Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
- ---
Thiệu Ngôn bước đi như mang theo gió, ánh mắt vững vàng, tựa hồ có chút sát khí.
Lớp học bá cùng mấy lớp của học sinh bình thường luôn nước sông không phạm nước giếng, ngay cả hành lang cũng phân biệt rõ ràng, chưa bao giờ có người dễ dàng vượt qua.
Cho nên hôm nay Thiệu Ngôn bước qua rất nhiều người nhìn thấy.
Bọn họ thiếu chút nữa muốn lên tiếng nghị luận về Thiệu Ngôn nhưng ánh mắt của anh lạnh như băng, bộ dáng thật sự rất đáng sợ, áp chế luôn cả dục vọng bát quái của bọn họ.
Nhưng rất nhanh, tâm trạng bát quái của bọn họ lập tức tăng vọt, vì Thiệu Ngôn bắt đầu có hành động.
Anh bước vào cửa lớp tám, sau đó nhìn xung quanh bên trong lớp.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhìn thấy Úc Đường.
Tuy rằng anh chưa bao giờ quang minh chính đại đi tới đây tìm cô, nhưng đối với Úc Đường, Thiệu Ngôn sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lúc này cô đang cùng Kỳ Nguyệt ghé hai cái đầu nhỏ vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện, nói cười vui vẻ, mặt mày mỉm cười, nhìn qua thân mật vô cùng.
Ha, người con gái này, rốt cuộc không phải chỉ biết mặt lạnh, nhìn qua còn rất thân mật, khăng khít nữa cơ chứ.
Thiệu Ngôn khắc chế muốn cười lạnh, anh đứng yên thật lâu, cũng mặc kệ những người đang dừng chân hóng chuyện.
Một lát sau, Úc Đường còn chưa phát hiện ra anh, lỗ tai cô đang sát vào bên môi Kỳ Nguyệt, tiếp tục nói nhỏ.
Thiệu Ngôn không chịu nổi nữa, vỗ vào khung cửa hét lớn: "Úc Đường!"
Tiếng gọi vô cùng réo rắt, xuyên qua các tạp âm truyền vào tai Úc Đường một cách rõ ràng.
Những người khác cũng nghe thấy, bọn họ quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, làm xong động tác này, bọn họ mới ý thức được đã xảy ra cái gì, ngay sau đó lại không thể tin tưởng nhìn người đang xuất hiện ở cửa.
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Thiệu Ngôn thế mà lại ở chỗ này.
Mọi người sôi nổi ghé mắt, có tò mò, có nghiền ngẫm, đủ loại ánh mắt dừng trên người Thiệu Ngôn, nhưng anh đều thờ ơ.
Úc Đường cũng khiếp sợ, cô thậm chí còn lấy sách giáo khoa che kín mặt, muốn làm bộ không quen biết anh.
Nhưng điều này không có khả năng, trong lớp chỉ có duy nhất mình cô tên Úc Đường. Hơn nữa, không đợi Úc Đường đáp lời, Thiệu Ngôn lại tiếp tục lên tiếng: "Úc Đường, cậu mau ra đây, tôi có chuyện muốn nói."
Anh cố chấp vô cùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm những người đang nhìn chằm chằm anh cũng phải ngượng ngùng.
Úc Đường cũng rất hoảng, tuy ngoài mặt cô và Thiệu Ngôn đều lạnh lùng giống nhau, nhưng trong lòng cô đã loạn thành một đoàn.
Còn về phần anh xuất hiện ở đây, ai mà biết anh có nói ra mấy câu tỏ tình kinh thiên động địa gì hay không.... Những câu hỏi không ngừng dồn dập ập vào đầu Úc Đường.
Ngón tay cô hơi run rẩy, bắt đầu khẩn trương. Đầu nhỏ của cô muốn nổ tung, cô rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Sự im lặng của cô chỉ đổi lấy được việc Thiệu Ngôn càng ngày càng thúc giục nhanh hơn.
Úc Đường căng da đầu nói: "Cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên, sắp vào tiết rồi."
Thiệu Ngôn "A" một tiếng, sau đó nói: "Không có gì, mẹ tôi nói tối nay mời cậu qua nhà tôi ăn cơm."
Nói xong, anh vẫy vẫy ống tay áo rời đi, hoàn toàn mặc kệ mấy người ở lớp tám bởi vì lời nói của anh sớm đã nổ tung nồi.
Kỳ Nguyệt kích động mà siết chặt tay của Úc Đường, nói năng lộn xộn.
"Được nha, không nghĩ tới cậu lại giấu giếm sâu như vậy! Cậu nói xem cậu nói xem, cậu cùng học bá đã quen nhau từ sớm tại sao không nói cho tớ hả?"
Kỳ Nguyệt là fan của Thiệu Ngôn, vừa rồi Thiệu Ngôn ở đó cô ấy một chút thở mạnh cũng không dám, hiện tại rốt cuộc cũng có lá gan ép hỏi Úc Đường.
Úc Đường da đầu tê dại, bởi vì vừa rồi Kỳ Nguyệt nói chuyện, chung quanh mọi người đều lén lút nhìn để hóng chuyện, trên mặt chỉ kém viết hai từ "bát quái".
Những người này thật là...
Kỳ Nguyệt vẫn thà chết không chịu buông tay, tư thế thề không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Úc Đường không còn cách nào khác, đành phải nói ra: "Biết thì có biết, nhưng tớ cùng cậu ấy không thân."
Úc Đường nói đều là sự thật. Cô tự nhận là đã vô cùng thành khẩn, nhưng Kỳ Nguyệt nghe vào tai, không chỉ không có nghe, ngược lại còn cảm thấy Úc Đường đang nói dối.
Kỳ Nguyệt ép hỏi: "Cậu nói thật đi! Hừ! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt!"
Ánh mắt và thần thái của Kỳ Nguyệt rõ ràng nói cho Úc Đường, cô ấy chính là cảm thấy Úc Đường cùng Thiệu Ngôn có gian tình.
Nhưng bọn họ có gian tình gì chứ? Là quan hệ bạn học rất đứng đắn mà. Chỉ là...... Chỉ là cái đó, coi như, cũng coi như là mối quan hệ có một chút vi diệu, nhưng tuyệt đối cùng gian tình không có một chút liên quan.
Thoáng nghĩ như vậy, Úc Đường cũng hơi chột dạ, cô dời ánh mắt đi, cứng nhắc nói: "Giáo viên sắp tới rồi, cậu còn lải nhải cái gì? Cẩn thận tớ không để ý tới cậu nữa."
Những lời uy hiếp của Úc Đường luôn luôn hữu dụng, Kỳ Nguyệt túng quẫn trong giây lát, nhưng lại không chống lại được ngọn lửa bát quái đang cháy rừng rực.
Mặc dù chuông vào lớp đã reo, phòng học bắt đầu tĩnh lặng, Kỳ Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô ấy điên cuồng gửi cho Úc Đường mấy tờ giấy nhỏ.
"Nói, mau nói hai cậu có quan hệ gì!!"
"Có phải là quan hệ như tớ đang suy nghĩ không!!"
"Củ cải đáng thương! Dưỡng trắng trẻo lại bị một con heo ăn mất!! Còn không nói cho tớ!!"
"Úc Đường cậu làm tốt lắm! Mau nói cho tớ biết học bá có cơ bụng không!!"
Úc Đường bất lực thở dài, đành phải ném một tờ giấy cho cô ấy.
Thấy Úc Đường rốt cuộc cũng đáp lại, Kỳ Nguyệt hưng phấn đến mức ngón tay run rẩy, cho đến lúc cô ấy mở quả cầu giấy tay vẫn còn run.
Nhưng lúc Kỳ Nguyệt nhìn chữ viết trên trang giấy, sắc mặt cứng đờ.
Trên đó có viết một hàng chữ thanh tú: "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước."
Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước, nói như cho có lệ vậy, Kỳ Nguyệt càng nhìn càng buồn bực.
Nhưng dù vậy, Kỳ Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô ấy cầm bút lên, lại viết một hàng chữ ở dưới.
"Cậu đừng giả ngu. Mau nói cho tớ biết, cậu cùng học bá rốt cuộc là quan hệ gì? Thật ra tớ đã sớm cảm thấy cậu ấy có ý với cậu, cần gì phải giấu tớ chứ?"
Kỳ Nguyệt làm mặt quỷ với Úc Đường, không tầm thường nha.
Úc Đường bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cô vốn không muốn để ý tới, nhưng Kỳ Nguyệt lại bắt đầu điên cuồng ném giấy cho cô.
Ban đầu chỉ là dò hỏi một ít, nhưng càng về sau phong cách càng ngày càng vặn vẹo.
Ví dụ như...
"Học bá nhìn hào hoa phong nhã, không biết có khỏe hay không?"
"Dáng người của học bá có phải cũng đẹp như khuôn mặt cậu ấy không?"
"Học bá có cơ bụng tám múi không?"
"Thật là cơ thể thật đẹp, Đường Đường, tưởng tượng đến cậu bị cậu ấy chiếm tiện nghi, tớ liền khó chịu. Lại đây, cậu cũng cho tớ sờ sờ."
.....
Mọi việc như thế, toàn bộ đều là suy nghĩ của cô ấy, nội dung cũng càng ngày càng không nỡ nhìn thẳng.
Úc Đường thật sự không thể nhịn được nữa, không muốn tiếp tục thả bay tư duy không đứng đắn của cô ấy, đành phải đáp lại cô ấy.
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều." Úc Đường trả lời Kỳ Nguyệt.
"Gì??"
"Cậu ấy như vậy sao có thể có cơ bụng tám múi? Có cơ bụng hay không đã là một vấn đề."
Úc Đường hạ bút không cần nghĩ ngợi, có lẽ là vì trả thù vừa rồi Thiệu Ngôn cao giọng làm cô thành mục tiêu cho người ta chỉ trỏ, lúc cô viết chữ đặc biệt dùng sức, cơ hồ muốn chọc thủng trang giấy.
Vẻ mặt vủa Kỳ Nguyệt trở nên đáng khinh, cô ấy cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai Úc Đường: "Cậu quả nhiên là biết, mau khai thật đi, hai người ở bên nhau đã bao lâu?"
Sắc mặt Úc Đường tối sầm, cũng nhỏ giọng trả lời: "Không có quan hệ gì cả, tớ cũng không biết, tớ chỉ là đoán thôi."
Dừng một chút, Úc Đường viết xuống giấy hai chữ "Gà luộc", còn cố ý khoanh tròn, ném cho Kỳ Nguyệt xem.
Kỳ Nguyệt buồn cười không thôi, một lát sau, Kỳ Nguyệt lại viết trên giấy: "Không sao, mặt có thể nhìn là được."
Úc Đường cảm thấy cô ấy quá tích cực, quả thực là chính mình đầu óc có vấn đề, cô thở phì phì quay đầu tức giận, cũng không quan tâm nữa.
Chờ đến lúc tan học, Úc Đường cảm thấy không khí trong phòng học trở nên có chút quỷ dị.
Trong phòng học, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cô, luôn là mang theo một chút ý như có như không đánh giá cô, còn mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.
Một số thì khinh thường, một số thì trào phúng, càng có rất nhiều người xem náo nhiệt, không chê việc lớn.
Úc Đường lạnh mặt, cô bỗng thấy mặt bàn hơn phân nửa đều tràn ngập những tờ giấy đối thoại ban nãy, mày cẩn thận nhăn lại, sợ người khác thấy.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, tính toán lấy ra đem xé ném đi. Tuy rằng làm như vậy giống như có tật giật mình, nhưng mấy tờ giấy này nếu là để cho người khác nhặt được nhìn, thế thật là muốn mạng.
Úc Đường thật cẩn thận đem giấy gấp lại đặt ở trong lòng bàn tay, đang định tìm một cái góc im ắng xé. Chính là, cô mới vừa đi ra khỏi cửa phòng học, liền đâm vào một người nào đó.
Vách tường có hơi cứng, đâm tới cái mũi của Úc Đường sinh đau. Cô có chút không vui ngước mắt nhìn.
Nhưng liếc mắt một cái thấy người này là ai, lại làm cho cô sững sờ tại chỗ, hận không thể xoay người chạy đi.
Lúc này Thiệu Ngôn lại chạy tới làm cái gì?
Úc Đường ngơ ngác đứng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn đều quên nên làm ra cái gì.
Khác với cô đang trố mắt nhìn, Thiệu Ngôn là ánh mắt hàm chứa ý cười, trong ánh mắt mang theo một loại ý cười vừa thành công. Đôi mắt sáng lấp lánh, tựa hồ muốn so với sao trên bầu trời còn muốn sáng hơn vài phần.
Ngày thường chỉ nhìn thấy bộ dáng khuôn mặt lạnh của anh, cái bộ dáng một mặt đầy tươi cười rất ít khi có thể thấy được.
Vật lấy hi vi quý, những người khác đều hiếm lạ nhìn lại đây. Vừa lúc thấy hai người đứng chung một chỗ, bộ dáng như đang thủ thỉ ghé vào tai nhau, thân mật khăng khít.
Nha nha nha, xem ra hoa hậu giảng đường là thật sự cùng học bá yêu đương.
Nhìn bộ dáng của hai người này rất hợp nhau. Trai tài gái sắc trời sinh một đôi.
Vừa rồi tâm trạng bát quái chưa được thỏa mãn lần thứ hai bị bốc cháy lên, quần chúng ăn dưa nhiệt tình chưa từng có, mọi người sôi nổi dừng việc trong tay để hóng chuyện, hận không thể đem lỗ tai duỗi đến trước mặt bọn họ, nghe xem hai người đến tột cùng đang nói cái gì.
Úc Đường chột dạ đem giấy nắm chặt ở lòng bàn tay, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để Thiệu Ngôn thấy.
Cô cảm thấy hai người cứ cứng nhắc như vậy thì có chút kỳ cục, cho nên liền có ý đồ muốn tìm cái gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ.
Quan trọng hơn, cách tốt nhất để tránh xa những ánh mắt đàm tiếu đó là để Thiệu Ngôn rời khỏi đây, "Cậu... Cậu tìm tôi lại có chuyện gì sao?" Đây là cuộc nói chuyện mặt đối mặt đầu tiên giữa hai người kể từ khi Thiệu Ngôn nói với cô lời tỏ tình vào đêm hôm đó.
Không biết vì cái gì, có lẽ là những ánh mắt phóng ra từ bốn phương tám hướng, thật sự là quá mức thiêu đốt, Úc Đường lần đầu tiên cảm thấy có chút khẩn trương cùng bất lực.
Đây là lần đầu tiên, cô đối mặt với Thiệu Ngôn, cũng có lúc miệng khó trả lời.
Thiệu Ngôn ở một bên lại trở nên cường thế, anh thong thả ung dung dựa ở trên khung cửa, nhìn tùy ý vô cùng.
Anh nghiêng đầu nhìn Úc Đường, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi tôi hỏi cậu vấn đề đó cậu còn chưa có trả lời tôi đâu. Đúng rồi, cậu hôm nay muốn ăn cái gì?"
Phi phi phi, nhìn xem, nhìn xem cái miệng lưỡi này nói ra thật quen thuộc, xem ra hai người cùng nhau ăn cơm đã không phải một lần hai lần.
Nếu nói hai người không có liên hệ ngầm, vậy thật là lừa quỷ.
Quần chúng vây xem tức khắc đều lộ ra khuôn mặt tươi cười ý vị thâm trường, nhìn qua bát quái đã đến cực điểm.
Úc Đường cảm thấy càng thêm khó chịu, cô nhìn xung quanh, cảm thấy mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Tôi cùng cậu không thân! Buổi tối hôm nay, tôi sẽ không đi nhà cậu ăn cơm!"
Úc Đường vốn là muốn mất bò mới lo làm chuồng, vốn dĩ muốn khắc phục tình hình và thể hiện lập trường của mình, nhưng cô nói điều này vào lúc này, điều này sẽ chỉ phản tác dụng và khiến mọi người cảm thấy rằng cô đang giấu đầu lòi đuôi.
Thiệu Ngôn cũng không tức giận.
Thân thể của anh đi về phía trước, hơi hơi lại gần một chút, khuôn mặt hai người dựa rất gần.
Còn không có chờ Úc Đường đặt câu hỏi, liền thấy Thiệu Ngôn duỗi tay vén một lọn tóc của Úc Đường gọn ra sau tai.
Vẻ mặt ôn nhu, động tác cũng thật ôn nhu. Động tác này thành thạo như được thực hiện hàng nghìn lần.
Ôi trời ơi, học bá đến cửa phòng học lớp bọn họ để khoe ân ái.
Những người khác mỗi người đều như tiêm máu gà, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người. Trong đó khoa trương nhất chính là Kỳ Nguyệt, cô ấy kích động đến sách giáo khoa cầm trong tay đều ném xuống đất.
Úc Đường nghĩ thầm, cô xong rồi. Đừng nói là Hoàng Hà, cho dù là ngân hà cũng rửa không sạch.
Những người đó vẫn như cũ ánh mắt sáng quắc bức người, tư thế không muốn bỏ qua.
Chỉ cần Thiệu Ngôn tiếp tục phát ngốc tại nơi này, bọn họ liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng tản ra.
Úc Đường không muốn bản thân trở thành con khỉ trong vườn bách thú, vì trấn an Thiệu Ngôn và để cho anh không thực hiện mấy cái động tác bất ngờ này nữa, cô đành phải giả vờ đồng ý.
"Được rồi, tôi biết rồi. Cậu về trước đi, buổi tối có gì lại nói tiếp."
Thiệu Ngôn mỉm cười, gật đầu một cái, sau đó rời đi.
Rốt cuộc cũng đi rồi.
Úc Đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.