Chương 4

“Người nào quần áo không nghiêm chỉnh thì mang vật nặng chạy quanh thao trường hai mươi vòng.”

"Người nào đến muộn, chạy năm mươi vòng. "

Ta ngồi xuống uống trà, phía dưới toàn tiếng kêu rên ồn ào.

Ta biết bọn họ không phục, bởi vì từ nhỏ ta lớn lên ở Tây Bắc, sau khi tiếp quản binh quyền mặc dù lập nhiều chiến công, nhưng bởi vì cách rất xa cuộc sống của bọn họ nên không ai nhận thức được ta là người thế nào.

Huống chi, người không biết trời cao đất rộng ở kinh thành, nhiều không đếm được!

"Chúng ta không chạy, ngươi chỉ là đàn bà con gái, dựa vào đâu mà đòi giáo huấn chúng ta? !"

"Đúng vậy, chúng ta không phục. "

Thanh Hạc muốn ra tay, ta ngăn cản hắn: "Mang đao của ta ra đây!"

Ta cắm trường đao xuống sân của thao trường, trường đao cắm xuống đất một thước, vang lên tiếng “coong”. . .

Ta tiến lên phía trước, lấy tay nâng một gương mặt trắng bóc non nớt "Nếu ngươi thua, ngoài việc đeo vật nặng chạy năm mươi vòng thì phải chịu thêm năm mươi roi!”

"Vậy nếu ngài thua thì sao?"

"Không có chữ “nếu” ở đây!!" Ta rút đao ra, xếp bọn hắn ba mươi người một tổ, các tổ tùy tiện tiến lên.

Bọn họ nghĩ là ta ngạo mạn, cười to với nhau.

Thế nhưng khi trường đao của ta vung lên, bọn họ thì bay ra ngoài như diều đứt dây, tất cả tiếng cười cứ thế mà chấm dứt.

Trong sự tĩnh lặng đó, ta quát: "Tiếp tục. "

Cát đã bay múa, chiến đấu dễ dàng như trở bàn tay, ta nhìn từng gương mặt trắng nõn vô tri này, vuốt ve ngón trỏ.

Ta, cha mẹ ta, huynh đệ của ta xuất sinh nhập tử, da ngựa bọc thây, ngay cả quân lương dùng mệnh để đổi tới cũng không thể mang về đúng hạn.

Mà cái thứ ngu xuẩn này, từng người lại được nuôi xa hoa dâʍ đãиɠ béo tốt!

Dựa vào cái gì?

Lại lấy lại tinh thần, trên sân bãi nằm đầy người đang kêu rên!

"Tướng quân tha mạng, tha mạng!" Bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không còn nửa phần kiêu ngạo, "Chúng ta phục, phục rồi!"

"Có chơi có chịu, chạy xong thì tự quất roi. "

Bọn họ vội vã đi chạy bộ, không dám tiếp tục lên tiếng dù chỉ một câu.

Ta cũng không muốn nhìn bọn họ, vào quân trướng, qua một khắc, Thanh Hạc mang một người thiếu niên đi vào.

Thiếu niên giống Hiền Vương đến bảy phần, con mắt tròn linh động, làn da trắng mịn, vì bị thương nên có vẻ yếu đuối, làm người ta có cảm giác yếu ớt dễ vỡ.

"Vì sao Thụy Vương lại ở trong quân đội?" Lúc nãy ta đánh khiến tay hắn bị thương, bây giờ hắn vừa chạy lại vừa bị quất năm mươi roi, đau đến mức chảy nước mắt đầm đìa.

“Khi nàng vào cung, ta có việc không ở kinh thành nên không gặp nàng” Thụy Vương tóm lấy ống tay áo của ta, "Khi biết nàng đến quân doanh, ta liền vội vã chạy đến đây.”

Ta không có ấn tương nào về Thụy Vương cả nhưng nghe cách nói chuyện của hẳn, hình như ta từng quen biết hắn.

"Nàng không nhớ ta sao?" Thụy Vương không cam tâm, "Bốn năm trước ta và phụ hoàng cùng đi Tây Bắc. Hai mươi mốt tháng chạp, nàng còn tự mình săn một con lợn rừng cho ta.”

Ta nhớ rồi, nhưng cũng không muốn ôn chuyện tình nghĩa với hắn.

"Ta sai người đưa ngài hồi cung. "

Thụy Vương đem thuốc trị thương đưa cho ta: "Chuyện ta bị thương, ta không muốn người khác biết, không thì mẫu phi của ta lại khóc sướt mướt.”

Ta biết hắn đang tìm cớ nhưng cũng tùy theo hắn.

Hắn cởϊ áσ, lộ ra eo nhỏ trông rất đẹp mắt, hơi nghiêng người về phía ta. Như thế này thì khi ta bôi thuốc cho hắn sẽ phải tựa một chút vào ngực hắn, trông như đang ôm vậy

“ So với bốn năm trước, tướng quân càng trở nên đẹp hơn.”

"Lúc đó nàng bảo ta gọi nàng là tỷ tỷ, ta, còn có thể gọi nàng là tỷ tỷ sao?"

Hắn nhìn ta, ánh mắt ngây ngô, trong suốt giống như bất lực lại giống như đang cầu xin ta thương xót.

"Tỷ tỷ. " Thụy Vương gọi ta, tiếng gọi như quấn quanh quân trướng..

Ta vuốt ve lòng bàn tay, chậc một tiếng.

Ầm!

Ở cửa quân trướng có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Ta quay đầu nhìn lại, Hiền Vương với sắc mặt nghiêm túc xanh mét nhìn ta và Thụy Vương. Cạnh chân hắn là một hộp cơm đã nứt toạc.

Hắn tới khi nào? Không nghĩ ta lại không phát hiện được.

"Tam ca. " Thụy Vương muốn nói lại thôi, Hiền Vương lại chỉ là liếc ta một cái thật sâu, sập lại màn cửa rồi đi.

"Tỷ tỷ, tam ca hình như hiểu lầm chúng ta rồi. " Thụy Vương lo âu nhìn ta.

"Hiểu lầm sao?" Ta véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Thụy Vương , "Cũng không hẳn vậy!"

Sắc mặt Thụy Vương đỏ bừng.

Sai người đưa Thụy Vương về, mãi đến đêm khuya, sau khi làm xong công vụ, ta định nghỉ ngơi thì nhìn thấy hộp cơm đang nằm bơ vơ ở đó.

"Vương gia đang ốm vẫn tự mình làm, có lẽ do lo lắng ngài đêm qua không ngủ. " Thanh Hạc thấp giọng nói.

"Lắm chuyện!" Ta nói.

"Vâng, vâng!" Thanh Hạc ôm bụng, "Thuộc hạ phải đi nhà xí, nhịn mất một ngày rồi, ngài đáng thương thuộc hạ, hồi phủ sớm đi. "

Ta ghét bỏ nhìn Thanh Hạc.

Thanh Hạc vội dắt ngựa của ta tới.