- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
- Chương 13
Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
Chương 13
Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
- ---
Hai người bước vào siêu thị, Úc Đường đi phía trước, Thiệu Ngôn ở đằng sau.
Thiệu Ngôn cao hơn Úc Đường nửa cái đầu, từ đằng sau có thể thấy Úc Đường hơi rũ mắt, lộ ra phần cổ trắng nõn.
Nhìn qua đặc biệt làm người ta muốn cắn một cái, muốn hôn một cái.
Không, mức độ này còn chưa đủ. Anh muốn cắn thử một cái, lưu lại dấu vết trên cổ cô, để thử xem nó có ngọt ngào giống như cô hay không.
Đôi mắt anh dần tối lại, bên trong có một vài ánh sáng khác mà người khác không hiểu được. Dần dần, Thiệu Ngôn thất thần, Úc Đường đi ở phía trước đã dừng chân, anh cũng chưa có phát giác.
Anh đụng vào lưng Úc Đường.
Úc Đường thiếu chút nữa đứng không vững, không rõ người này là luống cuống tay chân hay tột cùng là muốn làm cái gì?
Cô quay đầu lại nhìn Thiệu Ngôn, liếc mắt một cái, thở dài bất đắc dĩ.
"Làm sao vậy?"
Bởi vì vừa rồi suy nghĩ bậy bạ, Thiệu Ngôn có hơi thất thần, anh hơi cọ cọ mũi, có chút chột dạ liền dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói: "Tôi không nghĩ cái gì cả."
Bộ dáng cùng ánh mắt né tránh này, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Trong lòng Úc Đường thở dài một hơi, nhưng lại không biết nên tính sổ với anh như thế nào, đành phải nhịn. Cô lấy một hộp băng keo cá nhân trên giá nhét vào trong tay Thiệu Ngôn, cắn răng nói: "Cho cậu, dán vào đi."
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Úc Đường muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cô muốn chạy, nhưng ngay sau đó lại bị người khác chế trụ, muốn chạy cũng chạy không xong.
Độ ấm ở bàn tay anh so với nhiệt độ cơ thể cô vẫn thấp hơn một chút, nơi làn da chạm vào nhau mang theo một tia lạnh lẽo, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Những hơi lạnh này tựa như muốn thấm vào trong lòng, làm cô hơi rung động.
Một lát sau, Úc Đường mới ổn định được lại tinh thần.
Cô quay đầu lại, trên mặt thay bằng sắc mặt giận dữ.
"Cậu đến tột cùng là muốn làm gì?"
"Buổi tối hôm nay cậu tới nhà của tôi đi, tôi xem giúp cậu bài tập toán, những chỗ mà cậu không hiểu, tôi có thể giúp cậu."
Thiệu Ngôn một nửa là lấy cớ, một nửa là thiệt tình.
Lấy cớ là anh muốn ở gần Úc Đường thêm một chút, thiệt tình là thật sự muốn giúp cô.
Toán học là môn đặc biệt làm Úc Đường đau đầu.
Nói thật cô có chút động tâm.
Bất quá nghĩ lại, nếu cô nói muốn học bù, có thể bảo Úc Tề Lỗi giúp cô tìm một gia sư, như vậy cũng không cần thiếu ân tình của Thiệu Ngôn.
Tuy rằng mở miệng nói chuyện cùng Úc Tề Lỗi cô có chút ngại ngùng, nhưng là cô cảm thấy có thể thử một lần.
Nghĩ đến đây, Úc Đường lần thứ hai cự tuyệt anh, "Không cần, tôi không muốn tới nhà cậu."
"Được thôi, tôi tới nhà của cậu là được."
Sao chứ?
Úc Đường sửng sốt, hiện tại phát hiện đối với việc anh mặt dày mày dạn, ngay cả tức giận đều cảm thấy vô lực.
Nhưng anh luôn làm ra mấy cái hành động làm người ta không lường trước được, khiến Úc Đường lại trải qua một phen ngoài ý muốn.
Ai muốn cậu ta tới nhà cô chứ?
"Cậu đừng tới nhà tôi, tôi không chào đón cậu." Úc Đường dùng sức kéo tay trở về.
Anh nắm tay cô lâu như vậy, nơi bị anh nắm lấy đã ấm lên.
Cô có chút hoảng.
Độ ấm tăng lên làm đầu óc cô không được thanh tỉnh, cô sợ chính mình sẽ mơ hồ, bị Thiệu Ngôn lừa gạt.
Úc Đường đang xếp hàng để trả tiền, Thiệu Ngôn cũng đi theo đứng ở ngay phía sau cô, nhưng chẳng biết anh lấy một hộp sữa bò từ bao giờ, sau đó đưa cho Úc Đường.
Úc Đường hơi sửng sốt, nhận ra bản thân hàng ngày đều thích uống sữa bò, anh đưa cho cô hộp sữa ngay cả tên thương hiệu cũng giống.
Cô theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Chờ tới lúc ra khỏi siêu thị, bắt đầu tiến vào thang máy, không gian nhỏ bé chỉ còn lại hai người, không khí nơi này có chút ái muội.
Úc Đường không dám nhìn anh.
Úc Đường dời ánh mắt, đôi mắt vẫn luôn di chuyển từ phải sang trái, rồi lại từ trái sang phải, nhưng thế nào cũng không nhìn vào mặt anh.
Mặc dù không nhìn anh, nhưng Úc Đường vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của anh, tầm mắt ấy vẫn luôn dừng trên người cô.
Giống như muốn đốt cháy cô vậy.
Cảm giác chân tay luống cuống bắt đầu xuất hiện, Úc Đường hơi hoảng loạn, trong lòng thầm mắng một tiếng: Thật lúng túng.
Rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh.
Đối phương quả nhiên là thẳng thắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không thèm che giấu.
Đôi mắt Úc Đường mở to, không phải muốn so xem mắt ai lớn hơn sao? Nghĩ cô sợ chắc?
Úc Đường cảm thấy mình đã tìm về được tự tin, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiệu Ngôn, đồng thời trộm ngó một chút số tầng ở phía sau, phát hiện đã sắp tới rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đột nhiên, Thiệu Ngôn tiến lên phía trước một bước, đôi mắt không có nhìn cô, mà là nhìn phía sau cô.
Không gian quá nhỏ, khoảng cách liền thu lại chỉ còn rất nhỏ. Úc Đường theo bản năng lui ra sau một bước, vừa lúc dựa lưng vào vách tường thang máy.
Cảm giác bốn vách tường thang máy vô cùng lạnh lẽo, phần lưng của Úc Đường vừa dán lên, cô tức khắc liền giật mình.
Loại kích thích này làm cô muốn trừng to đôi mắt, hơn nữa trên mặt còn nóng bừng.
Hai người sát lại gần, Úc Đường còn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh phát ra.
Một nóng một lạnh làm Úc Đường không được tự nhiên.
Cô rụt cổ, bắt đầu có chút sợ hãi.
Bởi vì Thiệu Ngôn, anh không duy trì khoảng cách này, tuy là chân của anh không tiếp tục bước tới, nhưng mặt đã thò tới sát gần đây, càng ngày càng gần.
Cậu cậu cậu muốn làm cái gì?!!
Chẳng lẽ muốn xé nát mặt nạ, vươn móng vuốt tới trước mặt cô hay sao?
Nơi này lại sát góc, cô không biết trốn thoát kiểu gì.
Trong chốc lát, trong đầu Úc Đường hiện ra vô số suy nghĩ.
Đôi mắt Úc Đường trừng lớn, không biết tên lưu manh này có tới gần nữa hay không?
Khuôn mặt anh đã dựa sát lại gần đây.
Hô hấp của Úc Đường cứng lại, trái tim bị dọa đến muốn ngừng đập.
Nhưng anh không có hôn, chỉ đem gương mặt hơi nghiêng đi, cơ hồ muốn cọ qua lỗ tai cô.
Úc Đường nghe thấy âm thanh của anh vang lên bên tai, ngữ khí vừa trầm thấp vừa ái muội, nhưng lời nói ra làm Úc Đường trắng bệch cả mặt: "Tôi thấy phía sau cậu có một con sâu."
Trong nháy mắt đại não Úc Đường trống rỗng, cô muốn hét lên nhưng vẫn nhịn lại. Bất quá cơ thể lại theo bản năng tiến lên phía trước tìm một chỗ dựa, vừa lúc đâm vào lồng ngực anh.
Cô thực sự sợ hãi.
Thiệu Ngôn tự nhiên mà duỗi tay ôm eo cô.
"Ở đâu vậy?" Úc Đường nghĩ đến cả người chỉ mọc toàn lông sâu.
Đây chính là thứ cô sợ nhất.
Trước kia khi còn nhỏ mỗi lần nhìn thấy sâu cô đều thét chói tai. Hiện tại trưởng thành, không có loại sợ hãi từ sâu trong linh hồn, nhưng vẫn là như cũ sợ hãi.
Cô đem mặt chôn sâu vào trong lồng ngực của Thiệu Ngôn, sau đó lặng lẽ ngước mắt nhìn một cái, phát hiện nó chỉ là một con thiêu thân.
Cái này thì có bao nhiêu đáng sợ chứ.
Úc Đường sửng sốt, trong lòng vừa ủy khuất lại phẫn nộ. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
"Cậu cố ý." Cô tức giận nói.
"Thật sự có một con sâu nhỏ mà." Thiệu Ngôn thậm chí còn duỗi tay vỗ nhẹ lưng cô: "Cậu không phải sợ."
Úc Đường cười nhạt một tiếng, không nói tiếng nào. Cô muốn thoát khỏi cái vòng tay ôm ấp này của anh, nhưng cánh tay đang ôm eo cô sống chết không chịu buông.
"Cậu còn muốn ôm tới khi nào?" Úc Đường nghiến răng nghiến lợi nói.
Thiệu Ngôn tiếc nuối, anh không mong đoạn thời gian này trôi qua nhanh như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh được ôm thân thể mềm mại thơm tho của cô vào lòng, anh quyến luyến không muốn buông tay.
Đây là ước mơ tha thiết, hằng đêm anh đều ảo tưởng được ôm lấy thân thể cô.
Loại cảm giác mềm mại, ấm áp này gần như lấp đầy khoảng trống những ngày trước đây trằn trọc muốn điên lên kia.
Thiệu Ngôn thở dài một tiếng, cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu.
Đang lúc anh muốn buông cô ra thì thang máy "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Người trong lồng ngực nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của anh, sau đó cách xa anh 5 mét.
Thiệu Ngôn hơi sửng sốt, nhìn thấy người đang đứng ở cửa thang máy, cả người có chút sửng sốt.
Thiệu Ngôn ho nhẹ, bất động thanh sắc nói: "Mẹ muốn ra ngoài mua đồ ăn sao?"
Mẹ Thiệu bây giờ đang ngây ngẩn cả người. Nhất thời bà vẫn ngây ngốc đứng ở cửa, không nói chuyện.
Úc Đường đang đứng ở phía xa, vốn định trực tiếp chạy trốn, nhưng ngẫm lại phản ứng này không đúng lắm, cảm giác như bị bắt gian.
Cô có gì phải sợ chứ?
Cô không làm gì, cô không sợ. Hiện tại nếu chạy mất lại giống như chột dạ, ngược lại giống như cam chịu cái gì đó.
Cho nên Úc Đường do dự một chút, lại chạy trở lại.
Úc Đường đứng bên cạnh mẹ Thiệu, cô muốn mở miệng giải thích, nhưng là ngẫm lại cảm thấy cô vẫn là cô gái nhỏ rụt rè, rốt cuộc bà vẫn là trưởng bối.
Cho nên Úc Đường khẽ nhìn một chút, ném cho Thiệu Ngôn một cái ánh mắt.
Nếu Thiệu Ngôn tới giải thích, cô cũng không cần xấu hổ như vậy.
Nhưng Thiệu Ngôn tuy rằng tiếp thu được sóng điện trong mắt cô nhưng lại lý giải sai rồi.
Anh giống như không có ý định giải thích với mẹ Thiệu, anh nói: "Nếu mẹ muốn ra cửa mua đồ ăn, con sẽ đi cùng mẹ, con giúp mẹ cầm đồ. Đúng rồi, mẹ làm nhiều một chút, buổi tối hôm nay Đường Đường muốn tới nhà của chúng ta ăn cơm."
Sao cơ???
Đại ca, cậu phản ứng không đúng rồi?
Úc Đường nao nao trong lòng, thừa dịp tình thế còn chưa tới nông nỗi vô pháp vãn hồi, vội vàng giải thích: "Dì ơi, dì đừng hiểu lầm, mọi việc không phải như dì nhìn thấy đâu. Thật ra cháu cùng Thiệu Ngôn không có quan hệ gì cả, dì yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập của cậu ấy."
Không đúng, tại sao cô lại thêm cái câu sau kia?
Úc Đường cảm thấy mình quá mức khẩn trương, nói không lựa lời.
Mẹ Thiệu ôn nhu nói: "Không có việc gì, thằng nhóc này chưa bao giờ làm dì nhọc lòng. Cháu đừng nói nữa, dì đều hiểu hết. Cháu muốn ăn cái gì? Buổi tối dì làm cho cháu."
Không phải, cô còn rất nhiều thứ chưa nói hết, dì hiểu cái gì chứ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
- Chương 13