Chương 137: Hiện thực (hết).🐹🐹

Ở trong thế giới của nhi đồng thiếu niên thiên tài, An Thúy trải qua đến không tồi, người hướng dẫn có tiếng trong nghề dạy theo cánh thức một với một, nhiều nhất thì cũng là một với ba, bạn cùng lứa tuổi đều là thiên tài có thể cùng cô luận bàn về thiên văn địa lý vũ trụ cùng thời không, ngoài trừ một số người có EQ thấp đến muốn mệnh luôn nói ra những câu gây khó chịu, thì có thể nói là hoàn mỹ.

Nhân sinh của An Thúy, có một phần tư thời gian cô rất hạnh phúc, có người nhà thương yêu cô, cho phép cô ngao du trong biển học không giới hạn, bạn bè tín nhiệm, thậm chí còn thu hoạch được tình yêu, tự do mà sáng tạo tất cả những điều mình muốn, dường như là không có gì có thể khiến cô bi thương.

Cho dù có người tung cú đá với cô, thì cô luôn có thể ưu nhã thong dong đến có thể nói là bừa bãi ngạo mạn mà đánh trả.

Cho đến khi hậu phương của cô đột ngột sụp đổ.

Bởi vì tập đoàn phạm tội xuyên quốc gia mấy năm trước từng bị anh trai giáng một đoàn nặng trả đũa.

Loại chuyện cảnh sát chính nghĩa cùng với người nhà của bọn họ bị kẻ phạm tội trả thù này, kỳ thật không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng mà An gia không phải là gia đình cảnh sát nhân dân phổ thông, nhà ở đại viện quân đội, cửa ra vào có cảnh vệ canh phòng, muốn trả thù thì cực kỳ gian nan? Nhưng mà bọn chúng thật sự làm được. Ngoại trừ có người bán đứng trong nội bộ ra thì không có khả năng nào khác.

Cho dù họ có hứa hẹn nghiêm tra, tất nhiên là cho cô một công đạo, nhưng An Thúy vẫn cảm thấy bạo nộ xưa nay chưa từng có, lệ khí không ngừng quanh quẩn trong lòng, muốn gϊếŧ người, muốn trả thù, cô giận chó đánh mèo lên tất cả mọi người.

Chim con mất đi tổ chim bi thương kêu to, rốt cuộc cũng không còn đôi cánh rắn chắc tới che mưa chắn gió cho nó.

Nhân mạch của cô rất rộng, là một nhà khoa học dưới tay có hơn hai trăm hạng mục quan trọng độc quyền, vô số gián điệp theo dõi ở xung quanh cô, quan lớn của các quốc gia, trùm tài chính, người có ý đồ mượn sức cô muốn hợp tác cực kỳ nhiều, hắc bạch lưỡng đạo có thể nói cho dù trước kia không có giao tình, thì hiện tại muốn là có thể có.

Tiêu hao rất nhiều ân tình cùng với thiếu hạ rất nhiều ân tình, lợi dụng hết thảy nhân mạch tài nguyên của cô, không có sự giúp đỡ của cảnh sát quốc tế, bởi vì cô đã mất đi tín nhiệm với cơ cấu chính phủ, tự mình thuê quân đoàn lính đánh thuê cường đại, xác định đám phạm tội kia đang len lỏi lẩn trốn tại ám võng của các quốc gia làm xằng làm bậy, hao phí hai năm, mới gϊếŧ hết toàn bộ, một người sống cũng không lưu lại.

Cô không để bụng thủ đoạn, không để bụng người mình dùng là cảnh sát hay là lính đánh thuê, dù sao thì cô muốn bọn họ chết, bị hung hăng tra tấn đến chết, thì chỉ có máu tươi cùng thống khổ của bọn họ mới có thể giập tắt lửa giận của cô.

Tư vị báo thù thành công là rất sảng, chỉ là mất đi chính là mất đi, lúc này, chút vui vẻ này là thành lập trên nỗi thống khổ rất lớn, có lẽ cũng là tồn tại tâm lý trốn tránh, cho nên thần kinh tình cảm của cô mới có thể dần dần chết lặng, những ký ức đó mới có thể dần dần bị lãng quên.

Mà hiện tại, cô cuối cùng có thể hồi tưởng tốt đẹp trước kia, không còn đối với bọn họ tránh còn không kịp.

Một khúc xong.

An Thúy phát hiện bạn thân Winston đang ngồi ở trên ghế dài trong hoa viên, đôi tay hắn giao nhau đặt ở đầu gối, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười thật tình.

“Anh nghe nói em lại bắt đầu làm việc.”

“Chỉ là phòng thí nghiệm ảo mà thôi.”

Đây là đương nhiên, trước khi không thể xác định An Thúy xác thật là đã khôi phục bình thường, không còn khuynh hướng tự sát, thì bọn họ là sẽ không để An Thúy chạm vào một vật có chút nguy hiểm nào.

Winston lại bồi An Thúy một buổi sáng, cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều An Thúy muốn bắt đầu làm việc, Winston rút ra một buổi sáng cũng không dễ dàng, nên cũng tạm biệt với cô.

An Thúy nhìn bóng dáng tây trang phẳng phiu tràn ngập quý khí tinh anh của anh, đột nhiên nghĩ đến sinh nhật năm nay của anh còn chưa qua, cô đã đã nhiều năm không tặng quà cho anh, nhưng lại thường xuyên nhận được đủ loại quà của đủ loại ngày lễ, ngô…… vậy đến lúc đó tặng anh một phần quà mà anh thích nhất là được.

Nghĩ như vậy, 524 đột nhiên lên tiếng ở trong đầu cô, thập phần chắc chắn nói: “Người nam nhân này yêu cô.”

An Thúy hơi hơi sửng sốt, nói: “Hửm? Đừng nói bậy, Winston là bạn thân của tôi.”

“Học làm ‘bạn thân’, làm ra ‘tình yêu’! Xem ra là cho dù là đại lão cũng có điểm mù, tôi vừa mới chính là thấy được, loại ánh mắt anh ta nhìn cô này sao có thể là ánh mắt nhìn bạn thân được chứ? Lại nói giữa đàn ông và phụ nữ, ở đâu ra tình hữu nghị đơn thuần thâm hậu a!” 524 hóa thành chuyên gia tình yêu, phân tích đạo lý rõ ràng.

Nhưng mà An Thúy cùng Winston quen nhau nhiều năm như vậy, giữa hai người chưa từng có ái muội, rõ ràng chính là quan hệ bạn bè thuần khiết.

“Tôi muốn làm việc, cậu có thể offline.” An Thúy nói.

Thời điểm đại não cô cự tuyệt 524, thì 524 không có khả năng tiến nói chuyện vớ cô, nó cũng không nhìn thấy suy nghĩ của cô.

“Được rồi, được rồi, tôi hạ tuyến ăn cơm. Bất quá lời tôi nói chính là sự thật nga, ánh mắt người đàn ông tóc vàng kia nhìn cô siêu cấp thâm tình!” Nói xong một câu cuối cùng, 524 offline.

Bởi vì chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho Winston, nên An Thúy dành ra một khoảng thời gian sau giờ làm việc và yêu cầu muốn một nhà xưởng, liệt kê một danh sách để người khác đi mua, trong đó bao gồm hai chiếc Lamborghini và đủ loại linh kiện, Cô chuẩn bị dùng nó để tiến hành cải tạo, làm một con Transformers như trong phó bản “Anh hùng đời thứ hai”, và có một điểm khác trong phim điện ảnh là, sau khi biến hình thì người bên trong xe sẽ không bị vứt ra ngoài, mà là sẽ được bảo vệ ở bên trong, đối với Winston ngẫu nhiên sẽ gặp phải ám sát mà nói thì rất thích hợp hơn mấy bảo tiêu kia.

Tuy rằng phó bản có rất nhiều kỹ thuật khoa học cô không thể thực hiện ở địa cầu, nhưng cô xác thật là có được rất nhiều linh cảm, sau khi chế định ra phương án thay thế, cho cô một chút thời gian, thì cô có thể làm ra.

Mà đồ cô muốn, hoặc là nói chuyện cô phải làm là có tính nguy hiểm nhất định, nên người phía trên tổ chức họp vài lần, cuối cùng quyết định vẫn cho phép An Thúy, nhưng phải phái ra mấy trợ thủ đi theo bên người cô, một khi nhận thấy được cô có hành đồng dị thường liền ngăn cản.

Vì thế An Thúy không phải là đang làm việc trong phòng thí nghiệm ảo thì chính là bận việc ở nhà xưởng, làm làm, An Thúy bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, cô cũng đã từng cũng vì một người khác mà ở nhà xưởng, trên người dính đầy dầu máy, cầm tua vít cùng cờ lê ở làm một vật, với tâm trạng hy vọng nhìn thấy được biểu tình kinh hỉ hạnh phúc của người nhận quà, cô đã làm gì? A, đúng rồi, cô làm một chiếc máy bay tặng cho tiểu trợ lý đáng yêu của mình.

Rất kỳ quái, ước chừng là ảnh hưởng của lời 524 nói, lúc này ký ức nổi lên, là có quan hệ với Winston.

Lúc ấy bởi vì cô phun sơn hai cái cánh máy bay thành màu đỏ, cảm thấy rất vừa lòng, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ đến màu sắc này ở trong mắt nam nhân có phải là không tốt lắm hay không, vì thế cô gửi ảnh của hai cánh máy bay vừa mới sơn xong cho Winston xem, kèm theo câu hỏi: Mới vừa làm xong, anh cảm thấy thế nào? Thích không?

Winston lập tức trả lời: Em làm? Tôi thích.

Xem ra là không thành vấn đề. Vì thế cô liền thu hồi di động.

Cô cho rằng chuyện này đã dừng ở đây, cho đến vài ngày sau anh tới phòng thí nghiệm tìm cô, nói đông nói tây hàn huyên hơn nửa ngày, khi cô sắp hết kiên nhẫn thì mới ấp úng mạc danh rất ngượng ngùng hỏi giá phi cơ đâu? An Thúy liền nói là đưa cho tiểu trợ lý, bởi vì bọn họ đang kết giao, mà cậu ta rất thích máy bay.

Lúc ấy không để ý, hiện tại ngẫm lại, phản ứng lúc ấy của Winston…… xác thật có chút không thích hợp.

Anh rất am hiểu cách che giấu cảm xúc của mình, đây là chương trình học mà anh phải học từ nhỏ, nhưng khi đó, cảm xúc của anh có chút ngoài ý muốn mà lộ ra ngoài, biểu tình khϊếp sợ lại có một chút xíu phẫn nộ á khẩu không trả lời được, ánh sáng trong mắt nhanh chóng ảm đạm, thậm chí cuối cùng bóng dáng rời đi đều còn có chút ý vị chạy trối chết.

Trước khi cô có bạn trai, bọn họ liên lạc rất thường xuyên, Winston cũng không có việc gì đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói với cô nhà hàng nào ăn rất ngon muốn mang cô đi ăn, từ lần đó trở đi, số lần bọn họ liên lạc mới bắt đầu giảm bớt như nhảy vực.

Chẳng lẽ là…… lúc ấy anh cho rằng máy bay là muốn tặng cho anh? Lúc ấy, khi nhìn thấy phản ứng đó của anh, trong đầu cô cũng có xuất hiện hoài nghi như vậy, nhưng mà nghĩ lại thì, người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất nước Mỹ, đại thiếu gia siêu cấp danh môn, máy bay tư nhân có đến mấy cái, chắc là không thiếu cái máy bay hai cánh nho nhỏ của cô đâu. Hơn nữa trong cuộc sống của cô luôn có trợ lý kiêm bạn trai ở bên người, nên cũng không có tâm tư suy nghĩ những chuyện đó.

Sau khi hạt giống hoài nghi đã gieo xuống, thì An Thúy nhịn không được tìm kiếm chút dấu vết để lại trong hồi ức, cũng không biết là bởi vì tự luyến hay là bởi vì tiền đề “Winston yêu cô”, mà trong hồi ức nơi nơi đều là chứng cứ trước kia cô không chú ý tới.

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô là hướng về phía gia thế của anh.

Là đại thiếu gia của tập đoàn tài chính Sensenbrenner đang học ở trường đại học danh giá ở đối diện, ở trong trường học bọn họ cũng có chút danh khí, vì vấp phải trắc trở chuyện mấy đại nhân vật không tín nhiệm cô, nên trong lòng dâng lên một cảm giác không chịu thua, không muốn nhận sự giúp đỡ cùng với giới thiệu của người nhà và thầy hướng dẫn, quyết ý muốn dựa vào bản thân tìm cho bằng được Bá Nhạc, rảo bước tiến vào ngôi trường kia, tìm được anh.

Trước tòa nhà tráng lệ màu xám, anh đang ngồi trên bãi cỏ xanh đọc sách, màu tóc thuộc tông ấm không ảnh hưởng gì đến khí chất tổng thể của anh ta, gương mặt anh tái nhợt, anh tuấn.

Cô nhớ tới người khác đánh giá anh như thế này: Người thừa kế điển hình của chủ nghĩa tư bản, mặc dù mặt treo nụ cười nhưng cũng không che giấu được phân lạnh nhạt ngạo mạn kia, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng có thể khiến người khác cảm nhận được chênh lệch giai cấp.

Cho nên cô cho rằng phải khiến anh nguyện ý cho cô hai phút thì cần phải mất chút miệng lưỡi, lại không ngờ là thuận lợi ngoài ý muốn.

Hiện tại ngẫm lại, ánh mắt của anh lúc đứng trên mặt cỏ nhìn cô, cũng không phải là ánh mắt nhìn người xa lạ, bên trong đôi mắt màu xanh thâm thúy lập loè ánh sáng, như là có chút ngoài ý muốn và kinh hỉ. Bất quá cô cho rằng kia chỉ là bởi vì anh rất thông minh, sau khi anh nghe cô nói xong, đương trường tỏ vẻ nguyện ý làm người đầu tư cho cô, cũng là vì tầm nhìn xa của cô cùng với tuệ nhãn của anh.

Lúc ấy, dã tâm cô bừng bừng, hoàn toàn không có chút tình cảm nào, cả ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, anh một ngày ba bữa đúng giờ đưa tới, nhìn cô ăn xong, cô cũng cho rằng bất quá là sự săn sóc giữa đồng bọn, cho đến khi anh cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận sản nghiệp gia tộc mà công việc lu bù lên, nên cô mới thuê một trợ lý sinh hoạt cho mình.

Tuy rằng bọn họ bởi vì người trợ lý sinh hoạt này mà dần dần xa cách, nhưng thời điểm gia đình cô sụp đổ, anh lập tức đến bên cạnh cô, cung cấp cho cô tất cả những thứ anh có thể cung cấp. Cho tới bây giờ, có biết bao nhiêu bạn bè, đồng nghiệp đã cắt đứt liên lạc với cô nhưng anh vẫn ở bên cô.

Xác thật…… là bởi vì yêu cô sao?

……

Sinh nhật Winston vào đêm Bình An, khi đó An Thúy dọn ra khỏi bệnh viện tâm thần, trở lại viện nghiên cứu.

Tin tức An Thúy xuất viện bị phong tỏa, ngoại giới cũng không biết, cô tự nhiên là sẽ không đến tham gia tiệc sinh nhật của Winston, dù sao thì đó cũng là một cuộc xã giao thương nghiệp.

Cô lái chiếc xe muốn tặng cho anh đến trang viên tư nhân Sensenbrenner, chuẩn bị chờ anh trở về từ khách sạn cho anh một cái surprise.

Lão quản gia biết cô, khi nhìn thấy cô tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng vẫn dựa theo quy củ trong quá khứ mà đưa cô vào, đưa trà bánh mà cô thích lên, để cô tùy ý đi lại khắp nơi ở chỗ này.

Về cơ bản, trang viên không có bao nhiêu biến hóa, An Thúy quanh quẩn ở trong viện bảo tàng tư nhân của bọn họ, mấy năm không tới, phát hiện viện bảo tàng nhà bọn họ lại có thêm rất nhiều bức tranh và đồ sứ, đến thư phòng Winston xem sách, lại ngoài ý muốn phát hiên một quyển album rất lớn ở trên kệ sách, cô lấy tới mở ra xem, thấy được ảnh của mình.

Có rất nhiều ảnh chụp là chụp lén, dán dựa theo thời gian trình tự, ước chừng là bắt đầu từ khi cô 16 tuổi, trước khi cô đi tìm Winston. Có ảnh cô ở trên bục giảng giảng đề, có ảnh cô đang ăn cơm ở nhà ăn của trường học, cũng có ảnh cô cúi đầu vừa đi đường vừa trầm tư, rất nhiều ảnh chụp không có ý nghĩa, có chút mơ hồ, cũng có một số ảnh xấu vô cùng, có thể thấy được kỹ thuật cùng góc độ chụp ảnh rất kỳ ba.

An Thúy đang lật xem, nghe được trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nôn nóng, càng ngày càng gần. Cô quay đầu, quả nhiên thấy được Winston.

So với với sự sốt ruột của anh, An Thúy thoạt nhìn bình tĩnh hơn rất nhiều, cô chỉ liếc anh một cái, lại thu hồi ánh mắt: “Đều là anh chụp?”

Tim Winston đập nhanh như sấm, đại não không còn thanh tỉnh như thường ngày mà như một cuộc len lộn xộn, phản ứng bình tĩnh của An Thúy càng khiến nội tâm anh nôn nóng không thôi. Muốn phủ nhận sao? Hay là nhân cơ hội thể hiện tâm ý? Hiện tại có thể không? tinh thần của cô đã khôi phục, tiểu trợ lý đáng chết kia cũng không còn, bên cạnh cô bây giờ chỉ còn lại anh.

“…… Không phải, có một số ảnh là thuê người chụp.” Anh cuối cùng cũng trả lời, thanh âm khô khốc khàn khàn.

“Bắt đầu từ khi nào?”

“…… Khi anh học năm thứ ba trung học.”

An Thúy: “???” Còn sớm hơn cô nghĩ.

Bởi vì cha mẹ anh vừa vặn tốt nghiệp từ hai trường đại học kia, lúc ấy, bọn họ đều muốn anh theo học đại học ở trường học cũ của bọn họ, nên anh đã đến hai trường học đó khảo sát, khi An Thúy đi ngang qua anh, cô đã dừng lại chào hỏi giáo sư, và cô chỉ lướt qua gương mặt anh một cách dửng dưng, thậm chí anh cũng chưa tiến vào trong mắt cô, nhưng anh đã trúng tiếng sét ái tình ngay lúc đó.

Rõ ràng là thiếu nữ thiên tài đó còn nhỏ hơn anh một tuổi nhưng mà đã có phòng thí nghiệm của riêng mình, giáo sư đưa anh tham quan trường học rất tự hào mà nói với anh một số chuyện về cô, khiến anh nhịn không được thường xuyên quay đầu lại, nhìn thân ảnh của cô biến mất sau tòa nhà.

An Thúy: “Vậy sao anh không học trường học của chúng tôi?”

“Em có ảnh hưởng quá lớn với anh, nên anh cảm thấy cần phải cách xa em một chút.” Winston nói.

Dù sao thì anh từ nhỏ đã được giáo dục là cần thiết phải bình tĩnh, mà An Thúy khiến anh hoàn toàn không thể bình tĩnh được, ngược lại anh còn lo lắng cho mình cuối cùng ngay cả đại học cũng tốt nghiệp không được.

Nhưng anh một bên rời xa, một bên lại chụp lén An Thúy, chú ý tất cả những chuyện của cô, khi cô đến trước mặt anh, muốn anh đầu tư, anh lại không thể từ chối.

“Anh thật sự làm tôi rất kinh ngạc, tôi bây giờ không biết là phải nên đối xử với anh như thế nào.” An Thúy nói.

“…… Xin lỗi.” Nhưng nếu cô đã biết, thì anh sẽ không tiếp tục giả vờ rằng anh chỉ quan tâm đến cô như một người bạn.

Ngày hôm sau, Winston liền bắt đầu theo đuổi An Thúy.

524 rất đắc ý: “Tôi đã nói là anh ta yêu cô mà!”

An Thúy không để ý đến nó, chú tâm công tác trên tay.

“Cô muốn ở bên anh ta không? Tôi cảm thấy ở bên anh ta cũng không tồi nha, lớn lên vừa soái, gia thế lại tốt, còn rất chung tình.”

Ai biết được? Thích cô là một chuyện vất vả lại tịch mịch. Nếu đối phương không phải là Winston, mà là tùy tiện một người nam nhân, thì có lẽ An Thúy có thể sẽ xem xét lại, dù sao thì tình yêu đối với cô mà nói thì thật không đáng nhắc đến, nhiều lắm là vì giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nhưng Winston là một người cần phải đối đãi trịnh trọng, không phải bởi vì thân phận của anh, mà là bởi vì địa vị của anh ở trong lòng cô, dù sao thì nếu có chia tay, là không có khả năng tiếp tục làm bạn bè.

Cho nên cô sẽ cẩn thận, nghiêm túc suy xét.

___________

20/09/2021.

୧(^ 〰 ^)୨