Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
- ---
Tờ giấy gấp có chút góc cạnh, khiến lòng bàn tay Úc Đường hơi đau. Cô bóp mạnh dường như muốn xác định điều gì đó.
Thiệu Ngôn nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, vừa mong đợi vừa ẩn nhẫn. Anh luôn muốn nói chuyện nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này.
Anh muốn khiến Úc Đường suy nghĩ kỹ về vị trí của anh trong lòng cô.
Anh không muốn mãi ở một góc khuất không có chút cảm giác tồn tại nào mà chỉ có thể im lặng nhìn cô.
Anh muốn đặt cô trên lòng bàn tay mà cưng chiều, cũng muốn ôm cô vào trong lòng.
Tâm trạng thiếu niên vừa thấp thỏm lại bất an, còn mang theo loại kiên quyết bằng bất cứ giá nào.
Dù sao lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thích một nữ sinh.
Loại cảm giác rung động này, Thiệu Ngôn vừa cảm thấy lo sợ vừa cảm thấy thích thú.
Anh chờ đợi muốn tiếp cận cô, lại sợ chính mình sẽ bị cự tuyệt. Mặc dù anh ngày thường trước mặt mọi người luôn cao lãnh, luôn là bộ dáng ít khi nói cười, nhưng ở trước mặt người mình thích, mỗi người đều không bình thường.
Lại nói, gia đình nhà anh cũng chỉ là một gia đình bình thường. Nhiều lần lên diễn thuyết hoặc là lễ trao giải, lúc Thiệu Ngôn lên đài chưa bao giờ biết khẩn trương là gì. Hôm nay anh lần đầu tiên biết loại sợ hãi đến cảm giác tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thật kích thích.
Úc Đường trầm mặc hồi lâu.
Cùng với sự trầm mặc của cô, ánh mắt của thiếu niên cũng càng thêm ảm đạm đi, cuối cùng quy về bình tĩnh, rốt cuộc không còn một tia gợn sóng.
Úc Đường nói đúng, anh đến tột cùng muốn vấp phải trắc trở bao nhiêu lần, mới có thể đủ hiểu? Quả nhiên đứng trước tình yêu mỗi người đều bình đẳng.
Con đường mà Thiệu Ngôn đi từ trước tới nay đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng có mục tiêu nào mà anh không đạt được, không ngờ trên đời này vẫn có thứ mà anh không thể có được.
Chung quy vẫn là không cam lòng, Thiệu Ngôn ách giọng hỏi: "Cậu không có gì muốn nói sao?"
Muốn nói cái gì?
Úc Đường ngoại trừ khiếp sợ còn có một tia khó hiểu.
Cô không rõ.
Lời tỏ tình này quá đột ngột đối với cô. Tâm trạng phòng bị của cô luôn rất nặng, chưa bao giờ dễ dàng cùng người khác thổ lộ tình cảm. Thiệu Ngôn chính là người cao lãnh thứ nhất, cô chính là người cao lãnh thứ hai.
Lúc này cô cảm thấy..... Rất đột ngột.
Đúng vậy, chính là rất đột ngột.
Có lẽ cô đã linh cảm được từ trước, nhưng cảm giác đột nhiên không kịp đề phòng này khiến cô hoang mang.
Cô cảm thấy thời gian mình và Thiệu Ngôn quen biết không đủ để tạo ra tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Cho dù có, đó cũng không phải là tình yêu.
Nếu là tình yêu, chắc cũng chỉ vì nhan sắc.
Úc Đường rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô vô cùng nghiêm túc tựa hồ nhiễm thêm một tầng nước, vẻ mặt của Thiệu Ngôn cũng vì thế mà trở nên nghiêm túc.
Úc Đường nhìn anh vài lần, nghiêm túc hỏi: "Cậu vì sao lại thích tôi?"
Đây rõ ràng là tình cảm riêng của mỗi người, nhưng cô lại muốn nó theo một cách công bằng.
Thiệu Ngôn trong lòng lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười, "Thích thì thích, phải cần lý do sao?"
"Cần, lý do rất quan trọng." Úc Đường vừa cố chấp vừa nghiêm túc.
Tại sao lại không quan trọng chứ?
Những người phụ nữ của Úc Tề Lỗi yêu ông ấy vì ông ấy có tiền, lại có một ngoại hình tốt.
Sở dĩ cô được sinh ra không ai chịu trách nhiệm, không ai quản, hai người họ kết hôn sớm chẳng qua có lẽ là bị mê hoặc bởi sắc đẹp sao?
Úc Tề Lỗi có vẻ ngoài khôi ngô, dì kia cũng là một mỹ nhân.
Mỹ nam cùng mỹ nhân, trời sinh một đôi, đáng tiếc không thể cùng nhau sống đến già.
"Không có lý do gì, tôi cũng không biết. Có lẽ do cậu quá chèo kéo, tôi nhìn không vừa mắt."
Những lời này, Thiệu Ngôn cơ hồ là cắn răng nói ra từng chữ một.
Kỳ thật anh cũng không nghĩ ra, có thể là do đầu óc anh có vấn đề.
Thiệu Ngôn vô cùng am hiểu làm kế hoạch về cuộc sống, các giai đoạn nên làm cái gì, trong lòng anh đều rõ ràng. Đến nỗi tình yêu, ít nhất trước khi Úc Đường xuất hiện, nó chưa từng xuất hiện trong kế hoạch cuộc sống của anh.
Một khi xuất hiện, chính là tiếng lòng rối loạn.
Từ lúc bắt đầu bất an, đến yêu thích, Thiệu Ngôn cũng không biết điều chỉnh cảm xúc của mìnhh như thế nào. Anh chỉ biết, sổ nhật ký của anh nằm ở trong ngăn kéo rất nhiều năm, mẹ nói là để ghi nhớ những việc có ý nghĩa, nhưng nó vẫn ở đó rất lâu, anh cũng chưa bao giờ chạm vào.
Từ ngày đó anh bắt đầu viết xuống tên của Úc Đường trong nhật kí, từ đó về sau sổ nhật ký tất cả đều là cô.
Chính là người con gái vô tâm không tim không phổi, cô căn bản không biết!
Cô cái gì cũng không biết!
Cô trừ bỏ biết chèo kéo, còn có ưu điểm khác sao? Nếu đây cũng coi như ưu điểm.
Hẳn đây là ưu điểm tốt đi, ít nhất đối với Thiệu Ngôn mà nói, ánh mắt đầu tiên của anh đã chú ý tới, trong mắt cô không chấp nhận được nửa hạt cát, tựa hồ vĩnh viễn cao cao tại thượng không dính bụi trần.
Anh vĩnh viễn trầm mê với tư thái ở trên đỉnh núi cao, sa vào trong đó không thể tự kềm chế, thế cho nên hãm sâu vào trong đó. Từ lúc bắt đầu lặng lẽ quan sát đến cuối cùng một chút cũng không thể vãn hồi, chờ anh chú ý tới thì đã trễ.
Cũng thích cô lúc cao ngạo giương cằm, khóe môi nhếch lên như có như không trào phúng.
Đối với Thiệu Ngôn, tất cả những điều này là điều khiến anh mê mẩn.
Vì cái gì thích? Thật sự không có lý do gì, nếu có, như vậy có lẽ anh đang run rẩy.
Anh phỉ nhổ chính mình.
Lúc Thiệu Ngôn đi, ngay cả bóng dáng cũng trầm mặc không nói không nên lời. Anh trước kia tuy rằng thích trưng khuôn mặt lạnh, nhưng khi cùng Úc Đường nói chuyện, trong ánh mắt luôn là có chút ý khác, đôi mắt trong veo khiến người nhìn thoáng qua liền sẽ sa vào trong đó, đều có một loại dịu dàng khiến người ta khó có thể phát giác.
Hiện tại không giống nhau.
Anh là từ trong ra ngoài trầm mặc, ngay cả áp suất khí bên người đều đi mang theo nhiều áp lực, làm mọi người trong lớp học đều thật cẩn thận không dám lớn tiếng nói chuyện, e sợ cho chính mình dẫm phải đuôi hổ.
Anh đã trầm mặc một ngày.
Ngay cả khi cô giáo gọi để giải đáp thắc mắc trong lớp, anh cũng im lặng.
Trong miệng giống như đang ngậm vàng.
Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Đương nhiên không có người nào hoài nghi Thiệu Ngôn không trả lời được.
Tan học, Thiệu Ngôn lại ở bản nháp trên giấy viết viết vẽ vẽ. Trong chốc lát, mặt bàn đột nhiên xuất hiện một bóng người —— có người chặn ánh sáng của anh.
Thiệu Ngôn ngước mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Ngô Thấm, tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Trái tim Ngô Thấm run rẩy, càng thêm cảm thấy ủy khuất. Cô ta run rẩy nói: "Cậu, cậu làm sao vậy? Hôm nay trạng thái giống như không tốt lắm, là sinh bệnh sao?"
Trong giọng nói tất cả đều là quan tâm, ánh mắt vô cùng chân thành.
Thiệu Ngôn trầm mặc trong chốc lát, đáp lại một câu: "Từ giờ trở đi không cần nói chuyện cùng tôi, tôi không muốn nói chuyện với cậu."
Về sau mặc kệ Ngô Thấm nói cái gì nữa, anh đều không trả lời.
Cả ngày hôm nay Ngô Thấm đều đứng ngồi không yên, sắc mặt Thiệu Ngôn càng ngày càng đen.
Bởi vì anh phát hiện hôm nay Úc Đường không có đi ngang qua phòng học của mình.
Anh đã cả ngày không được gặp cô.
Trong lòng giống như có vô số con kiến đang bò ngổn ngang. Vốn dĩ trong lòng đang tức giận, nhưng hiện tại muốn tức giận cũng không được, dư lại chỉ có bất lực cùng không quen.
Thói quen thật rất đáng sợ.
Núi không có ở đây, anh liền đi tìm núi.
Thiệu Ngôn nhấp nhấp môi, anh viết trên giấy nháp: Tôi so với cậu còn chèo kéo hơn.
Sau đó Thiệu Ngôn đi ra ngoài.
Anh khi nào lại không vượt qua khó khăn?
Muốn tránh xa anh?
Được rồi, tự anh sẽ kéo cô tới!