bài.
Anh cũng đã quen với ánh mắt của những người đi qua cửa lớp chọn này, bên trong đều hàm chứa ghen tị, hâm mộ, kính ngưỡng.
Thiệu Ngôn luôn là thiên chi kiêu tử, từ trước tới giờ đều là nơi tập trung ánh mắt của mọi người. Đối với những ánh mắt hâm mộ này anh chưa bao giờ cảm thấy xa lạ, từ lúc bắt đầu cũng thích thú, đến cuối cùng thì hờ hững.
Thẳng đến lúc anh nhìn thấy một cô gái kiêu ngạo đi ngang qua bên người anh.
Mắt nhìn thẳng, cao ngạo giống như một con thiên nga. Khóe mắt cô mang theo một loại cảm giác bất cần, thậm chí có thể nói là khinh thường, không có để bất luận kẻ nào vào mắt.
Lúc ấy, trong lòng bàn tay Thiệu Ngôn nâng một chồng sách giáo khoa, ở chỗ rẽ phòng học đụng phải cô.
Sách rơi đầy đất, anh thấy mặt cô, thấy cô so với mình còn đạm mạc cao ngạo hơn, nghe thấy cô dùng giọng nói lãnh đạm không hề xin lỗi nói: "Ngại quá, nhưng tôi nghĩ
không phải là do tôi sai, là do cậu không nhìn đường."
Đây là lần đầu tiên gặp nhau.
Vì sao lại thích cô?
Thiệu Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình có khả năng là máu M [1].
[1] M – Masochism: Thống da^ʍ – thích nhận đau đớn từ người tình.