- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tình Cảm
- Hoàng Vi
- Chương 15
Hoàng Vi
Chương 15
Tối hôm đó thằng Hưng ngủ lại nhà mình. Linh ở lại cùng Vi cho Vi đỡ buồn. Mình với thằng Hưng chẳng chí chóe như mọi ngày. Hai thằng nằm đắp chăn rủ rỉ với nhau những kỷ niệm hồi đầu mới yêu rồi cười khì khì với nhau, tâm sự những chuyện chỉ đàn ông mới hiểu. Thằng Hưng ngày xưa học lớp 12, đi dự dạ hội ở trường cùng mình, lúc đang chơi trò chơi gì mình cũng không nhớ, nó được phần thưởng nên sướиɠ quá quay lại tính ôm mình. Ai ngờ mình lúc ấy bị kéo đi chỗ khác từ bao giờ. Thằng bé lỡ đà ôm chầm lấy em Linh, bị em Linh đẩy ra rồi tát cho một phát. Lúc mới đầu ghét nhau bày trò quậy nhau I như mình với Vi. Sau yêu nhau lúc nào không biết. Tình yêu là một thứ khó đoán định và cũng chẳng biết nó bắt đầu từ đâu và khởi điểm từ chỗ nào.
Đến gần nửa đêm thì thấy em gọi điện. Lo lo. Không lẽ nhà em lại có trộm? Lần này con Hoa về nhà ngủ cơ mà. Nhấc máy nghe giọng em yếu ớt ở bên kia:
– Hoàng ơi bố Tùng đang bấm chuông dưới cổng…
Cái gì? Chú Tùng lại định làm gì? Đã hứa là để yên cho Vi rồi mà. Mình với thằng Hưng bật dậy ra ban công ngó. Tối quá nên chỉ thấy thấp thoáng bóng ông Tùng ngồi bệt ở cổng. Em mở cửa ban công chạy ra đứng nhìn một lúc rồi vội quay vào nhà. Mình còn chưa kiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy em xuống đến sân mở cổng. Hoảng hồn. Em định cõng rắn vào nhà à. Thằng Hưng nhanh chân hơn mình, nhảy sang bên nhà em ngay. Nó lo cho Linh, đúng rồi. Còn mình chẳng hiểu sao vẫn đang đứng đây. Mãi đến khi thằng Hưng gọi giật cục mới tỉnh người chạy sang xem.
Chú Tùng người bê bết máu, bầm tím hết mặt mũi chân tay. Trông môi nhợt nhạt như người sắp chết. Trông thế này mà Vi dám cho vào nhà. Chịu em luôn. Em đỡ chú ngồi vào ghế rồi chạy đi lục tủ thuốc. Mình, Hưng với Linh chỉ biết đứng nhìn, không biết chuyện gì xảy ra. Thằng Hưng trải đời nhiều hơn mình có lẽ biết hơn. Nó bảo Linh đi lấy cái khăn mặt với ít nước nóng rồi đến giúp Vi băng bó mấy vết thương hở. Em vừa lau người chú Tùng vừa hỏi dồn dập.
– Làm sao thế hả bố? Bố ngã xe hay xích mích ở đâu mà ra nông nỗi này?
Một điều bố. Hai điều bố. Không hiểu em còn nhớ cái người này mới đánh đập rồi bắt cóc em không nữa. Chú Tùng thì hết hơi. Chẳng nói được cái gì. Chỉ dựa vào ghế ngửa đầu thở dốc. Không hiểu gây sự ở đâu bị đánh cho nhừ tử. Kiểu này khéo chúng nó đập cho bầm rập xong ngất rồi chúng nó tưởng chết mới bỏ đi. Lúc tỉnh ổng lê xác về nhà kêu cứu. Mà sao biết em ở nhà hả trời. Nhỡ đâu hôm nay em vẫn ở nhà Linh thì có phải chết lạnh dưới cổng không.
– Hoàng sao mà mặt thất thần thế?
– À ờ. Anh không…
– Hoàng đừng sợ. Bố thế này không đánh được đâu.
– Ai thèm sợ.
Thực ra cũng hốt. Nhưng có thằng Hưng ở đây nên mình vững thế hơn một tí. Thằng Hưng kêu mình giúp nó đỡ chú vào phòng nằm. Rồi nó cởϊ qυầи áo ra kiểm tra xem bên trong còn vết thương nào nặng nữa không. Lấy khăn ấm lau chùi hết đất với máu trên người chú mất hai thau nước. Đánh đấm gì mà ác giữ.
– Nhà Vi còn cháo gói không?
– Em có. Có cả thịt băm nữa.
– Nấu một bát đi rồi bón cho chú ấy. Bụng dẹp lép này.
Vi với Linh tất bật lao vào bếp. Mình với Hưng ngồi cạnh giường xem tình hình thế nào. Thỉnh thoảng thấy chú hé hé mắt ra nhìn. Lúc này thấy chú hiền dã man. Mà ngày xưa chú có đổ đốn thế này đâu. Hồi Vi học cấp hai vẫn thấy chú cõng Vi lên cổ rong đi chơi khắp phố. Cứ đi đâu về là lại có quà cho Vi. Càng nghĩ lại càng nhớ nhiều. Vi vốn thân với bố hơn với mẹ. Không biết nhà em xảy ra chuyện gì mà mỗi người một nơi thế này.
Vi bê bát cháo vào rồi nâng chú Tùng dậy. Em cứ khóc suốt không nín được lúc nào. Chú Tùng phẩy tay không ăn em lại năn nỉ van xin bố dậy ăn vài miếng. Nuốt được nửa bát cháo thì em cho chú nằm ngủ. Thằng Hưng cũng đứng ngồi không yên. Mình nhìn mọi người, nhìn những gì đang xảy ra trước mắt. Cứ ngỡ đi lạc giữa một bầy thiên thần vậy. Nói ra hơi sến nhưng sao ai bên cạnh mình cũng tốt vãi đái ra thế. Cái người nằm kia mới cách đây một thời gian ngắn còn là mối nguy hiểm của cả lũ. Suốt ngày phải tính kế trốn chạy đối phó. Giờ lâm vào đường cùng thì quay lại cầu cứu bọn mình. Thế mà cả bọn mướt mồ hôi tìm cách giải quyết.
Em vẫn ngồi gục ở đầu giường mà khóc. Mình biết kỷ niệm thời thơ bé lại dội về trong em. Kỷ niệm của những ngày nắm tay bố tung tăng trên từng con phố đã lên đèn. Kỷ niệm của những cái ôm, cái bế bổng của một bàn tay vững chắc khỏe mạnh. Kỷ niệm về những chữ cái, những phép tính đầu tiên bố chỉ bảo khi bắt đầu đi học. Kỷ niệm của những ngày trờ mưa tầm tã vẫn lội đi đón em về nhà. Có lần em thủ thỉ cho mình nghe những kỷ niệm ấy mà mình không dám tin em đã có thời gian bình yên bên người bố hờ này đến thế.
Hưng và Linh ra ngoài phòng khách cho em được tự nhiên. Mình thì thừa thãi không biết làm gì. Đứng phân vân một lúc thì ngồi xuống cạnh em. Đặt tay lên vai em tỏ ý an ủi. Em gạt nước mắt rồi dựa vào vai mình im lặng. Mình biết em có nhiều điều muốn nói. Nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nên thôi cứ để mặc em lạc trong những suy nghĩ vẩn vơ vơ vẩn ấy. Mình không biết cách gỡ mà cứ liều có khi rối tung lên thì không biết đằng nào mà lần.
Một lúc chú Tùng quờ tay tìm Vi. Em nắm tay chú hỏi gấp…
– Con đây! Con ở đây!
– Con à! Bố khổ lắm con ạ. Sao đời bố lại nhục thế này…
Em không hỏi gì thêm. Chỉ nắm tay bố em mà khóc. Sao tức em thế. Thấy tỉnh tỉnh thế này phải dồn dập tra hỏi xem xảy ra truyện gì. Làm sao. Thế nào… Để còn báo công an chứ. Cứ khóc mãi thôi.
Chú Tùng ngủ say và có vẻ yên giấc. Em bảo mình đứng dậy đi ngủ mai còn đi học. Như thế này còn đi học gì nữa. Mai nghỉ luôn ở nhà trông em. Ghê chết lên được. Ai biết ông già này khỏe lên lại có trò gì. Em nắm tay mình lên cầu thang như chị dắt thằng em. Mở cửa vào phòng thì đã thấy ông nội Hưng nằm ôm bà nội Vi í nhầm bà nội Linh ngủ ngon lành. Nhìn hai đứa ôm nhau ngủ mà phì cười vì hai cái mặt quá ngây thơ. Em giơ tay lên miệng ‘Suỵt’ một tiếng rồi nhón nhén chạy về phía tủ mở tủ lấy chăn và gối ra. Em trải chăn xuống nền, đặt gối rồi kéo mình xuống nằm cùng. Em khóc nhiều quá nên mắt sưng húp lên như hai cái chén. Không hiểu sao em tôi lại khổ thế không biết.
Em nằm dụi vào lòng mình. Chẳng thấy em nói gì. Mình cũng không dám lên tiếng. Mình sợ con gái lúc tâm trạng hỗn loạn lắm. Cũng không có kinh nghiệm dỗ dành an ủi. Chỉ biết ôm thôi. Lâu lâu sau đang lim dim thì em cấu cho mình một phát.
– Hoàng đã ngủ chưa?
– Rồi ạ!
– Đấm cho.
– Hì hì.
– Không biết bố ngủ có ngon không.
– Bị mệt sẽ ngủ ngon. Hôm anh bị bố đánh về ngủ ngon lắm.
– Hoàng này…
– Hi hi. Anh đùa.
– Hoàng đừng giận bố.
– Ừ.
– Bố thương em lắm. Xưa bố thương em nhất nhà. Chăm em lớn từng ngày một. Chỉ tại mẹ có lỗi khiến bố con em phải thế này.
Em lại sụt sịt. Mình cúi xuống thơm lên mắt em mấy cái. Đừng khóc nữa mà. Khóc nữa thì xót tim lắm.
– Anh không giận bố Vi đâu. Ai chả có nỗi khổ…
– Cảm ơn Hoàng!
– Cảm ơn thế thôi á?
Em cười rồi rướn người lên thơm vào má mình. Môi em mềm mềm mát mát. À không. Nóng nóng. Ấm ấm. Mà cũng chẳng tả được nó thế nào. Chỉ biết nó rất hay. Mình thấy thương em quá. Chịu đựng bao nhiêu vụn vỡ. Những mảnh vỡ găm vào tim ngày này qua ngày khác. Thế mà em vẫn hay cười chứ chẳng tỏ vẻ bất hạnh gì.
– Vi có tủi thân không?
– Không. Vì em được đối xử rất tốt. Em được cho tiền, cho nhà, cho ăn học đầy đủ. Em tủi thân vì lý do gì mới được chứ?
– Ừ…
– Em chỉ giận là không thể yêu bố mẹ được nhiều hơn nữa…
Hic, những đứa con lúc nào cũng như những thiên thần trong gia đình. Mình lấy tay đặt lên môi em ngăn em nói tiếp. Ôm em thật chặt. Chẳng nghe em nói nữa đâu. Em nói lời nào nghe đau đớn lời đấy. Mình không quan tâm. Mình chỉ biết là mình yêu em. Thế thôi. Mình sẽ ở bên em. Che chở em qua những cơn bão. Tình yêu nhiều khi chỉ đơn giản như thế thôi!
…
Sáng hôm sau mình bị tỉnh giấc sớm. Chắc do nằm đất ngủ không quen. Nằm ngắm em trong cái ánh sáng mờ mờ khi mặt trời chưa mọc. Thi thoảng lại chọc chọc ngón tay trỏ vào hai má phúng phính của em. Không biết có phải được mình ôm không mà khuôn mặt em lúc ngủ trông bình yên như tượng Phật.
Đắp chăn kín cổ cho em rồi trèo về nhà. Hôm nay bà về chuyến xe sáng sớm nên chắc bà dậy rồi. Chán quá. Em còn chưa được chơi với bà ngày nào. Rón rén bước xuống cầu thang xem. Mình đoán trúng phóc. Bà dậy sửa soạn quần áo rồi nấu xôi thơm lừng cả nhà. Mẹ cũng dậy cùng bà làm bữa. Ước gì có lý do gì nịnh bà ở đây với hai mẹ con nhỉ. Hai mẹ con mình cũng cô đơn lắm chứ. Từ ngày bà lặn lội xuống thăm gia đình mình, mẹ tối tối không còn phải lủi thủi ra ra vào vào, mình sáng sáng không phải chán nản nhai mấy miếng bánh mì khô như rơm mà lúc nào cũng được bà nấu cho bát xôi hay nồi cháo. Nay bà về không biết mẹ con mình sẽ thế nào. Lại quay lại cái quỹ đạo cũ à. Lại tối tối lủi thủi sáng sáng chán nản à.
Cả nhà ăn sáng trong im lặng. Buồn thấy mồ. Bà cứ gắp thịt cho mình đầy bát bắt mình ăn cho béo. Thi thoảng bà quay đi mình lại nhanh tay nhón miếng thịt vào bát cho bà. Mẹ có vẻ trầm. Chẳng nói chuyện như mọi ngày. Ăn xong mẹ phải đi làm luôn nên mình đưa bà ra xe. Mẹ với bà nắm tay nhau rơm rớm nước mắt làm mình ngại quá phải tránh vào trong.
Tiễn mẹ ra cổng thì bà quay vào. Yêu cái lưng khòng khòng của bà thế. Bà móm mém nhìn mình cười rồi vào góc bếp lục lục vài thứ.
– Bà ơi bà tìm gì thế ạ?
– Bà tìm mấy cái túi bóng. Hôm trước bà đi xe say quá nên nôn tứ tung bị người ta chửi.
Ôi… Hic… Mình thấy sống mũi cay cay. Bà không ngồi được xe máy chứ không mình đã bế bà lên xe phóng về quê rồi. Tưởng tượng ra cảnh bà ngồi mệt mỏi trên xe rồi xuống xe đi còng lưng 1km mới về đến nhà mà mình không kìm được. Quệt nước mắt ngang mặt ôm lấy bà, dụi mắt vào vai áo bà.
– Bà ơi bà ở lại chơi với Hoàng Cu Khỉ đi.
– Tiên sư mi để bà về quê rồi thỉnh thoảng về thăm bà với. Chớ bà không về thì… ông nội mi buồn lắm!
Hóa ra là vậy. Bà sợ bàn thờ ông lạnh lẽo cô đơn. Ông khổ quá. Sao ông nỡ bỏ bà đi trước để bà lủi thủi một mình bao năm qua. Bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi nắn chân tay mình một hồi.
– Thôi đi mau không lỡ xe của bà.
Đỡ bà lên xe, mình đi thật chậm qua từng con đường. Bà thi thoảng lại cấu sườn mình một cái rồi chỉ cho mình xem những thứ hay hay bà thấy trên đường. Mình lại cười cùng bà rồi kể cho bà nghe những thứ ấy từ đâu mà có, có từ bao giờ. Giống như mình đang kể chuyện cổ tích – à không – hiện đại cho bà nghe ấy.
Bà bắt một chuyến xe sớm từ Mỹ Đình. Đắt bà lên xe, bà còn đứng dặn dò mình một hồi làm ông lái xe gắt gỏng vài câu. Mình chẳng đứng được lâu vì sợ bảo vệ bắt xe. Phóng ra ngoài đường đứng vỉa hè đợi nhìn bà lần nữa. Bà lọt thỏm trong ô cửa sổ, mõm mém cười, tay vẫy vẫy mình quay về. Nhất định thi xong sẽ về thăm bà thật lâu, đền cho bà những tháng ngày lủi thủi.
Em đứng đón mình ở đầu ngõ. Trên tay em còn cầm bao nhiêu là thức ăn.
– Sao Vi biết anh về mà đón?
– Em thần giao cách cảm.
– Hư. Hóm lắm nhé!
– Về đi anh. Nay bố Tùng nấu cơm cho bọn mình ăn.
– Hả?
Em cười rồi kéo mình về nhà. Ghê chết lên được. Mình vẫn hoang mang chưa tin vào những gì em nói. Dắt xe vào trong sân, thấy chú Tùng đang lúi húi rửa nồi trong bếp. Linh với Hưng thì ngồi bàn ăn nói chuyện. Em kéo mình vào nhà làm cùng mọi người. Mình hơi rụt rè vì có vẻ sợ sợ. Tốt nhất đề phòng một chút vẫn hơn. Ở đời vẫn lắm thể loại hổ báo cáo chồn lắm.
Em lôi ra đủ thứ thịt thà cá mú ra cho bố em làm. Ờ, ngày xưa cũng thấy chú này hay làm bữa. Mình vừa nhặt rau vừa ngó ngó thế thủ. Thằng Hưng thấy thế vỗ độp cái vào vài mình.
– Thả lỏng đi. Tao kiểm nghiệm rồi. Không có gì nguy hiểm đâu…
– Ai biết.
– Mày với Vi còn phải giải quyết nhiều chuyện đấy.
– Chuyện gì?
– Đoán thế thôi. Cứ từ từ tận hưởng…
– Mày dở à?
– Ô thằng này. Thích đổ máu không?
Nói xong thằng chó nó thò tay xuống bóp mình luôn. Đau thấy sao thấy trăng. Mất dậy. Ngồi xuống ghế mãi mới trở lại trạng thái bình thường được. Bữa cơm dọn ra nhanh chóng. Lạ thật. Cả 4 đứa đều bỏ học mà không có đứa nào thể hiện một tí áy náy nào. Chú Tùng ngồi đầu nồi xới cơm mới hốt. Báo hại mình vừa ăn vừa run. Cả nhà tíu tít nói chuyện, em với Linh thì nói chuyện trường lớp, thằng Hưng và chú Tùng thì nói chuyện xã hội. Cuối cùng mình bị thừa ra. Ngồi cắm cúi ăn cho xong bữa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tình Cảm
- Hoàng Vi
- Chương 15