- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tình Cảm
- Hoàng Vi
- Chương 12
Hoàng Vi
Chương 12
Mấy ngày tiếp theo mình đi học một mình. Ngó sang nhà em thấy buồn buồn. Có chiều qua trường định đón em, thấy em đi cùng Linh và mấy người bạn nên không muốn phá đám sợ em bị trêu nên lại vòng xe về. Tối tối em vẫn nhắn tin nhắc mình ăn uống, tắm rửa và chăm mèo. Không biết em có nhớ mình như mình nhớ em không nhỉ? Mình nhớ em muốn chết luôn. Lần đầu yêu một người con gái, mình mới biết yêu nó khổ như thế nào. Mai đến lớp phải an ủi những công dân cô đơn, rằng chúng mày đừng yêu sớm. Yêu vào khổ lắm. Đêm quên ăn ngày quên ngủ.
Ôi, đêm nào cũng thế. Nhớ em ngủ được canh đầu. Còn bốn canh sau anh âu sầu… ngủ tiếp. Hức!
Xa em năm ngày, mình cảm tưởng như sắp chết rồi. Tự nhiên buổi tối thằng Hưng gọi mình.
– Hoàng Hoàng ơi. Mày đến trường trung học hộ tao cái này với!
– Cái gì?
– Hỏi nhiều. Xin mẹ mày đêm nay ngủ nhà tao luôn đi. Muộn lắm không về được đâu!
Xuống nhà đã thấy mẹ ngủ rồi. Ghi cho mẹ một tờ giấy nhớ dán lên tủ lạnh rồi chạy đi luôn. Thằng này làm mình lo quá. Phóng vù vù trong đêm mà lạnh thấu xương. Chẳng nhẽ em với Linh có chuyện gì à? Vừa đến cổng trường, thấy ngay thằng Hưng đang đứng vật vã với con Hoa. Khϊếp hai anh em nhà này đứng với nhau như số 10. Một đứa béo như lợn một thằng gầy như mèo hen. Họ xe xuống hốt hoảng hỏi.
– Cái quái gì thế mày?
– Mày… mày… mày đỡ nó hộ tao phát. Như con voi. Nó đè tao sắp chết rồi!
– Nó làm sao đây?
– Liên quan với lớp. Uống có hai cốc bia mà say bí tỉ.
– Thế giờ… giờ làm sao? Đừng bảo mày định đem nó về nhà tao?
– Dở người à. Đèo nó về gửi tạm Linh mới Vi. Mai tao sang đón về. Say như này mà về nhà bố mẹ tao đập chết tươi.
Trời ơi. Nhắc đến tên Vi mà tỉnh cả con người. Vội đỡ lấy con bé ngồi lên xe. Con gái gì mà chẳng chịu ăn kiêng gì hết. Béo ú cả lên. Dễ phải nặng gấp đôi mình. Đi trên đường mà lòng vui không nín được cười.
– Ngậm mồm vào đi Hoàng! Khô mẹ hết cả răng lợi rồi!
– Ô sao mày nhìn thấy sao cười?
– Gương chiếu hậu xe mày to đùng đây này.
Thằng mất dậy. Làm mình ngại quá. Về đến nhà Linh đã thấy em và Linh đứng đợi ở cổng. Trời lạnh thế này mà em mặc mỗi bộ quần áo ngủ mỏng tang. Dừng xe cái mình chạy ra chỗ em luôn.
– Trời ơi thằng kia. Mày vứt em tao suýt lộn cổ xuống đường…
– Ơ xin lỗi, Linh đỡ hộ anh nhá.
– Rồi. Ông cứ bày tỏ nhớ thương đi!
Quay ra nhìn em. Tức quá. Xa mình mấy ngày mà béo lên trông thấy. Má phúng phính hồng hào. Em ngượng nghịu cười với mình. Mình cũng ngượng vì không ngờ hôm nay được gặp em.
– Ăn mặc thế này à? Mất nết!
– Ơ sao Hoàng quát em?
– Còn gì nữa. Trời thì lạnh!
– Tại anh Hưng gọi gấp quá em chạy ra luôn.
– Đừng có lý do. Hư thân!
– Ơ…
Ơ cái gì. Thằng Hưng và Linh vừa khiêng con Hoa vào nhà là mình kéo em vào lòng luôn. Ghét cái mặt. Em cứ đứng trong lòng mình cười khúc khích. Cười gì chứ. Không nghe thấy tim người ta đập thình thịch à.
– Nhớ anh không?
– Hông!
– Cái gì?
– Hông có nhớ!
– Vậy thì chào! Đi về!
Định quay lưng đi mà em cứ ôm chặt lấy mình. Đứng ôm em mà chỉ muốn thời gian ngừng lại thôi.
– Hai ông bà xong chưa? Vào nhà cho tôi đóng cửa.
Dắt xe vào. Mở cốp xe lấy cho em mấy cái váy mẹ mua. Em cười tít mắt.
– Khϊếp. Nhận quà nhìn mặt khả ố dã man!
– Kệ em!
…
Lại cái kiểu nhăn mũi vênh mặt trêu ngươi. Phát ghét! Mình cùng Hưng khiêng Hoa lên tầng hai. Cái con bé này. Con gái mà không được nét nết na nào hết. Đã say xỉn miệng còn tóp tép.
– Đây, đưa bà nội vào đây!
– Đêm nay cho nó ngủ một mình thôi. Con này mà say là hay đái dầm lắm!
– Cái gì? Lớn tồng ngồng từng này rồi?
– Ui nó say biết gì đâu. Em tao tao hiểu…
– Thế bọn anh giờ sao?
– Anh với Hoàng về nhà anh ngủ. Mai anh qua đón nó.
Tiếc quá. Gặp em được một lúc mà phải về. Trèo lên xe mà tiếc mãi. Thằng Hưng cấu mấy cái mới chịu nhấn ga đi. Về phòng thằng Hưng mình cũng vật ra giường vì mệt quá. Chẳng thằng nào đánh răng rửa mặt, nằm ngủ vật vã luôn.
Nửa đêm mình bị gọi dậy bởi điện thoại của em. Bấm máy nghe vội. Nghe tiếng em và Linh xì xào trong điện thoại mà hoảng hồn.
– Hoàng ơi! Nhà em có trộm!
– Cái gì? Đợi anh! Hưng, Hưng ơi!
– Cái giề? Nhà vệ sinh ra cửa rẽ trái…
– Không. Dậy đi. Nhà Linh có trộm.
– Cái gì?
– Nhanh lên.
Nửa đêm hai thằng phi vù vù như điên. Rồi, mai đến lớp lại có thêm lý do an ủi mấy anh em FA. Yêu khổ lắm. Ngủ cũng không yên. Mình không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất nữa. Mấy ngày nay tâm hồn mọi người bình yên không bận tâm đến những hiểm nguy, mình cũng chẳng muốn nói với em và thằng Hưng việc lão Tùng có gọi điện hẹn gặp mình nói chuyện hai hôm trước nhưng mình không chịu. Giờ nỗi sợ hãi lại tràn về. Cố xua đi để tập trung lái xe. Trong tim mình, hình ảnh em cười lại hiện lên rõ nét. Trong trẻo và ấm áp đến lạ.
…
Đến gần cổng nhà Linh thì Hưng tắt xe máy dắt bộ. Hai thằng đi một đoạn đợi Linh nhắn tin lại. Nhìn thằng Hưng lo đến nỗi răng đánh lập cập làm mình càng rối trí.
– Hưng ơi!
– Gì?
– Liệu có phải lão Tùng biết nơi ở của Vi rồi không?
– ĐM đừng dọa bố. Sắp đái ra quần rồi đây.
– Tao nói thật.
– Thì tao sẽ gϊếŧ mày. Vì mày mà tao lôi cả Linh vào lò lửa.
Hic. Thằng mất dậy. Đang định nói cho nó chuyện chú Tùng hẹn mình mấy ngày hôm nay thì nó dọa thế sợ quá nên lại thôi. Thằng bé thấy điện thoại rung móc ra đọc tin nhắn ngay.
– Trộm có vũ khí. Trời ơi quả này chết cmnr Hoàng ơi.
– Đừng dọa tao. Tao đã nhát sẵn…
– Dọa cứt. Bố mày sợ thật.
– Hay gọi cảnh sát?
– Điên. Mày nghĩ cảnh sát lại đến ngay chắc? Phải đến sáng mai. Gϊếŧ người xong rồi các chú mới đến hiện trường khám nghiệm rồi truy tìm thủ phạm.
– Mày không được xúc phạm thế. Ông tao là cảnh sát.
– Thế thì mày về mà hỏi ông mày xem tao nói có đúng không?
– Thôi im đê! Giờ phải làm sao?
– Tao có chìa khóa cổng đây. Mở cổng mà vào chiến chứ sao.
Mình có nên nhắn cho mẹ cái tin tạm biệt không đây. Vụ này không biết sống chết ra sao. Mình có mệnh hệ gi thì sau này ai chăm sóc mẹ khi già yếu. Mới sống chưa được 20 năm mà đã phải chết thảm rồi sao. Người xấu như ông Tùng còn được sống đến bốn chục năm. Vậy mà mình số yểu thế hả trời…
– Vào nhanh thằng kia. Muốn chết à?
– Ơ. Còn xe tao?
– Để đấy. Xử lý xong vụ này đã.
Mò mẫm men theo đường vườn để ra đằng sau. Linh và Vi đã hạ thang xuống cho mình từ bao giờ rồi. Trèo lên thì thấy hai bà nội đang rúm ró ngồi đợi. Lạnh thế này mà Vi vẫn ăn mặc như lúc nãy. Không có chuyện thì đã mắng cho em một trận rồi.
– Sao hai đứa biết có trộm?
– Em đi vệ sinh thì lấy lục khục dưới nhà. Nghe rõ tiếng thì thầm và lục soát đồ đạc. Sợ quá em khóa cửa các phòng rồi ra đây ngồi đợi bọn anh.
– Thế sao biết nó có vũ khí?
– Có mà. Tiếng dao chạm leng keng cả.
– Con Hoa đâu?
– Vẫn ngủ như lợn trong phòng. Em khóa cửa phòng rồi. Không sao đâu!
– Thế sao không khóa cửa vào mà ngủ. Gọi bọn anh đến làm gì? Anh có đánh được trộm đâu?
– Cái gì? Để nó lấy hết đồ nhà em à? Mà nhỡ đâu chúng nó đạp cửa gϊếŧ người chặt khúc trôi sông thì sao?
– Thôi đi bà nội. Ghê quá.
– Còn gì nữa.
– Thế giờ sao?
– Xuống đánh chứ sao?
– Khéo chưa đánh được. Nó đập cho chết tươi.
– Em có gậy này. Còn có kiếm Nhật bố treo làm cảnh trên tường này. Cho ông Hoàng với Vi cầm chai rượu vang.
– Ừ. Bỏ đây xem nào. Ê. Kiếm Nhật xịn phết. Bố em ăn chơi thế? Óe. Rượu vang xịn. Để mà uống. Đưa gậy đây xem nào. Ơ… Mà hai ông bà nội. Cầm lấy đi bắt trộm đi. Cứ ngồi đấy mà nắm tay nhau.
Mình và em chẳng đoái hoài gì. Chỉ cần được bên em là quên hết sự đời. Mà hai ông bà Hưng Linh cũng giỏi. Ngồi tự sướиɠ với nhau cả ngày được.
– Đâu đưa đây nhanh lên. Choảng nhau trận rồi đi ngủ. Tao mệt lắm rồi!
– Đưa kiếm đây Linh. Để anh đi trước xem sao.
Em bám vào tay đi sau mình. Linh đi trước cùng Hưng. Bên em chẳng còn thấy sợ nữa. Mình mà sợ thì em lấy đâu ra chỗ dựa. Dò dẫm từng bậc cầu thang. Càng xuống đến gần bếp càng nghe rõ tiếng động.
– Hình như chuột thôi chứ trộm gì mà lúi húi ở bếp lâu thế?
– Im xem nào! Cứ loi choi…
– Thằng chó. Mày nói ai đấy?
– Bố nói mày. Im đi!
– Anh im đi ý. Với tay bật điện lên em xem nào.
– Từ từ. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi nhé!
Ghê quá. Cầm chắc cái gậy mà cứ tuột khỏi lòng bàn tay. Điện sáng lên vài giây mình mới quen mắt nhìn được. Cái quái gì ở bếp kia?
– Ôi mẹ ơi! Con dở này!
– Sao lại thế này? Sao nó lại ở đây?
Chạy lại nhòm kỹ. Mẹ ơi. Em gái yêu quý của bạn Hưng. Mà giỏi thật đấy. Ngồi bệt dưới đất thò đầu vào tủ lạnh mà không thấy rét à? Mặt mũi tè le như tò he.
– Con điên này! Mày làm cái gì thế này?
– Hưng hở? Em đói quá hê hê.
– Ôi nó còn là người nữa không? Mộng du à? Tỉnh đi.
Mình vứt gậy vào xó bếp, ngáp lấy ngáp để, nhìn thằng Hưng ra sức lay Hoa dậy.
– Im mồm đi xem nào. Trật tự!
– Con thần kinh này, lại còn tát tao nữa.
– Thôi thôi anh khiêng nó lên phòng đi. Nó say biết cái gì đâu.
Linh với Hưng kéo Hoa lôi lên gác. Em đứng cười khúc khích. Mình thì khỏi phải nói rồi. Nhìn thằng Hưng bị tát bôm bốp hai cái mà sướиɠ gần chết. Lại thêm cái mồm toe toét ba tê của em Hoa. Hài thôi rồi.
– Hoàng đi thế có lạnh không?
– Không lạnh. Chỉ lo thôi!
– Lo gì?
– Lo Vi bị trộm gϊếŧ!
– Vớ vẩn. Em không gϊếŧ trộm thì thôi. Trộm nào dám gϊếŧ em?
– Thế sao còn gọi anh đến.
– Muốn gặp Hoàng thôi mà! Hi hi.
– Đồ khỉ này!
Cốc đầu em rồi dắt em lên gác. Cũng phải gần 1h đêm rồi. Thế này không biết sáng mai dậy đi học kiểu gì. Vừa ngó đầu lên gác thì Linh chặn lại.
– Vi ơi. Điện thoại của Nhật!
Nhật là ai? Nhật là thằng nào? Đêm rồi sao còn gọi em? Em cầm điện thoại trả lời toàn “Ừ”, “Không sao”, “Vi ổn rồi”. Lạ. Lại còn phải báo cáo cho ai nữa.
– Ai đấy Vi?
– Bạn em gọi điện hỏi em chút thôi.
– Bạn nào!
– Thôi đi ngủ nào. Bạn chứ bạn nào. Hoàng tò mò thế?
– Trai hay gái?
– Trai.
– Bao nhiêu tuổi?
– Cùng lớp em!
– Cùng lớp?
– Thôi mà. Em mệt lắm rồi đấy!
Tức thật. Giờ lại còn có thằng nào quan tâm thăm hỏi ngoài mình nữa. Tự nhiên thấy cáu. Muốn bổ đôi cái điện thoại ra xem số thằng kia là thằng nào.
– Khuya rồi hai anh ngủ đây luôn nha. Em lấy chăn cho. Xuống ghế sofa mà ngủ…
– Ừ!
Hưng kéo mình xuống phòng khách nằm. Bực bội quá đi mất. Mặt mình cứ hằm hằm như thịt bằm nấu cháo.
– Mày làm sao thế?
– Chả biết có thằng nào mới gọi cho Vi ý. Thằng tên Nhật.
– Ôi giời. Thằng cùng lớp nó chứ ai.
– Sao nó biết có chuyện mà gọi? Sao nó không gọi cho Linh nhà mày mà lại gọi cho Vi nhà tao?
– Ờ nhể. Thôi bỏ mẹ rồi. Mày lại có đối thủ rồi.
– Mày im mồm đi.
– Hê hê. Chuyến này mệt nha em.
Nằm xuống ghế. Nghĩ ngợi đủ thứ. Sao em lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng với người con trai khác ngoài mình chứ. Muốn tâm sự với thằng Hưng không được. Nó cứ hí hoáy nhắn tin cho người yêu.
– Thằng kia. Thích thì lên gác mà ngủ. Cùng nhà mà cũng bày đặt nhắn tin…
– Im đê. Tao đem bí mật xuống cho mày đây.
Mới nói xong đã thấy Linh xuống. Vứt cho Hưng cái điện thoại rồi đi lên.
– Này. Thích thì kiểm tra xem đi.
– Sao hai đứa mày vô duyên vậy? Như thế này là xâm phạm đời tư cá nhân…
– Thôi đi ông nội. Xem nhanh cho tao còn mang lên trả. Buồn ngủ lắm rồi.
Mình thấy đôi này xấu tính kinh. Nhưng mà lúc này mình cần. Mở điện thoại em ra. Hình nền là ảnh em chụp với lớp. Sao không để hình mình làm ảnh nền? Ngứa mắt! Mở danh bạ. Mò mẫm tên Nhật. Không có. Bấm nhật ký điện thoại thì thấy em lưu tên hắn là Chocolate. Tức phòi máu. Chả nhẽ mình lại lưu lại là Cứt trâu! Thử bấm số mình xem thế nào. Trời ơi. Không thể chịu được. Số mình lưu đơn giản như đan rổ. A. Hoàng! Hic. Tại sao cái thằng dở người kia được em lưu cái tên đặc biệt như thế mà mình thì không? Lại còn sô cô la. Chẳng phải sô cô la là tượng trưng cho tình yêu sao?
– Mày làm sao thế Hoàng? Lại lên cơn điên à?
– Mày im mồm đi tao cho hòn gạch giờ.
Mở hộp tin nhắn của em ra. Tin của mình thì ít mà tin của cái thằng Cứt trâu kia thì nhiều. Lại còn cái kiểu xưng hô chàng chàng nàng nàng mới lộn ruột. Cái thằng này vô duyên dễ sợ. Sáng nhắn tin hỏi dậy chưa. Trưa nhắn hỏi ăn chưa? Tối nhắn hỏi học chưa. Thiếu mỗi mấy cái việc tắm rửa đi ị chùi đít là nó không hỏi. Mà nếu thân tí nữa chắc thằng này cũng hỏi luôn được mất. Còn được cả em. Nó hỏi cái gì cũng nhắn tin trả lời cặn kẽ. Nó có phải bố mẹ đâu mà làm gì cũng báo cáo. Sao em không có khoảng cách với con trai gì thế? Dù gì thì em cũng có người yêu rồi! Ôi tôi điên mất!
Vùng dậy tống điện thoại vào ngực thằng Hưng, vừa nói vừa nghiến răng:
– Mày lên trả cái điện thoại ngay cho tao!
– Ơ cái thằng. Dở à? Lên mà trả.
– Cút đi. Im cho bố ngủ!
– Bố tiên sư cái thằng. Thỉnh thoảng bệnh dại lại tái phát. Đến khổ!
Nằm trùm chăn kín đầu. Bực quá đi mất. Em coi mình là gì không biết. Là bù nhìn à? Mình tối ngày lo lắng rồi nghĩ đến em. Điện thoại ngoài số của mẹ và em ra thì không có số của một người đàn bà nào khác. Lúc ăn lúc ngủ đều nhớ đến khuôn mặt em lúc em cười. Khi học bài nỗi nhớ lại dội về cũng cố gắng gạt ra khỏi đầu rồi cắm cổ vào đống bài tập dài loằng ngoằng. Đến đón em cũng không dám vì sợ bạn bè em trêu chọc. Em làm mình đau quá đi mất. Cái thằng Cứt trâu kia. Ông muốn làm xe lu chèn qua chèn lại cho mày nát choe choét rồi dính nhoe nhoét xuống mặt đường luôn.
– Thôi ngủ đi Hoàng!
– Kệ tao!
– Mày còn non và xanh lắm em ạ!
– Cái gì?
– Ui zời. Sự xuất hiện của người thứ ba sẽ khiến mày hiểu được rằng chẳng bao giờ có khái niệm duy nhất trong nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng có những tin nhắn cuối cùng vỗ về riêng giấc ngủ hay nỗi nhớ chỉ dành cho một nơi chốn đi về quen thuộc đâu.
– …
– Mà thôi tao đùa đấy. Ngủ đi!
Ôi thằng bạn mình. Nó có hiểu cảm giác của mình lúc này không vậy? Tức đến đắng lòng. Trùm chăn lại cố xua đi những bi quan chán nản. Để ngày mai ít ra còn có đủ bình tĩnh đứng trước mặt em. Nói với em rằng em chỉ là của riêng mình. Và mình không chịu san sẻ em cho bất kỳ ai hết…
Mình nằm suy nghĩ mãi tới gần sáng mới chợp mắt được, làm sao mà ngủ ngon trong tình trạng bức bối nhức nhối thế này. Sáng ra mình bơ phờ lờ đờ như thằng vật thuốc, mắt lồi cả ra. Em thì cứ xúng xính xinh tươi chuẩn bị đi học.
– Mặt Hoàng làm sao thế, trông như con cú…
– Vầng, Vi có người quan tâm cả lúc đêm hôm khuya khoắt, tui nào có ai ngó ngàng đâu…
– Hoàng hâm, đạp cho phát, nói linh tinh…
Em đấm đấm mình rồi kéo mình ra bàn ăn, chẳng nhẽ lại đấm lại, đã đang bực sẵn. Chỉ muốn trói tay trói chân em như con lợn, khỏi đi học, khỏi gặp thằng nào hết. Cầm lấy tay em gầm gừ.
– Vi mà để thằng nào cầm tay này của anh là chết với anh đấy…
Em dúi mình 1 cái, cười tít mắt.
– Của ai người ấy dùng!
Sao mà ghét thế. Có biết tim anh đang sôi ùng ục như nồi áp suất hay không. Em cứ vô tư vô tâm quá đáng thế này thì anh đến nổ banh xác mất thôi…
Linh với Hưng đang hú hí với nhau trong bếp nấu bữa sáng, nhìn thấy ghét. Đêm qua thằng Hưng còn kích đểu mình, nó khoe Linh lưu tên nó trong danh bạ là Love Forever, ghen tị phòi cả máu. Được một lúc thì có người bấm chuông í óe. Gì. Thằng oắt nào ngoài cửa kia?
– Em đi có việc nên sớm một chút. Tao đi trước đây Linh. Chào 2 anh em đi học!
Méo mặt, mình thộn ra chưa kịp hiểu. Không đợi mình đưa đi?
Mà “2 anh” là nào, sao lại quy đồng mình với cái thằng Hưng? Ít nhất cũng phải “Anh yêu ơi em đi học đây” chứ, không bắt hôn tạm biệt thì thôi. Em bị loạn ngôn à. Linh chạy ra thì thầm vào tai mình…
– “Chocolate” đấy anh ạ.
Sặc, hóa ra thằng Chó Có Lát đây à, dám mò đến tận nhà rủ đi học, mất dậy. Mình vô thức chạy theo em ngay, mắt đỏ ngầu, giật phắt tay em lại…
– Để anh đưa Vi đi học.
Vi tròn mắt.
– Thôi Hoàng ăn sáng chuẩn bị đi học kẻo muộn, em đi với Nhật còn có việc nữa.
– Thế Vi nhịn đói à.
– Không em sẽ ăn ở căng tin với Nhật mà, Hoàng vào đi.
Mình siết chặt tay em hơn.
– Sao Vi lại thế?
Vi hơi cau mày.
– Em làm sao?
Mình sắp phát điên đến nơi rồi, ức không thể chịu được. Thằng cứt trâu kia còn chào mình nữa chứ, chẳng nhẽ lại lôi nó ra sông quẳng mẹ xuống. Nhưng mà nó to con hơn mình, nhìn là biết dân bóng rổ rồi, cái mặt giả nai giả ngoan thấy ghét, con gái là hay siêu vẹo mấy thằng Hot boy kiểu này lắm. Mình níu tay em mạnh hơn.
– Vi nhớ đấy!
– Hoàng hâm vừa.
Em gỡ tay mình ra, tung tăng chạy ra với thằng khốn ấy. Nhìn theo em mãi, cố trừng mắt xem cự li giữa em và nó có đủ an toàn không, em mà để nó chạm vào tay thì chết với mình. Mặt mình ngu vật vã, đứng ngoài cổng như thằng trẻ con đợi mẹ về chợ. Thằng Hưng ra khua khua tay trước mặt mình.
– Vào ăn đê mày, sao mặt đần thối ra như ỉa đùn thế, sáng ra quên chưa đi à.
– Thằng Chó Có Lát nó cướp em Vi của tao rồi.
Thằng Hưng cười vật, thằng mất dạy, thấy người khác đau thương tan nát còn cười, chả nhẽ lại trút giận lên nó cho đỡ bức xúc…
– Ờ Chó Có Lát không khéo nó lại cho mày đi bay đấy Vàng ạ…
Mình thụi cho thằng Hưng 1 phát, hầm hầm vào nhà. Nuốt sao nổi nữa, rửa mặt cho đỡ bốc hỏa. Nhìn vào gương, trông mặt mình trắng bệch ra, mắt như mắt cá chim. Hic, mình không xinh trai bằng thằng Cứt trâu đấy thật, nhưng chỉ 1 tí thôi. Thằng khốn, càng nghĩ càng căm, mà cả Vi nữa. Em coi mình là gì vậy? Chẳng lẽ nhưng yêu thương thời gian qua em cho mình, là đùa à. Em tàn nhẫn quá, để mình yêu em đến thế này rồi quay sang hành mình. Càng nghĩ càng muốn cạo đầu, điên không chịu được. Phi xuống nhà, thấy Linh đang đút cho thằng Hưng ăn, nhìn muốn đấm chết luôn cả 2 đứa. Thằng Hưng bình thường quậy như cướp, thế mà trước mặt người yêu ngoan như chó cún. Phát ớn. Nhưng mà GATO đứt cả ruột. Em Linh thuộc loại ghê gớm chứ vừa đâu, thế mà cũng chiều chuộng người yêu thế kia, đâu có bỏ mặc gấu như em chứ.
Mình chạy ra sân dắt xe đi luôn, thằng Hưng với theo.
– Ớ ớ, mày bỏ tao à.
– Mày tự lo đi.
Thở phì phì, phóng vèo vèo qua mấy vũng nước trên đường còn sót lại từ đêm. Gió thốc vỡ hết cả lòng. Mình nghiến răng, vừa đau vừa cay, yêu là khổ thế này, biết thế đếu thèm yêu nữa. Giá mà được đấm vỡ mũi thằng oắt con đó, thì mình nguyện chuyển từ quần đùi hoa sang mặc quần đùi sọc của bố cũng được. Đến cổng trường em thì em cũng vừa bước vào. Khoảng cách vẫn an toàn, nhưng em có vẻ vui lắm, tay chỉ chỉ, cái miệng suốt ngày mắng mình xa xả giờ tươi hơn hớn. Chẳng nhẽ lại bắt em đi nhuộm răng đen xì cho hết mà cười. Mình chua chát đứng ngoài đường nhìn theo em như thằng ngộ. Nhìn em đi vào lớp, trống đánh như đập vào mặt. Cái ông bảo vệ này vẫn thế, ngày xưa mình đi học thù nhất cái tiếng này vì toàn đi học muộn. Trống trường mà ổng oánh như trống chọi trâu, chả hiểu sao cái trống không bục ra. Còn mặt mình thì sắp bục ra thật rồi, hic.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tình Cảm
- Hoàng Vi
- Chương 12