- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Hoành Hành Ngang Ngược
- Chương 41: Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (16)
Hoành Hành Ngang Ngược
Chương 41: Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (16)
Sân vận động đã huỷ hoại toàn bộ, Toàn Anh Hội không thể không dừng lại giữa chừng.
Hiện trường một mảnh hỗn độn, thương vong cũng có, nhưng không quá nghiêm trọng.
Xe cứu thương tới tới lui lui, trên mạng một mảnh sôi trào, các quốc gia toàn cầu có internet đều đang nghị luận chuyện này.
Cái này vốn nên là một hồi sự kiện người ngoài hành tinh xâm lấn khiến cho xã hội khủng hoảng, nhưng mà bởi vì biểu hiện xuất sắc của An Thúy cùng đám người Tào Mãnh, nên mọi cảm xúc hưng phấn của mọi người đã ép khủng hoảng xuống.
Bởi vì bọn họ nhìn đến không phải là nhân loại yếu ớt vô lực đối mặt với kẻ xâm lược ngoài hành tinh, mà là một hồi phản sát xuất sắc.
Tất cả mọi người đều ý thức được, địa cầu có năng lực tự vệ cùng phản kích!
Bởi vậy cho nên sau khi trải qua chuyện này, nhân tâm nguyên bản đang nóng nảy bất an ngược lại đều yên ổn xuống.
Video các chiến sĩ cơ giáp hiện thân cứu trợ xuất sắc trong sân vận động cùng An Thúy chiến đấu trên không trung bên ngoài sân vận động đang điên cuồng truyền bá, tài khoản Tạ Oánh Oánh được tất cả mọi người người trong nước chú ý, còn có rất nhiều người nước ngoài trèo tường đăng ký tài khoản chú ý cô, số fans trong vòng vài phú liền vượt qua lượng fans của minh tinh M quốc hot nhất, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên, cho nên server mạng xã hội tải không được, trong một phút cũng không biết sập bao nhiêu lần, còn phải bị mấy người vào không được điên cuồng nhục mạ vô dụng.
【 Tạ Oánh Oánh quá soái đi a a a a a a, đây là thần tiên hạ phàm sao!!! 】
【 A a a a a a a một màn cuối cùng soái đến mức ta cũng khóc luôn a a a, mụ mụ con trai bất hiếu con phải gả cho cô ấy a a a a a!! 】
【 Ô ô ô ô ô thiếu chút nữa là xem video đến khóc chết, lúc sau lại bị tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ Thanh Nham soái khóc, vì ngăn cơn sóng dữ mà dùng thân thể chống đỡ sân vận động thật là quá soái ô ô ô……】
【 Về sau ai nói thêm câu người Thanh Nham là phế vật nữa thì lão tử nhất định hóa thân thành chó điên cuồng đuổi theo cắn hắn! 】
【 Các học viên của học viện quân sự khác cũng rất tuyệt, rõ ràng đều vẫn còn là một đám học sinh, nhưng ở thời điểm sân vận động sắp sập xuống còn bình tĩnh mà chỉ huy quần chúng lui lại, cứu giúp người bệnh, nhìn thấy cả người bọn họ toàn là mặt xám mày tro, cảm động đến khóc ra tới oa ô ô ô……】
【……】
Cơ hồ là tất cả mọi người đều vì chuyện này mà cảm thấy kích động cùng hưng phấn, chỉ có trong đầu Nguyên Thanh Ninh nghĩ vì cái gì mà Tạ Oánh Oánh không chết, chẳng lẽ cô là con gái ông trời sao?
Đồng thời trong lòng cô ta cũng dâng lên một loại tuyệt vọng, bởi vì cô ta ý thức được chính mình cùng cô có chênh lệch rất lớn, chỉ có thể không ngừng hối hận, sớm biết rằng không nên ép cô đi trung học Thanh Nham……
Trung học Thanh Nham……
Nguyên Thanh Ninh hận đến mặt mày vặn vẹo, lúc này, cơ hồ là đã không có người nghĩ đến chuyện trung học Thanh Nham là trường học không lên được mặt bàn, cũng không có người lại rối rắm việc những người đó trước đây đều là đứa học sinh hư không nghe lời còn từng vi phạm pháp luật.
Nhưng mà dựa vào cái gì? An Thúy thì thôi, ngay cả học sinh của một trường rách nát như vậy chẳng lẽ đều may mắn hơn cô ta sao?
Đó chính là một khu ngục giam lạnh nhạt, huấn luyện viên, lão sư, học sinh, mỗi một người đều mặt mày ghê tởm, đám học sinh dự thi đó, cô ta còn nhớ rất kỹ từng gương mặt của bọn họ, bởi vì bọn họ đã từng hoặc là khi dễ cô, hoặc là làm như nhìn không thấy lời cầu cứu của cô, lạnh nhạt đáng giận, đặc biệt là Tào Mãnh, bởi vì hắn, mà chính mình bị Tần Lệ đối đãi như thế!
Những người này, tất cả đều là rác rưởi của xã hội, nên cả đời phải mơ màng hồ đồ tầm thường vô vị mà sống hết đời, hiện tại cư nhiên lại được tẩy trắng, trở thành thiếu niên tốt được toàn dân chú ý?!
Nếu không phải cô ta đã từng tự mình trải qua, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt, gương mặt lãnh khốc cùng bộ dáng hung ác khi đánh nhau của họ, thì đã cho rằng ký ức của mình có phải đã xảy ra rối loạn hay không, tất cả những thứ đã từng trải qua đó đều là ảo giác của cô ta, những người này xác thật đều là thiếu niên nhiệt huyết đáng yêu lại chọc người đau như thế.
Nhưng mà những cái đó rõ ràng không phải ảo giác! Kia rõ ràng là những việc cô ta tự mình trải khắc sâu vào ký ức!
Vẫn là những người này, vẫn là trường học như thế, nhưng vì sao lại như vậy sau khi cô ta tiến vào, mà Tạ Oánh Oánh đi vào thì là như thế này?
Lúc này, máy tính bảng trên bàn đột nhiên nhảy ra thông báo, là ảnh đế mà cô ta rất thích đăng tin ở trên mạng xã hội, cô ta nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy ảnh đế nói: 【 Người ưu tú chân chính không chỉ sẽ làm chính mình ưu tú, mà còn sẽ khiến cho người khác ưu tú, chẳng sợ nhất thời đi nhầm lộ, rơi vào vực sâu, cũng sẽ có một ngày nào đó sẽ ngược gió phiên bàn……】
Trong mắt cô ta nháy mắt che kín tơ máu, cảm xúc không dám tin tưởng chồng chất ở ngực, sau đó cô ta dường như đã phát điên.
Không, chỉ có cái này là cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, tuyệt đối không có khả năng, không có khả năng là bởi vì Tạ Oánh Oánh ưu tú hơn so với cô cho nên sự tình mới có thể biến thành như vậy!
Nhưng mà trong lòng cô ta vẫn là ngăn không được hối hận, hối hận lúc trước thiết kế đem An Thúy đưa vào trung học Thanh Nham.
Cô ta hẳn là nên để cô tiếp tục ở lại giới giải trí, như vậy thì cô ta còn có thể khống chế, mà không phải biến thành loại cục diện hiện tại này.
Bất luận là Nguyên Thanh Ninh hối hận như thế nào, thì sự tình cũng đã thành kết cục đã định.
Lúc này, thanh âm trong đầu cô ta lại vang lên.
“Thanh Ninh, bên em đã phát sinh chuyện gì sao?” Mơ hồ có một tia cấp bách.
……
Bởi vì Toàn Anh Hội không thể tiếp tục, cho nên các đội ngũ dự thi bắt đầu lục tục trở về trường học của mình, trước khi đi thì vẫn có không ít người chạy tới muốn An Thúy ký tên, bởi vậy nên bây giờ đang trì hoãn ở đại sảnh.
Người của trường quân đội Chinh Thế và trường quân đội Hoàng Thạch đi xuống, liền thấy được tình cảnh này, hai bên kiêu ngạo nhìn thoáng qua nhau, lại ăn ý có chút biệt nữu dừng bước chân lại, ở một bên chờ đợi.
Vẫn luôn đợi hơn nửa giờ, nhân tài muốn ký tên rốt cuộc cũng đi rồi, mắt thấy bọn họ phải đi, Hoàng Đàm lập tức lên tiếng: “Này!”
Người Thanh Nham quay đầu, Tào Mãnh cảnh giác hỏi: “Làm gì?”
“Làm gì mà một bộ cảnh giác như vậy, tôi lại không tìm các ngươi đánh nhau.”
Hoàng Đàm nói tiếp: “Mời các người ăn cơm, muốn đi hay không?”
“A?”
Trường quân đội Chinh Thế bên kia có người nói: “Ý của cậu ta là, muốn mời các người ăn cơm, sau đó trao đổi phương thức liên lạc một chút, rồi làm bạn bè.”
Hoàng Đàm lập tức trừng qua: “Các ngươi chẳng lẽ không phải cũng có ý này sao? Sao lại đều đẩy đến lão tử bên này!”
Người trung học Thanh Nham hai mặt nhìn nhau, sôi nổi nhìn về phía An Thúy, trong mắt có chút ý động.
Tuy rằng ngay từ đầu gia hỏa này mở miệng ngậm miệng đều kêu bọn họ là phế vật rất chán ghét rất muốn chùy bạo.
Nhưng mà sau khi trải qua những việc này, cũng coi như là sinh tử chi giao, hơn nữa mọi người đều bị thuyết phục lẫn nhau, hiện tại bọn họ chủ động mở miệng, mọi người đều là người trẻ tuổi chính trực nhiệt huyết, lòng dạ không hẹp hòi như vậy, nên rất nguyện ý giao lưu bằng hữu.
Đuôi lông mày An Thúy nhướng lên, “Ngươi xác định? Chúng ta nơi này chính là có hơn một trăm người.”
“Thiết, đừng xem thường người, lại thêm một trăm người nữa cũng không sợ.”
Nếu đều muốn cùng nhau ăn cơm giao lưu bằng hữu, vậy thì đi ăn.
Đều là thiếu gia tiểu thư danh môn, tự nhiên là sẽ không có khả năng tìm không thấy nơi mời khách ăn cơm.
Tùy tùy tiện tiện liền bao một nhà hàng cho một đại sóng người này ăn cơm.
M quốc đối với chuyện trẻ vị thành niên uống rượu không có nghiêm khắc hạn chế, ở loại trường hợp này tự nhiên đều sẽ uống một ít, vì thế hai ly rượu xuống bụng, thực mau liền buông ra tay chân vô cùng náo nhiệt, rất mau liền vịn vai xưng huynh gọi đệ, còn chụp không ít ảnh, đưa lên official weibo chính thức của trường, các fan ùa vào, nhìn thấy nhóm tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ ba trường học này hợp thể, nhìn đến từng gương mặt vui đó, phảng phất như là có thể cảm nhận được tâm tình vui sướиɠ của bọn họ, tự nhiên là cũng vui vẻ cực kỳ.
Dù có người uống chút rượu, có chút rửng mỡ, nhưng mà lực uy hϊếp của An Thúy vẫn còn ở đó, nên không có người dám nháo cô.
An Thúy tự mình ngồi ở trong góc, cô đang tự hỏi Tata cùng tộc nhân của hắn.
Lúc này đây hắn phái ra đội cảm tử có đến mà không có về, càng phải đề cao cảnh giác, quả bom hẹn giờ này không biết khi nào sẽ mở kíp nổ, cùng với việc chờ hắn chuẩn bị ổn thoả công kích, thì không bằng chủ động xuất kích.
Nhưng trước đó, địa cầu cần thiết phải lập tức bắt đầu sản xuất cơ giáp chiến y cùng với kiếm quang số lượng lớn, nếu không thì chỉ với chút trang bị như vậy, thì chúng nó có ngày mai liền tới tập kích, thì căn bản là không cứu được bao nhiêu người.
Lúc này, bên cạnh dựa lại đây một bóng người.
An Thúy quay đầu, thấy được Nguyên Diệu.
“Cha mẹ hy vọng ngươi về nhà một chuyến.” Nguyên Diệu nói.
“Có việc?”
“Nhất định phải có việc mới có thể kêu cô về nhà sao? Cha mẹ nhớ cô, muốn cùng cô ăn bữa cơm không được sao?” Nguyên Diệu có chút biệt nữu nói: “Nếu cô còn cảm thấy trong lòng có oán thì tôi xin lỗi, vì không có hảo hảo chiếu cố đến cảm xúc của cô, xem cô trở thành muội muội ruột chiếu cố…… Nhưng mà cô cũng đừng phủ nhận chính cô không có chủ động a.”
An Thúy lại nói: “Tôi có chủ động.”
Nguyên Diệu ngẩn ra.
“Bất quá thì thời điểm mỗi khi tôi chủ động, đã bị người khác nhắc nhở là tôi chỉ là một người ngoài, không nên có ý đồ cướp đi đồ vật của người khác, cho nên tôi đành phải đem cánh tay đã vươn ra lùi về. Rốt cuộc thì cha mẹ tôi đều là anh hùng, từ nhỏ đã dạy dỗ tôi là phải quang minh lỗi lạc, loại sự tình đê tiện cướp đi đồ của người khác này tôi làm không được.”
“Cô có ý gì? Ai ở bên tai cô khua môi múa mép loạn sao?” Nguyên Diệu lập tức hỏi, đáy mắt hiện lên một tia bực bội, hắn ta không hoài nghi An Thúy, cô đã cường đại đến loại tình trạng này, căn bản là không cần phải nói dối, hơn nữa hắn ta hồi tưởng lại hôm trước cô còn thoáng chủ động, nhưng sau một ngày liền lập tức lại chân tay co cóng, mới giật mình tỉnh ra, nguyên lai là như thế này!
“Anh cảm thấy sẽ là ai?” An Thúy cong cong khóe môi, ngậm lấy ống hút uống nước ép dâu tây.
Nguyên Diệu ninh mày tự hỏi, ai sẽ nói với cô loại lời nói này?
Trong nhà nhiều người như vậy, người hầu cùng quản gia đều là chọn lựa kỹ càng nên sẽ không có việc gì mà nhiều lời, cũng không cần thiết nhiều lời chuyện này.
Cướp đi đồ của người khác…… Đồ của người khác?
Người có thể nói ra loại lời nói này, không có khả năng là hắn cùng Nguyên Vinh, như vậy thì, người duy nhất có khả năng là……
“Oánh Oánh.”
Quay đầu nhìn qua, thì thấy được Nguyên Vinh.
“Sao anh lại tới đây?” Nguyên Diệu hỏi.
“Trên mạng nhìn thấy các người ở chỗ này, tới xem náo nhiệt.” Nguyên Vinh đi đến bên cạnh An Thúy ngồi xuống.
Không ít nữ sinh đều ngó qua bên này, rốt cuộc thì người giống Nguyên Vinh Nguyên Diệu có loại cấp bậc soái ca như thế này đã không nhiều rồi, mà còn thần kỳ hơn chính là một đôi song sinh, lớn lên giống nhau đến như thế.
Khi Nguyên Vinh đến thì Nguyên Diệu liền không thể chen vào nói câu nào.
Thực hiển nhiên là so với Nguyên Diệu thì Nguyên Vinh cùng An Thúy càng có nhiều đề tài nói chuyện hơn.
“Em không có nói cho tôi là sẽ làm thanh kiếm kia, nguyên lý của nó là gì vậy?”
“Một lượng plasma, chịu tác dụng từ trường rất mạnh nên bị trói buộc thành hình dạng thanh kiếm.”
“……”
Nguyên Diệu buồn bực cắn ống hút, không thoải mái, gia hỏa Nguyên Vinh này, khi nào thì đã quen thuộc với An Thúy như vậy.
“....... Kế hoạch sản xuất hàng loạt sẽ bắt đầu ngay lập tức, chỉ là cứ như vậy đem mấy thứ này cho quốc gia khác, trong lòng mọi người đều không quá nguyện ý.”
“Kỹ thuật trung tâm nắm giữ ở trong tay ta, bọn họ cung cấp tài liệu cùng nhân lực, tuy rằng sớm hay muộn thì cũng có một ngày có khả năng sẽ bị phá giải, nhưng ít ra còn phải cần rất nhiều năm.”
“Về người xâm nhập kia, em có ý kiến gì không?”
“Chúng ta tới chỗ anh nói.”
An Thúy cùng Nguyên Vinh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nguyên Diệu vội vàng lên tiếng: “Không trở về nhà sao?”
“Còn chưa tới thời điểm.” An Thúy nói.
Nguyên Vinh cũng không khuyên bảo, cầm áo khoác ném cho đứa em trai song sinh, sau đó cùng An Thúy rời đi.
Nguyên Diệu nhìn bóng lưng hai người, rầu rĩ uống rượu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Hoành Hành Ngang Ngược
- Chương 41: Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (16)