Suy cho cùng, tình cảm của mình đang gặp chướng ngại có thể gọi là lớn nhất, đó là khoảng cách! Nếu ở gần nhau, hai đứa đã không đến mức tiêu cực như thế. Chúng mình đã cùng nhau đi qua những khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua nổi, để biết hai đứa yêu nhau nhiều như thế nào. Nhưng chẳng lẽ mình và Vi vẫn chưa phải là hai mảnh ghép hợp với nhau trong vũ trụ này? Đã đến lúc hai đứa nhận ra những lệch lạc trong nhau rồi hay sao?
Chỉ còn ba tháng nữa mình về nước, mình định bụng gửi mail làm lành với Vi, dặn dò Vi đợi mình về rồi hai đứa mình sẽ nói chuyện một cách thẳng thắn và tỉnh táo hơn. Nhưng chưa kịp, thì mình nhận được một thông tin sét đánh. Một buổi tối tâm sự với A. Jun, hắn có gửi cho mình một bức hình hai bàn tay nắm chặt. Là bàn tay phải của Vi, nằm gọn trong bàn tay của một người con trai không phải là mình, một bên nhỏ bé và yếu ớt, một bên mạnh mẽ và làm chủ. Máu trong người mình như sôi lên, mình không còn tâm trạng gì để trả lời A. Jun nữa, mặc cho hắn vẫn ra sức chat, ra sức bày tỏ nỗi lòng rằng ngày hôm nay cô ấy đã đồng ý cho tớ nắm lấy bàn tay cô ấy…
Mình gọi một cuộc điện thoại bảo Vi onl ngay lập tức, chưa kịp để Vi nói gì, mình tuôn luôn một tràng dài dằng dặc, chửi bới Vi bằng những lời lẽ nặng nề và áp đặt vô cùng trong lúc thiếu tỉnh táo. Vi chỉ im lặng nghe, không trả lời lại một câu nào. Và cũng như mọi lần, em offline!
Mình giật ngay con chuột máy tính ném tan tành vào tường. Tại sao, tại sao em lại để cho một người con trai khác ngoài mình nắm tay? Tại sao lại có thể như thế được? Những lời hứa của em em vứt đâu rồi, em đã quên sao? Những ngày mới yêu bao nhiêu nụ cười bao nhiêu nước mắt, những cái nắm tay siết chặt, những cái ôm ấm áp, những nụ hôn phướt nhẹ trên má mà đầy ắp yêu thương? Em đã quên rồi sao? Em bỏ mặc rồi sao? Mình muốn chửi em thật nhiều hơn nữa, như thế vẫn chưa đủ đâu. Mình đã dành trọn gần 3 năm cuộc đời để yêu em, dành hết tâm trí, thời gian chỉ để yêu một người con gái trong thời tuổi trẻ, tại sao chỉ mới xa nhau một thời gian mà em có thể đối xử với mình như thế được?
Những ngày tiếp theo mình chung sống với những khoảng trống tối tăm, những lần onl im lặng, đèn nick hai đứa có sáng cũng chẳng ai thèm nhấn pm. Mình hiểu rằng sự việc này còn nghiêm trọng hơn cả vụ Chó Có Lát ngày xưa, nhưng mình lại không thể hoặc không muốn làm gì để xua tan đi những khoảng tối đen giữa hai đứa.
Và rồi một buổi tối buồn, mình mò pass face Vi, cũng dễ dàng khi gõ ngày sinh của mình vào ô password, tài khoản của Vi đăng nhập được ngay tức khắc. Em lấy ngày sinh của mình làm mật khẩu face em. Mò mẫm vào inbox, đập ngay vào mắt mình là những dòng tin nhắn của em và A. Jun. Tình cảm sướt mướt, đại loại như:
– Cô gái đã dậy rồi à?
– Ừ dậy rồi! ^ – ^
– Chuẩn bị đi chứ?
– Ừ!:)
– 10′ Nữa tớ có mặt!
– Ukie!
…
– Hôm nay cô gái vui chứ!
– Ừm: D…
– Hãy cười nhiều như thế nhé! Ấy xinh nhất khi cười đó!
– Vậy à, cảm ơn ấy!
– À, trán ấy có vẻ hơi nóng, nhớ măm rồi uống thuốc và giữ gìn sức khỏe nha!
– Ưm ^ – ^
…
– Cô gái, tớ thấy nhớ ấy!
– Vậy à! Tớ có thể giúp gì?
– Cho tớ xin một cuộc hẹn?
– À, ừ…
– Không được?
– Để tớ suy nghĩ nhé!
– Khó thế à?
– …
– Vi…
– À ừ, không phải khó và cũng không phải dễ, tớ cần sắp xếp công việc và tâm trạng của mình cho một cuộc hẹn, và quan trọng là suy nghĩ thật kỹ xem mình có muốn đi hay không.
– Thế Vi có muốn đi không?
– Tùy lúc!
– Lúc này?
– Ừ, Vi nghĩ là có. Dù sao tớ cũng đang cô đơn!
– Vậy nhé cô gái. Mai tớ đón!
– Ừ!:)
…
– Cô gái! Tớ nhận ra tớ đang nghĩ về ấy quá nhiều!
– :)
– Và ở mức độ rất nguy hiểm!
– ^ – ^
– Cứu tớ đi!
– Tớ không phải bác sĩ tâm lý!
– Buồn thật! Tớ bệnh nặng lắm rồi cô gái à!
…
Mình không thể đọc tiếp được những dòng hội thoại lả lướt như thế này. Mình tiếp tục đọc cuộc trò chuyện tiếp theo. Là của Vi và Nguyên!
– Vi phải làm gì bây giờ nhỉ? Cậu ấy có vẻ tấn công một cách thẳng thừng và dữ dội.
– Yêu thôi Vi. Vi sợ gì à?
– Sợ chứ. Vì Vi yêu Hoàng!
– Ôi zời, Hoàng chỉ là một thói quen thôi. Vi đừng nhầm lẫn. Hoàng đem lại cho Vi những gì nào? Chẳng phải là những ngột ngạt trong suốt thời gian qua? Là những khoảng trống? Là sự xa cách? Là sự vô tâm? Lạ sự lo lắng, sợ hãi về một tương lai sắp tới. Hơn nữa, Hoàng cũng chẳng phải người đàn ông lãng mạn và tâm lý. Còn A. Jun thì sao nào? Vi tự cảm nhận đi.
– Nguyên đừng nói thế. Nguyên không hiểu Hoàng đâu.
– Nguyên chỉ nhìn vào sự thật thôi. Sao nào? Yêu nhau 3 năm ư? Nó là sự trói buộc à? Yêu nhau 3 năm là người ta có thể chửi vào mặt người yêu là ‘Cô là loại đàn bà giả tạo’ sao? Anh ta có văn minh không thế? Anh ra không bằng mấy thằng phu xe ngoài ga. Chẳng có ai chịu đựng được tổn thương mãi mãi, chẳng ai tự mua dây buộc mình. Vi phải tỉnh táo để chọn lựa hạnh phúc thôi. Chúng ta là phái yếu, chúng ta có quyền lựa chọn tình yêu…
– …
Mình lại sôi máu lên. Ấn tượng đầu tiên đối với Nguyên là sự căm ghét đến tận cùng, tưởng như không thể căm ghét được hơn nữa. Cô ta chính là nhân tố phá hoại hạnh phúc và yêu thương trong tim Vi. Lúc ấy mình không thể tỉnh táo để nghĩ rằng Vi và Nguyên là những cô gái mới lớn nhưng đủ thông minh để nhìn nhận sự việc một cách lý trí. Mình chỉ biết trách móc mà không hề biết rằng chính mình mới là lý do quan trọng khiến mọi chuyện tiêu cực đến mức này. Nếu mình cư xử
người lớn hơn, trưởng thành hơn thì đã không có những điều đáng tiếc như thế xảy ra. Chính mình mới là người khiến cho những tin tưởng trong Vi tan vỡ. Nhưng khi người ta mất bình tĩnh thì có suy xét được điều gì kỹ càng đâu. Mình lại pm cho Vi những lời lẽ chửi bới khốn nạn kinh khủng. Chẳng hiểu sao mình lại có thể như thế nữa. Mọi người xin đừng chửi mình. Mình cũng không thể tin rằng một thằng con trai sống tình cảm như mình, yêu Vi hết lòng như mình lại có thể phát ngôn những lời xúc phạm đốn mạt đến như thế.
Và mình đã chiến thắng. Vi đã khóc cạn khô nước mắt khi đọc những lời mình nhắn. Mình chắc chắn. Mình còn có thể tưởng tượng được điều đó. Tưởng tượng được bờ vai bé nhỏ của người con gái mình yêu rung lên bần bật trong đêm. Em cô đơn chỉ có một mình. Xa mình, không bố mẹ, không bạn bè thân thiết. Em chẳng biết bấu víu vào đâu.
Vài ngày sau, mình nhận được mail của Vi…
‘Anh ơi, chúng mình chấm dứt ở đây thôi!Mọi chuyện thì cũng chẳng có gì đáng để nói, chỉ tiếc là do 1 sự vô tình hay cố ý của một người ngoài luồng và biến nó thành ra như thế này.
Nhưng thôi, hãy giữ suy nghĩ của cả hai chúng mình, chẳng cần phải xét nét ai sai ai đúng. Điều em muốn bây giờ là bước ra khỏi cuộc sống của anh, một cuộc sống mà em luôn cảm thấy thấp thỏm, sợ hãi bao lâu nay.
Thật buồn khi không thể chia sẻ, thật hài hước khi cứ phải dấu diếm, và thật thê thảm khi không còn niềm tin.
Ôi, công việc, con đường mù mịt mà em đang đi, đã đủ khiến em phải mệt mỏi lắm rồi.
Chia tay nhé!
Em sẽ không bao giờ quay lại, bởi thật sự cả hai chúng ta đã quá méo mó trong nhau.
Em không cần 1 người, đã nhìn thấy trái tim em, chạm được vào, cảm nhận được nó, nhưng chỉ tiếc là người ta không thể hiểu.
Trước kia em đã từng ước, nếu trên một bàn cờ, anh sẽ là Vua, còn em là Hậu. Nhà vua chỉ dịch chuyển được từng ô một, lặng lẽ tiến. Còn Hậu làm mọi thứ để bảo vệ ngai vàng cho người mình yêu.
Bây giờ, em chỉ tiếc, và vô cùng đau, khi nhận ra. Anh, là quân Vua đen. Còn em, là quân Hậu trắng.
Nước mắt của em, cũng không thể khiến anh đau lòng nữa rồi.
Tạm biệt anh nhé! Em sẽ bước về cuộc sống thuộc về em!
Nếu còn có gặp lại nhau. Cứ cư xử như anh muốn. Em cũng không dám trách.Chào anh!’Đọc những dòng thư này, nước mắt mình trào ra. Mình muốn lắm chứ, níu kéo lại, rằng anh xin lỗi, anh sai rồi, đừng đi Vi ơi, nếu thiếu em rồi anh sẽ sống ra sao? Nhưng kết cục, lòng tự trọng rởm của mình đã viết thư trả lời như thế này: “Đồng ý, mong cô hạnh phúc bên người mới”
Và mọi người biết không? Chúng mình im lặng trong vòng 1 tháng liền. Trong một tháng ấy. Vi không có cập nhật 1 thứ gì trên face, và mình cũng thế. Có gì để mà nói nữa? Mình ngập ngụa trong những nỗi buồn, nỗi cô đơn. Những tưởng chia tay là hết. Nhưng sai lầm! Mình nhớ Vi lay lắt, tim mình đau thắt mỗi khi nghĩ về Vi, về những kỷ niệm mà hai đứa đã có. Khung ảnh anh đứa mình đặt trên bàn học, mình đã quay vào phía trong tường để không đau đớn nữa.
Có phải mình là một thằng tồi không?
Một tháng một ngày sau khi nói chia tay, face Vi cập nhật stt mới:
‘Có khi nào anh cũng tìm em?Trong bộn bề những đua chen vội vã…
Trong dòng người qua, nhịp thời gian hối hả…Trong những nghi ngờ thổn thức giục mùa qua…’Chẳng hiểu sao mọi thứ trước mắt mình cứ lung linh, lung linh nhòe đi. Sau một tháng làm bạn với cô đơn, mình đã đủ bình tĩnh và tỉnh táo hơn để suy nghĩ lại những gì đã xảy ra. Mình đăng nhập face ảo và chat với A. Jun để hỏi thăm tình hình ở Việt Nam.
– Cậu và cô ấy vẫn ổn chứ?
– Một tháng nay rồi mình và Vi chưa gặp nhau ấy à!
– Sao vậy Jun?
– Mình cũng không biết. Cô ấy bảo không muốn gặp ai. Để cô ấy yên. Vậy thôi!
– …
– Mình nghĩ về cô ấy quá nhiều, nhưng mình hiểu cô ấy không thuộc về mình.
– Vậy à!
– Mình ước có thể bảo vệ cô ấy khỏi những nỗi đau, vậy mà không được cho phép…
…
Mình đúng là một thằng tồi! Trong khi người con gái mình yêu khổ sở bước qua những vấp váp đầu đời, thì mình không thể ở bên, không thể giúp cô ấy bước đi vững chắc hơn, mà lại là một nỗi đau chất chồng thêm những nỗi đau mà cô ấy đang phải chịu đựng.
Hoàng ạ! Mày là thằng mất dậy!
Và rồi mình lại mò mẫm đăng nhập face Vi. Password vẫn vậy, vẫn là ngày sinh của người đàn ông mà em đã từng thương yêu hết mực, của người đàn ông đã khiến em tổn thương. Kể từ ngày này một tháng một ngày trước, Vi chẳng hề nói chuyện với ai thêm, tràn ngập những tin nhắn của A. Jun mà chưa hề có dấu hiệu được đọc. Mình tìm đọc những cuộc trò chuyện cũ hơn, và tìm thấy cuộc nói chuyện của Linh, giải tỏa mọi hiểu lầm bực tức trong mình.
Cuộc trò chuyện với cô bạn thân, Vi kể tỉ mỉ những gì xảy ra trong ngày, những cảm xúc ùa đến trong Vi như ghi Nhật ký vậy. Tỉ mỉ và cẩn thận. Vi kể những ngày đi chụp mẫu ảnh mệt mỏi, nhưng vì bố đi công tác, mẹ ruột, mẹ kế không hề đưa cho một đồng đóng học nên Vi phải lặn lội chọn một công việc trang trải bớt. Rồi những ngày mình và Vi bắt đầu xích mích, em vẫn thường nói chuyện xuyên đêm với Linh để rồi sáng tha xác khô có hai tròng mắt hốc hác đen sì đi học. Và những lời Linh an ủi, những dòng ghi số tài khoản ngân hàng để Linh gửi tiền về cho Vi mượn, còn Vi thì từ chối những lời hẹn chụp ảnh của A. Jun. Rồi cả cảm giác thấy A. Jun phiền phức ra sao, thừa thãi thế nào. Mình lại thêm một buổi tối khóc sưng mắt khi đọc từng lời tâm sự của Vi với Linh:
– Tao chẳng thể giải thích được cho Hoàng nghe nữa, tao tuyệt vọng trong tình yêu đã hết tin tưởng này rồi…
– Mày để tao. Tao chửi cho lão chết luôn!
– Đừng, đừng làm thế Linh ơi. Để kệ hai đứa tao. Mày bảo anh Hưng đừng nói gì hết. Hoàng đã lớn rồi. Để cho Hoàng tự suy nghĩ về những gì Hoàng làm. Nếu cứ tác động từ phía ngoài, thì sau này nếu có chuyện gì xảy ra, nếu không còn mày và Hưng, tao sẽ phải chịu đựng những gì? Hãy để kệ Hoàng đi. Chia tay. Thế là hết! Tao bằng lòng với kết cục này.
…
Mình đã sai! Phải không?
Và đêm hôm ấy, mình gửi cho Vi một cái mail, mình nói xin lỗi, xin Vi tha thứ cho sự bồng bột thiếu lý trí của mình. Một cái mail thật ngắn gọn, không quá dài dòng, bởi mắt mình cứ nhòe đi ướt hết bàn phím.
Nhưng thật đau lòng. Mail trả lời của Vi đã cắt đứt hết những hy vọng cuối cùng của mình về cuộc tình này.
‘Anh à, vì em đang sống rất ổn. Em mong anh cũng vậy. Chúng ta cùng tiến về phía trước. Trái đất này tròn. Nếu có duyên thì mong gặp lại. Em không tin vào những lời hứa nữa, không tin vào sự thay đổi, không tin vào tình yêu. Vì thế em cũng chẳng dám quay lại để phải rơi nước mắt thêm một lần.Giờ đây, em đã xóa bỏ hết ký ức để bước vào một cuộc sống khác, làm những gì mà bấy lâu nay em kìm nén không dám mở lòng.
Nếu mai này có gặp lại, mong chúng mình đủ trưởng thành và thông minh để nắm giữ lại những gì đã đánh rơi.
Đừng mail lại cho em nhé. Hãy để em lý trí 1 lần thôi!Tạm biệt anh!’Quả thật Vi rất mạnh mẽ khi viết những dòng này. Mình hiểu Vi đã cố gắng như thế nào để quên đi nỗi đau mà sống tiếp cuộc sống của em. Mình gõ những dòng mail cuối cùng của thời gian xa cách:
“Vi à, em nhớ giữ gìn sức khỏe. Chỉ cần vậy thôi, anh sẽ sống thật tốt như em mong muốn. Nhưng thật lòng anh vẫn mong một ngày nào đó, được gặp lại em và yêu em một lần nữa. Chào em, người anh đã từng yêu!”
Những dòng chữ đó mình như viết bằng tất cả những gì còn sót lại. Đã ai đó trải qua cảm giác đánh mất tình yêu chưa? Hãy hiểu cho mình. Đau đớn đến mức không thể thở được. Điều duy nhất mình mong muốn lúc ấy, là được về nước, được tìm đến Vi, được ôm em một lần cuối cùng, cho tất cả những ký ức tuyệt đẹp của những ngày yêu em quay lại, được sống trong tình yêu của em một lần nữa, rồi sau đó ra sao cũng được. Giống như một chiếc đồng hồ hết pin, nhưng trước khi chết, nó sẽ tích tắc một lần cuối cùng.
…
Từng ngày từng ngày, mình chờ đợi ngày trở về Việt Nam…