Chương 24

Bạc Tiệm nhìn qua Giang Hoài.

Giang Hoài để lại cho cậu một cái ót, cười nhẹ nói: “Vậy để tôi dạy cho cậu bài tập giãn cơ đầu tiên trong chín động tác thể dục theo đài của học sinh tiểu học và học sinh trung học.”

Giang Hoài không quay đầu lại. Cậu chạy về phía trước.

Giang Hoài chạy cơ hồ không nghe được âm thanh, giống như đã dùng nhiều năm luyện tập mới chạy được thành thục như vậy. Cậu trực tiếp xoay người nhảy vọt qua hàng rào chắn kim loại cao nửa người, ngồi xổm ở bên trên cột đầu của rào chắn, cậu cũng chỉ dừng lại đó tầm không phẩy mấy giây, sau đó cậu liền nhảy bảy tám bước qua bậc cầu thang cao, rồi trực tiếp lăn thẳng đến cửa chính tầng một của tòa nhà dạy học.

Tầng dạy học cũ đã làm cho đồng phục áo sơ mi trắng của cậu bám một lớp bụi mỏng.

Giang Hoài đứng lên, quay đầu, nhìn xuống chỗ Bạc Tiệm.

Trên gương mặt Bạc Tiệm vẫn không nhìn ra cảm xúc gì khác.

Chỉ một câu:

Đến đó?

Trong cổ họng của Bạc Tiệm bật ra một tiếng cười. Cậu lật tay chống ở rào chắn kim loại, vịn thành cầu thang leo lêи đỉиɦ bên cạnh tường, dùng phần eo, lật người đi lên.

Cậu vừa đi lên, Giang Hoài đã quay đầu tiếp tục chạy về phía trước.

Bạc Tiệm không dừng lại, đi theo.

Giang Hoài nhảy qua tường thấp, vượt lên tường cao, nắm lấy mép bên ngoài cửa sổ của tầng dạy học bên trên rồi dùng tay không trèo lên, rẽ vào lớp học đầy bụi, lại mở cửa sổ hành lang lần nữa, rồi từ cửa sổ nhảy ra hành lang.

Không chút dư thừa, động tác đùa nghịch lòe loẹt, chỉ có nhảy qua, nhảy qua, nhảy qua.

Chạy về phía trước, bất luận phía trước có chướng ngại gì, đều nhảy qua.

Động tác của cậu rất nhanh, không chút do dự, như thể cậu đã quen thuộc với từng chi tiết của từng tòa nhà trong khuôn viên cũ của trường Trung học số bốn.

Kính vỡ và bẩn của cửa sổ thủy tinh đang mở, gió thổi vào dữ dội.

Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng. Cánh chim đại bàng giương cánh giữa mây trắng rộng lớn.

Gió làm áo sơ mi của Giang Hoài dính chặt trên người. Giờ đã vào giữa tháng chín, Giang Hoài vẫn thường xuyên mặc áo ngắn tay.

Bàn tay Giang Hoài khẽ chống, nhảy lên bệ cửa sổ tầng ba.

Cậu dừng lại, nhìn qua chỗ góc hành lang Bạc Tiệm đang đến.

Bạc Tiệm thấy cậu dừng lại, cũng thả chậm bước chân, cuối cùng chạy bộ một bước đến bên người Giang Hoài.

Giang Hoài ngồi xổm trên bàn nhỏ hẹp bên bệ cửa sổ. Một bên là hành lang, một bên là bên ngoài, bên ngoài tầng dạy học, không khí, gió, xa xa dưới lầu vẫn nhìn thấy thảm cỏ xanh với sân bóng cũ.

Hai người đi cũng không gần.

Bạc Tiệm trông thấy thái dương Giang Hoài đổ chút mồ hôi mỏng, làm ướt nhẹ một phần tóc đen. Búi tóc dừng lại, chấm dứt cuộc chiến.

Giang Hoài nhếch khóe môi, hỏi lại: “Vẫn theo kịp à?”

“Không cách xa lắm.” Bạc Tiệm trả lời.

Giang Hoài từ bệ cửa sổ chậm rãi đứng lên. Cửa sổ không cao lắm, cậu hơi khom lưng, đứng bằng nửa chân trong cái cửa sổ chật hẹp này. Cửa sổ thủy tinh chỉ còn một nửa, Giang Hoài cuộn tròn trong nửa cái cửa sổ trống trải.

Bạc Tiệm bỗng dưng có một dự cảm mạnh mẽ.

Giang Hoài nhìn cậu cười một tiếng: “Không, cậu không theo kịp.”

Ngay giây sau.

Bạc Tiệm trong thấy Giang Hoài lập tức quay người nhảy xuống, cuối cùng tay vịn ở bệ cửa sổ nửa giây, nhanh như chớp, đã nới lỏng tay.

Bạc Tiệm đột nhiên tiến về phía trước một bước, đưa tay ra trong vô thức.

Thế nhưng Giang Hoài không cầm.

Bạc Tiệm đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Đương nhiên dưới tầng không có người.

Tầng dạy học cũ kỹ trống rỗng, không thấy một ai.

Bạc Tiệm nghe thấy một tiếng huýt sáo rõ nét. Từ đằng xa, ở dưới tầng truyền tới, tiếng vọng lặp đi lặp lại trong hành lang, cuối cùng chỉ lưu lại cho cậu một chút dư âm.

Dưới tầng.

Bạc Tiệm chạy xuống tầng. Hình như lâu lắm rồi cậu không có phóng túng như vậy, không có mục đích gì... Cũng không phải không có mục đích, mục đích của cậu là xuống tầng. Chỉ là lâu rồi cậu không được như thế, không phải vì thành tích, cũng không phải “Rèn luyện thân thể” để bản thân tốt hơn.

Hoặc có thể nói là dành quá nhiều sức lực, để làm một chuyện không có ý nghĩa gì, lãng phí thời gian.

Cậu không biết tại sao lại muốn đuổi theo Giang Hoài.

Bạc Tiệm di chuyển tới tầng hai, nhìn thấy Giang Hoài đang ngồi ở tay vịn góc cầu thang.

Vừa gặp nhau, Giang Hoài đã huýt sáo, đẩy tay vịn kim loại, nhanh chóng trượt về phía sau.

Tại sao lại đi theo?

Bạc Tiệm nghĩ.

Có thể duy trì rượt đuổi là bản năng của con người.

Bạc Tiệm khẽ chống, nhảy lên tay vịn cầu thang trượt xuống.

Cảm giác mất trọng lực nhẹ. Có chút có cảm mất khống chế. Vừa đúng.

Giang Hoài quẹo góc, trượt thẳng xuống tầng một. Chưa trượt đến tay vịn cuối cùng, cậu liền chống đỡ nhảy xuống, mượn quán tính xông ra cửa, xuôi theo sườn dốc đá cẩm thạch bên cửa nghiêng người trượt xuống.

Cậu quay đầu một chút, liếc mắt nhìn Bạc Tiệm sau lưng.

Họ đối mặt với nhau không phẩy mấy giây ngắn ngủi.

Giang Hoài quay đầu trở lại. Đến chân dốc, cậu nhảy ra ngoài, khụy gối, đế giày giẫm vào đầu hàng rào thấp bằng kim loại dưới chân dốc. Không dừng lại, lần thứ hai nhảy lên, Giang Hoài dùng hai tay kéo cửa lưới sắt cách đó hai ba mét.

Cổng lưới sắt cao hơn hai mét, ngăn cách giữa khu dạy học và sân bóng bỏ hoang.

Cùng lúc đó Bạc Tiệm đi ra lầu dạy học, vừa lúc trông thấy Giang Hoài đưa lưng về phía mình, nghiêng người nhảy lên, hai tay chống lên cổng lưới sắt cao cao.

Cổng lưới sắt có hơi rung động, phát ra tiếng vang cạch cạch. Vạt áo sơ mi của Giang Hoài bị lật lên. Trọng tâm của toàn bộ cơ thể dường như chỉ được hỗ trợ bằng cánh tay gầy guộc.

Chỉ trong nháy mắt.

Giang Hoài dường như biết bay.

Giang Hoài không đáp xuống đất, cậu chống tay, dùng eo và chân nhảy về phía trước, “Keng” một tiếng nhỏ, cậu giẫm lên cột kim loại mỏng của hàng rào bên kia cổng lưới sắt.

Hàng rào cũ kỹ cao hơn một mét, được sơn đen, bên trong lộ ra gỉ đỏ. Đế giày của Giang Hoài chạy trên lan can rỉ sét, lan can lung lay, giống như tiếp nhận một con chim bay xuống.

Giang Hoài dừng lại ở đây, cậu quay người, sau lưng là sân bóng cũ.

Cậu đứng trên lan can cao cao, nhìn qua Bạc Tiệm, mỉm cười nói: “Bài tập thứ hai trong chín bài tập phát theo đài, bài tập mở rộng cơ ngực. Phải tập chứ nhỉ?”

Từ lan can đáp xuống đất, Bạc Tiệm từ từ giảm tốc độ. Cậu không nhanh không chậm đi ra cửa tòa nhà, đi xuống cầu thang, đi qua rào chắn, đến trước cửa lưới sắt cao hai, ba mét này.

Cậu xoay mở khóa rỉ sét, đẩy cửa ra: “Có cửa sao không đi?”

Giang Hoài: “...”

Giang Hoài cúi đầu, nhìn Bạc Tiệm đẩy cửa đi vào. Bạc Tiệm dừng ở bên cạnh cậu, cởϊ áσ khoác đồng phục, cúi đầu phủi phủi bụi mà mắt thường không thể thấy ở trên áo.

“Ngại bẩn còn theo làm gì?” Giang Hoài hỏi.

Trên mặt Giang Hoài không biểu lộ gì, nhưng thật chất cậu thấy không thoải mái.

Giang Hoài không nghĩ tới Bạc Tiệm có thể theo kịp. Cậu không có gì tốt để so với Bạc Tiệm, Bạc Tiệm không chơi cái này, chưa tiếp xúc qua, từ đầu đến cuối chỉ là một người mới chơi, cậu đã chơi trò này bảy tám năm. Vậy mà con mẹ nó cậu không thể cắt đuôi được một người mới chơi.

Giang Hoài nghĩ chỉ cần năm phút là có thể cắt đuôi được Bạc Tiệm. Đến lúc đó vị học bá này sẽ không tìm được người, cậu ta sẽ tự quay trường học. Cũng giúp cậu ở đây không bị ai làm phiền.

Nhưng Bạc Tiệm lại theo được.

Giang Hoài cảm thấy nguyên nhân có thể là cậu đã nhường.

Bạc Tiệm sửa soạn lại đồng phục xong, lại mặc vào lần nữa, kéo khóa lên một độ cao thích hợp. Vẻ mặt cậu nhã nhặn, trong lời nói có vẻ như: “Sợ cậu xảy ra chuyện, không ai giúp cậu báo cảnh sát.”

Giang Hoài: “...”

“Tình nghĩa giữa bàn trước và bàn sau.” Bạc Tiệm rũ mắt, kéo khóa vào vị trí ngay ngắn nghiêm chỉnh: “Không cần cảm ơn, mời tôi ăn bữa cơm là được rồi.”

Giang Hoài: “...”

Giang Hoài muốn nói “Mời cậu cái rắm”, nhưng cậu chưa kịp nói, dưới chân đã vang lên một tiếng “Rắc”. Giang Hoài cảm thấy có gì đó liền cúi đầu nhìn.

Sau đó rào chắn rỉ sét vì nặng nên quá nên đã bị gãy đôi. Giang Hoài, vật nặng duy nhất ở trên rào chắn, dưới chân nghiêng một cái, rơi xuống. Mông chạm đất, nửa non mông bị cọ vào.

Bạc Tiệm đi qua nhìn, không có chút lòng thương nào nói: “Cậu xem, xảy ra chuyện rồi.”

“... Cái đệt.”

Nhưng Bạc Tiệm vẫn đưa tay về phía cậu: “Muốn tôi kéo cậu không?”

Giang Hoài muốn tự mình đứng lên, nhưng lại thấy tay của Bạc Tiệm, chờ nửa ngày, liền nắm lấy tay cậu ta.

Bạc Tiệm rũ mi, nhìn Giang Hoài nắm tay mình. Ngón tay nhỏ hơn tay cậu một chút, đốt ngón tay thô ráp, nắm lấy mu bàn tay cậu… Sau đó hung hăng, bất ngờ kéo mạnh xuống một cái.

Bạc Tiệm vô thức kéo lại, nhưng giây sau đã nới lỏng lực, giống như không kịp phản ứng, tùy ý để Giang Hoài kéo cậu.

Thế nhưng Bạc Tiệm không ngã xuống đất.

Cậu ngã trên người Giang Hoài.

Giang Hoài lúc đầu ngồi trên thảm cỏ, hiện tại cái ót lại ở trên thảm cỏ.

Một tay Bạc Tiệm chống lên thảm cỏ, một tay chống lên vai cậu, đầu gối khụy xuống giữa hai ống quần học sinh của Giang Hoài.

Giang Hoài im lặng.

Bạc Tiệm cụp mi, lông mi dài khẽ động đậy.

Yên tĩnh hồi lâu, Giang Hoài quay đầu qua chỗ khác: “Thật xin lỗi.”

Bạc Tiệm: “Hử?”

Giang Hoài: “Tôi không nên kéo cậu. Thật xin lỗi.”

Bạc Tiệm nhìn qua cậu, giống như chỉ cần hơi ép gần lại chút nữa, đầu mũi hai người sẽ dính cùng một chỗ. Bả vai Giang Hoài căng lên. Cậu nhếch nhẹ khóe môi: “Ồ... Không sao, tôi tha thứ cho cậu.”

Giang Hoài quay đầu lại, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Nếu cậu đã tha thứ cho tôi, lại không bị gãy xương gì, vậy sao cậu không tự mình đứng lên đi?”

Giang Hoài đứng lên, phủ đất trên người.

Cậu đi một đoạn xa, ngáp một cái, lười biếng đút tay vào túi nói: “Gần mười một giờ rồi, cậu về trường trước đi. Đợi chút nữa tôi về một mình.”

“Tại sao?”

“Không vì gì.” Giang Hoài không đủ kiên nhẫn, nhảy qua rào chắn, đi tới hướng cổng lưới sắt: “Tôi muốn ở một mình.”

Bạc Tiệm không nhúc nhích: “Là vì tôi không có thuốc chặn mùi sao?”

Giang Hoài dừng bước.

Bạc Tiệm nói: “Có thể mua thuốc chặn mùi ở mấy tiệm thuốc ven đường.”

Giang Hoài ngửi được mùi pheromone của cậu. Đây là do tai nạn. Cậu không phải là người dễ đổ mồ hôi, vì Giang Hoài ở cạnh cậu, vậy nên cậu mới mặc áo khoác.

Nhưng Giang Hoài vẫn ngửi thấy. Bạc Tiệm nghĩ: Hình như Giang Hoài rất nhạy cảm với pheromone của cậu. Omegas cực kỳ nhạy cảm với pheromone của Alpha, nhưng không quá nhạy cảm như này.

Đây chỉ là một chút... tiếp xúc tay chân nhẹ nhàng thôi mà.

Giang Hoài quay đầu: “Cậu nhất định phải theo tôi à?”

Bạc Tiệm xoay xoay đồng hồ: “Giờ tôi về trường cũng không kịp nữa.”

Giang Hoài: “Còn chưa tan học sao lại không kịp?”

“Tôi về tới đó, trường vừa tan.” Bạc Tiệm rũ mi mắt: “Sau giờ học tài xế không đến đón tôi, anh ta đã rời đi, buổi trưa tôi không có nơi nào để đi.”

Bạc Tiệm lấy điện thoại di động trong đồng phục học sinh ra, có ba tin nhắn chưa đọc của tài xế. Cả ba đều là tin mới gửi.

Giang Hoài không nói gì.

Bạc Tiệm lại nhướng mi: “Chuyện làm vợ chồng một trăm ngày đó, cậu không định mời tôi ăn bữa cơm sao?”

Giang Hoài: “??”

Giang Hoài: “Con mẹ nó ai muốn làm vợ chồng một trăm ngày với cậu?”

“Không phải sao?” Bạc Tiệm không nhanh không chậm nói: “Không phải buổi sáng cậu nói muốn làm chồng tôi sao?”

Giang Hoài: “Có cái rắm, tôi nói câu đó bao giờ?”

Bạc Tiệm nghiêng đầu, dùng đôi đồng tử nhợt nhạt nhìn cậu chăm chú. Bạc Tiệm trời sinh đã có ngoại hình mị hoặc, khiến cho người ta không biết được cậu đang nói dối. Cậu hỏi: “Vậy cậu còn nhớ giáo viên Tinh Tinh đã nói gì không?”

Giang Hoài bị chặn, cậu nói: “Tôi chỉ nói rằng trong trò chơi tôi sẽ là cha còn cậu sẽ là...”

“Nói dối phải gọi chồng.” Bạc Tiệm xoay đầu lại, nhếch khóe môi: “Đàn ông phụ bạc.”

“...”

Nửa ngày, Giang Hoài vẫn không đi, cậu chỉ vào Bạc Tiệm: “Chủ tịch, nếu bây giờ cậu không muốn đến bệnh xá của trường Trung học số bốn, tôi đề nghị cậu ngậm miệng lại."

Tiếng chuông trường Trung học số bốn vang lên, vọng xa đến khuôn viên cũ trống trải.

Cửa trường học xuất hiện đồng phục đỏ trắng của trường Trung học số bốn, đạp xe đạp xuyên qua đường phố.

Đối diện với cơ sở mới của trường Trung học số bốn có một hiệu thuốc nằm bên kia đường.

Bạc Tiệm chưa bao giờ mua thuốc chặn mùi ở mấy tiệm thuốc bên đường.

Chất lượng của các loại thuốc chặn mùi trên thị trường có chênh lệch lớn, điều này phản ánh trực tiếp qua giá cả, các hiệu thuốc ven đường bán loại thuốc chặn mùi với giá rẻ nhất, trông giống như nước hoa phun sương, xanh xanh đỏ đỏ, từng loại được xếp thành hàng trên kệ.

Bạc Tiệm đi vào, hững hờ quét mắt trên kệ hàng, tiện tay cầm mấy bình: “Cậu có quen người của trường Trung học số bốn không?”

“Không quen.” Giang Hoài nói.

Bạc Tiệm đi đến quầy thanh toán, cậu nhìn về phía Giang Hoài: “Thật không? Tôi thấy cậu rất quen thuộc với khuôn viên cũ.”

Giang Hoài tựa vào cửa thủy tinh bên cạnh, lười biếng nói: “Có rất nhiều người đến cơ sở cũ của trường Trung học số bốn chơi parkour, cậu đi hỏi xem bọn họ có quen thuộc trường Trung học số bốn không?”

“Ồ.” Bạc Tiệm quét mã thanh toán: “Có rất người đến khuôn viên cũ này để rèn luyện thân thể?”

Giang Hoài nhếch khóe miệng một cái: “Ừ, phải.”

Thu ngân đem thuốc chặn mùi cất vào trong chiếc túi nhựa nhỏ, Bạc Tiệm xách theo túi nhựa nhỏ ra cửa, cậu mở túi nhựa ra, dừng lại, ngẩng đầu: “Giờ tôi phải phun à?”

Kỳ thực Giang Hoài không ngửi thấy nữa. Chỉ cần Bạc Tiệm và cậu không đứng sát vào nhau, hay không vận động, cậu sẽ không ngửi được mùi pheromone của Bạc Tiệm.

Nhưng mà... Giang Hoài nói: “Không phun cậu mua làm gì?”

Bạc Tiệm hỏi: “Cậu chắc không?”

“Tiệm thuốc uy tín, không có độc.”Giang Hoài xùy một tiếng, thầm nghĩ thân thể chủ tịch Bạc cũng rất quý giá, lại một người đặc thù: “Cậu yên tâm phun đi.”

Vậy là Bạc Tiệm hạ mắt, ngón tay thon dài đưa lên, lấy trong túi nhựa ra một bình màu sô cô la. Nó giống như loại nước hoa nữ tính trong cửa hàng tiện lợi, một bình nho nhỏ, còn rất đẹp.

Bạc Tiệm ấn xuống vòi phun.

Giang Hoài ngửi được mùi, sắc mặt thay đổi. Bạc Tiệm đem vòi phun nhắm vào mình, cậu ấn “Phụt” một tiếng, hướng vòi phun vào đầu mình, còn ân cần nói: “Mùi caramel, tôi nhớ cậu không thích.”

Giang Hoài: “...”

Giang Hoài lập tức quay người về phía tiệm thuốc.

Bạc Tiệm đi đến quan sát, thấy Giang Hoài nhanh chóng lấy một bình nhỏ trên kệ hàng rồi đi tính tiền. Chờ Giang Hoài mang chiếc bình đi ra ngoài, Bạc Tiệm nói: “Tôi có mua dư này, cậu muốn dùng thì có thể...”

“Phun thử.”

Giang Hoài phun như bắn súng nước, cậu ấn vòi phun từ đầu đến chân của Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm vô thức nín thở, nhưng cậu vẫn như cũ không thể tránh được loại mùi này... Có vẻ như là mùi gừng quay quen thuộc.

Hoài Giang đả thương địch một ngàn, lại tự tổn hại mình tám trăm. Giang Hoài tự mình sặc, cậu che mũi di chuyển người, mắt nhìn chữ phía trên: “... Mua sai, đây không phải thuốc chặn mùi.”

“Đó là cái gì?”

“Thanh nhiệt giảm ngứa, sảng khoái tinh thần... Nước hoa hương thơm đậm đặc.”

“...”

Hai phút sau. Hai người bước ra từ tiệm thuốc, trên tay có thêm chiếc khẩu trang tránh khói bụi dùng một lần.

“Đinh đinh đinh đinh——”

Tiếng chuông xe đạp chói tai ấn một lần đến cuối, giống như một lời khıêυ khí©h. Chiếc xe của hai người đổi tốc độ lao về phía Giang Hoài, xe còn chưa đυ.ng trúng Giang Hoài, người trên xe đã ngã xuống. Giang Hoài lùi về sau một bước, xe đạp suýt chút đã cọ sát mũi giày cậu rồi đổ xuống.

Bạc Tiệm đứng bên cạnh, không thèm di chuyển, lấy khẩu trang chống khói bụi ra khỏi túi và thuốc chống mùi vô dụng còn lại ném vào mấy thùng rác khác nhau theo thùng phân loại rác.

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tịch: Có người gây chuyện cũng không cản được tôi dạy làm việc văn minh.