Chương 1

Mới sáng sớm đã bị phá đám bởi một tiếng chuông inh ỏi. Bực mình. Mình lật chăn vùng dậy, chạy xuống nhà với cái quần đùi không thể chói hơn. Tưởng nhà có thư hay điện báo hay thư tiền điện gì gì đó. Ai dè nhỏ hàng xóm. Mình mừng thầm chắc bác nhà bên nấu xôi chè gì đó bảo nhỏ đem sang cho nhà mình chút. Chưa kịp nói gì nhỏ đã đẩy cổng bước vào, mặt mũi hằm hằm lên, tát mình cái “BỐP”!...

Rồi chẳng để cho mình kịp la lối gì, nhỏ hét luôn một chàng. Lúc này mình vừa xoa mồm vừa tròn mắt nhìn nhỏ. Nhỏ này hôm nay bị khùng hay sao ý, mới sáng sớm bấm chuông vô nhà tát người ta xong còn chửi. Mình thề là nhà mình có chó là mình chạy vào thả cho nó đuổi nhỏ chạy chết luôn. Mặt mình lúc này chắc kinh hãi lắm. Nhỏ thì cứ xa xả...

- Anh bị điên hay sao? Anh là thằng vô duyên nhất trên đời. Anh không gỡ ngay nó xuống thì đừng trách tôi, thần kinh,...bla...bla...

Mình cá cả mạng sống mình cùng cái quần đùi hoa mình đang mặc là hiểu nhỏ nói gì thì mình bị sét đánh ngay. Hay nhỏ này đánh ghen nhầm người?...Nhỏ về rồi mà mình vẫn run. Bình thường ỏn à ỏn ẻn nói không nên câu mà sao hôm nay như vừa uống phải đống thuốc lắc vậy trời...?

Mình mắm môi mắm lợi viết cái sờ ta tút mới: “Vừa bị ẻm hàng xóm tát. Cuộc chiến chính thức bắt đầu!” Xong đâu đó mình bỏ xuống bếp ăn sáng. Nghĩ mình có khốn nạn quá không ta? Thôi kệ, thỉnh thoảng quậy cho vui. Sống cạnh nhà nhỏ mấy năm trời mà chả được lần nào chào hỏi, bắt chuyện. Nhất là cay cú mối thù vừa bị tát nổ đom đóm mắt. Không cho qua được...

Từ ngày hôm đó đi học, mỗi lần bước ra khỏi cổng mà mình phải ngó trước ngó sau mãi mới dám phóng ra đường. Gì chứ, con gái mà bị dìm hàng khủng lắm. Nhỡ đâu em ý điên lên lựa thời cơ lao ra phang cho mình một gậy lăn quay ra chấn thương não thì mình biết ăn vạ ai? Vì mấy cái lông nách mà sống đời sống thực vật chết không cam lòng...

Facebook của mình đột nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ hiện lên đầu trang cá nhân...

Mới hai ngày mà cái ảnh của mình mấy trăm lượt like và hơn nghìn comment. Chẳng có lấy cái comment nào của mình và nhỏ. Hầu hết là phe của mình và phe của nhỏ chửi nhau. Phe của nhỏ thì toàn mấy nhóc lí nhí mới lớn, có cả mấy nhà người lớn chửi mình vô đạo đức, vô văn hóa thậm tệ. Phe của mình thì cười sằng sặc cãi:

- Mới đầu chả biết ẻm là ai, nhờ người của ẻm mà giờ ẻm ra đường ai cũng biết, chúc mừng...

Người ngoài cuộc cứ múa may trong quay cuồng còn người trong cuộc thì cứ im im đóng cửa. Người đau khổ, kẻ hả hê...

Sáng sáng ra vươn vai không thấy nhỏ hàng xóm nữa. Cửa phòng nhỏ cứ đóng im im. Mình vương vai ngó ngó vài cái rồi đi vào...

Hôm nay ăn cũng không thấy ngon nữa. Cảm giác cứ tội lỗi thế nào ý. Mình gặm nốt cái bánh mì, định bụng lát lên gỡ cái ảnh xuống để mai em ý ra đường còn dám ngẩng mặt lên với bạn bè. Cứ thế này mọi chuyện quá lên, em đi kiện mình xâm phạm đời tư cá nhân thì bỏ xừ...

Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Ừ thì lên rút xong giải quyết hậu quả. Mở cửa ban công giật bắn cả mình. Nhỏ đang rút quần áo. Mình lúi cúi vơ đống quần áo nhà mình vào để nhanh chóng chạy xuống nhà. Nhỏ này tát đau lắm, suýt gãy răng, lỡ đâu điên quá bẻ cong song sắt chạy sang xử mình thì tàn đời trai...

Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa của mình. Chẳng biết nhỏ thò tay rút trộm, hay là gió bay sang. Nhìn mặt nhỏ vẫn hằm hằm như hôm trước. Chắc đống quần quần của mình bị xé tan nát quá. Mình đứng đờ người. Cố gắng lắm mới dám mở lời:

- Đằng ấy cho tớ xin...

- Mơ nha cu! Dám chơi chị à?

Mình nghe xong tí ngất. Ít ra mình cũng hơn nhỏ hai tuổi. Ăn nói hàm hồ vậy trời? Chưa kịp phản ứng, nhỏ cúi xuống nhét đống quần đùi của mình vào lỗ cống thoát nước luôn. Mình khóc không nổi. Nay lại phải nhờ mẹ đi mua quần đùi cho. Mà đống quần kia mới mua chứ lâu đâu.

Facebook của mình hôm nay có sờ ta tút mới. “Chỉ vì mất cái lông nách mà mất quần đùi...”



Mấy ngày nay, hai thứ xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của mình là cái nhíp và quần đùi hoa. Cái nhíp khỉ gió kia thì mình chả quan tâm. Nhưng cứ nhắc đến quần đùi hoa thì ruột lại đau như cắt, nước mắt lại đầm đìa. Tất cả tài sản của mình đã ra đi vào cái ngày chả mưa chả nắng. Hôm đó mặc quần kẻ sọc của bố mà không dám bước ra cửa phòng. Mà các cụ già cũng có cái mốt đẹp thật. Mặc quần đùi kẻ sọc trông không khác gì tù nhân.

Sáng sớm mình lại ra cửa vươn vai. Mình thề rằng nếu được trả lại đống quần, mình nguyện sẽ mua nhíp cho em hàng xóm dùng cả đời, bao giờ không có lông nách mà nhổ nữa thì thôi. Đang suy nghĩ miên man thì giật mình vì bên ban công nhà nhỏ có tiếng động. Quay sang vẫn thấy cửa phòng đóng im. Thấy mà ghê!

Hôm nay ra ngoài chả cần ngó nghiêng nữa. Nhỏ mà xông ra là mình chiến luôn. Bây giờ nỗi đau ngang nhau, hận thù bằng phẳng. Tối đi học về, mẹ đã mua cho mấy cái quần đùi rồng bay phượng múa. Chỉ tội chưa được mặc vì mẹ bảo phải giặt không mặc luôn sẽ bị ngứa...Mình nhăn nhó cho đống tài sản mới vào máy giặt.

Mò mẫm trên facebook xem có gì hấp dẫn. Sao hôm nay chả thấy động tĩnh gì ở cái ảnh của nhỏ thế nhỉ? Hủy được vài cái quần đùi của mình mà hả hê tới mức dừng trận chiến rồi sao? Mình lần mò sang facebook nhỏ, mà nhỏ có cái avatar lừa tình dã man, cũng nháy mắt, chu mỏ như ai…

Khóc thét! Vào trang cá nhân của nhỏ mà mình như bị sét đánh ngang tai. Chình ình nổi bật giữa trang ảnh là mình mặc quần đùi sọc đứng ngoài ban công vươn vai uốn éo. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn... “Sớm ra thấy anh hàng xóm uốn éo luyện hàng”.

Mà cũng phải công nhận. Nhìn mình trong ảnh thấy kinh. Người gì mà gầy nhẳng toàn tay với cẳng không à. Mà trong lúc vươn vai trông cái dáng mình thật khó đỡ, ưỡn đúng chỗ cần ưỡn. Quả ảnh này mà mấy đứa trong lớp nhìn thấy thì chắc phải chuyển trường mất.

Không phải nói. Giờ mình mới hiểu vì sao hôm trước bị tát tí gãy răng. Chính mình đây còn không giữ được bình tĩnh, chỉ muốn táng cho con nhỏ một phát. Họ hàng anh em nhà nhỏ được bữa cười thả phanh. Mà mất dạy cái là bạn bè mình mới khốn. Chúng nó vào hùa cười rũ rượi, bình luận chém mình tơi tả cùng phe địch. Tự dưng còn mỗi mình một phe. Không bị ai đánh mà người mình đau ê ẩm, như vừa bị vứt vào cối xay…

Hằm hằm lên sân thượng phơi quần áo. Mình ngó sang bên sân nhà nhỏ xem có cái quần nào của nhỏ mình đem về nhét ống nước nhà mình cho bõ tức. Vậy mà nhỏ đã rút hết quần áo từ bao giờ rồi. Đành ngậm ngùi phơi quần. Hôm nay mình cẩn thận phơi ra phía xa sân nhà nhỏ, dùng kẹp hẳn hoi cho gió không thổi bay sang. Mất đống quần này chắc mẹ cho mình cởi truồng mất...

Được lắm, đợi đấy hàng xóm!...

Lần đầu tiên mình vừa phơi quần vừa nghiến răng...

Vừa mò mẫm mở lại máy, nghĩ cách trả thù thì mất điện! Mẹ mình với lên, giọng vang khắp nhà…

- Hoàng! Xuống đây ngay! Qua nhà cô Thi đòi hộ mẹ cái đèn tích điện!

Gì vậy mẹ? Sang nhà nhỏ hàng xóm lấy đèn á. Không đời nào! Mình run rẩy lết ra cầu thang thương lượng...

- Mẹ xinh đẹp ơi, mẹ lấy hộ con. Con không có quần!

- Một là mặc quần dài sang lấy, hai là từ mai tao cắt mạng!

Không đời nào! Cắt mạng vào lúc này ngang với cắt tiết mình. Lần mò tìm quần dài mang không khác gì người mù. Mình chỉ ước giờ có điện thì mình nguyện làm thân trâu ngựa lấy em nào ế con bác thợ điện để trả công...

Bấm chuông nhà nhỏ mãi không thấy nhỏ ra. Mình lững thững về nhà. Mẹ đợi lâu quá nên cáu, gắt um lên:

- Thiếu I ốt hả Hoàng? Mất điện bấm chuông ai nghe cho mày?

Lại lững thững sang. Cô Thi đi công tác mấy ngày nay. Chỉ có nhỏ ở nhà. Mình gọi chắc gì nhỏ đã ra. Bực quá nhặt đá ném chó. Con chó becgie nhà nhỏ sủa ầm lên, sồ chân lên cổng. Nó mà thoát được chắc mình chỉ còn nước vào viện nằm.

Nhỏ mở cửa đi ra. Mặt nghiêm nghị như đi họp quốc hội. Nhỏ quát con chó im lặng, đứng trong sân hỏi:

- Gì đây? Định tát lại hay đòi quần?

Choáng, nghe nhỏ nói mà ù cả 2 tai...

- Định làm cả 2? Được không?

Nhỏ cúi xuống tháo xích chó. Mình thấy thế bủn rủn chân tay. Đấu với nhỏ còn có cơ thắng chứ đấu với chó thì hết đường lành lặn.

- Ế?... Không! Mẹ đằng này bảo đằng này sang đòi đằng ấy cái đèn tích điện!

- Đây chả mượn mẹ đằng ấy!

- Đằng ấy không mượn nhưng mẹ đằng ấy mượn...

- Thế thì đằng ấy đi mà đòi mẹ đằng này!

Nói xong nhỏ quay vào nhà luôn. Quá quắt! Mình đứng như trời trồng ở cổng nhà nhỏ. Muốn lao vào bóp cổng nhỏ chết tươi mà sợ con becgie. Cú quá. Nhỏ chơi trò chó thì mình chơi trò mèo. Mình về cửa nhà rồi hét ầm lên:

- Mẹ ơi! Con đòi đèn nhưng cô Thi không trả.

Chó mấy nhà đối diện nghe thấy tiếng hét, sủa ầm ĩ. Mấy đứa trẻ hàng xóm ló đầu ra cổng nhìn. Ngượng quá, đành...đứng huýt sáo…

Có vẻ có hiệu quả. Nhỏ hàng xóm mở cửa cái XOẠCH, mở cổng cái RẦM, hằm hằm bước đến gần mình. Mình vẫn còn hãi cái tát hôm trước nên tư thế phòng thủ. Nhỏ mà tát nữa là mình không nhịn nữa đâu. Ai dè nhỏ đứng nhìn mình chăm chăm, mình cũng nhìn nhỏ chăm chăm. Chỉ cần không tát hay sàm sỡ mình mà cứ nhìn thế này, mình đấu đến khi nào có điện thì thôi.

Nhìn chán, chắc thấy mình đẹp trai quá, nhỏ quay mắt nhìn chỗ khác. Mình đang mừng thầm thì nhỏ quay lại phía mình, tống thẳng cái đèn tích điện vào ngực mình, tiện thể lúc mình đang đau đớn, nhỏ nã cái guốc vào chân mình. Học võ hay sao mà đá đau điếng! Trong lúc hoảng loạng quá, lại sợ trời tối, nhỏ đạp cho mình mấy phát nữa thì mình hết chịu nổi, hét ầm lên:

- Mẹ ơi, con cô Thi đánh con...

Nhanh như cắt, nhỏ thụi cho mình một quả đấm nóng hổi ngay mũi rồi chạy biến vào nhà. Bỏ mặc mình ngã dúi dụi trước gốc cây xà cừ. Ngàn lần trong giấc mơ, vạn lần trong ác mộng, cũng không có cảnh tượng nào hãi hùng đến vậy.

Mẹ hốt hoảng chạy ra đỡ mình dậy. Bật đèn lên soi. Vừa nhìn thấy mình, mẹ chửi ầm ngõ:

- Mất dạy! Mới ra đường đã gây sự với thằng nào để nó đấm cho sưng mặt thế này?

Mình mếu máo thanh minh...

- Con cô Thi đánh con!

- Thằng mất dạy, mày nói vớ vẩn cô ra tát vỡ mồm mày giờ. Đi vào nhà ngay...

Mẹ cầm đèn vô nhà luôn. Đau lòng quá. Vừa lết vào nhà thì có điện, mẹ nhét vào tay mình lọ dầu rồi ngó xem mình có xây xát gì không? Vừa dòm xuống dưới, mẹ cười ầm lên:

- Ra ngoài đường mà chưa kéo khóa. Mất nết!

Mình tia ngay xuống, thấy cửa sổ mở tung , cái quần kẻ sọc của bố còn lòi cả ra ngoài. Nhăn nhó cầm lọ dầu đi lên gác. May mà trời tối om chứ không mình lại thành hot new trên facebook nhỏ đáng ghét kia quá.

Ngồi phịch xuống giường, cởϊ qυầи dài ra. Chân mình đã kịp đỏ và chuẩn bị chuyển sang thâm tím. Mũi mình đau đến mức phải thở bằng mồm. Mình nằm vật ra giường. Với lấy điện thoại vào facebook...Trạng thái mới: “Qua mất quần đùi, hôm nay vỡ mũi...”

Giấc mơ của mình đêm nay không còn có nhíp với quần. Luẩn quẩn trong tâm trí mình là hình ảnh mấy cái đèn tích điện chạy tứ tung, đấm đá nhau vỡ kính vỡ quai...



Sáng nay mình dậy sớm vì đau mũi quá. Chân cũng đau thấu xương. Nằm nghĩ mãi về nhỏ. Tự nhiên mình muốn xin lỗi, muốn làm hòa quá. Nửa vì sợ nhỏ, nhỏ lắm chiêu như thế, biết đâu còn tìm trò hại mình dài. Nửa thấy có lỗi vì đem nhỏ ra làm trò cười cho thiên hạ.

Tiếng chuông cửa làm mình giật bắn. Cảm giác y như cái hôm bị nhỏ gọi xuống tát. Mình tập tễnh xuống nhà. Vừa ló đầu ra, suýt ngã vì thấy nhỏ đứng ở cửa. Lại gì nữa đây? Mình không dám bước thêm bước nào nữa, cứ đứng trong nhà nói vọng ra:

- Gì vậy? Hôm qua đánh chưa hả à?

Nhỏ thò tay vào mở cổng then. Chết cha! Mẹ đi làm không khóa cổng. Chẳng hiểu sao mình run như cầy sấy. Sợ quái gì nhỏ chứ, mình to gấp đôi nhỏ, cùng lắm đóng cửa đè ra hấp diêm…

Nói thế nhưng vẫn sợ. Nhà mình không có chó. Nhỏ cứ đi vào, tay cầm đống gì đó bùi nhùi. Mình lui lui vào bên trong cầu thang.

- Này nha, đánh nữa là đằng này không nhịn được nữa đâu, đằng này đánh lại đấy...

Nhỏ nhìn mình cười nhăn mũi. Mình như bị điện giật, tay buông thõng không đề phòng gì nữa. Hic...

- Mẹ tôi đi công tác về mua quà cho nhà đằng ấy đấy. Còn kia là xôi sáng nay mẹ tôi nấu, ăn đi còn đi học...

Người mình mềm như bún. Nhỏ đi ra đến ngoài sân rồi mà mình vẫn lơ mơ xem đang mộng du hay tỉnh. Lật đật chạy theo nhỏ, ăn vạ được câu:

- Mũi tôi thế này ăn sao giờ? – Mình chỉ lên cái mũi sưng như quả cà chua.

- Không ăn được hả?

Nói xong nhỏ lại hằm hằm đi vào. Mình biết mình lại sai gì rồi. Lại lui lui vào nhà. Nhỏ tiến về phía bàn, ôm đống đồ vừa cho, hất hàm với mình:

- Tôi mang về cho con Su nhà tôi ăn...

- Khônggggg!

Mình nhanh tay giật đống đồ lại luôn. Gì chứ? Vô lí, cho người ta rồi còn đòi lại mang về cho chó ăn. Cú quá mà không làm gì được. Nhỏ dí dí cái nắm đấm lên phía mũi tôi nạt:

- Đừng để tôi phải đánh nữa nha. Lúc ấy lại trách tôi không yêu thương súc vật.

Đi được đoạn nhỏ lại quay lại chọc mình:

- Hôm nay chưa vươn vai hả?

Cay cú thật. Mình đứng giữa nhà, quần đùi cởi trần, ôm đống bánh với nắm xôi trông như thằng điên...

Vẹo một nắm xôi rồi lên rút quần áo. Mỗi lần nhai là mỗi lần mũi đau tê tái. Bị nhỏ con gái trông như con ngóe đấm có một cái mà đau như húc đầu vào cột điện. Đang trệu trạo nhai, mình sáng mắt khi nhìn thấy hai cái áo đồng phục trắng của nhỏ treo phất phơ ở ban công. Mình sung sướиɠ ngó nghiêng xung quanh, cầm cái gậy phơi quần áo nhà mình khều hai cái áo đó về. Lần này thì chết nhé, Hôm nay anh cho nhỏ cởi trần đi học luôn.

Chạy xuống phòng, treo hai cái áo của nhỏ vào tủ. Mùi con gái thơm dã man. Tự nhiên người mình cứng đơ à. Khỉ! Thay quần áo chuẩn bị đi học. Bỗng dưng chột dạ, không biết sau vụ này cái gì sẽ xảy ra nữa. Nhưng mình cũng ngoan cố muốn đấu đến cùng...

Đi chầm chậm trên đường vì dù sao tiết hai mới vào học. Có xe bus đi qua làm mình nhìn mãi vào tấm poster dán trên thân xe. “Là đàn ông, tôi không đánh phụ nữ”. Ý nghĩa thì có đấy nhưng sao nghe slogan củ chuối thế. Tự nhiên thấy bức bối. Lại nghĩ tới nhỏ, mình trả thù một đứa con gái thế thì có nhỏ nhen quá không?

Ở lề đường, một bóng người quen thuộc lướt qua.. .Là nhỏ! Không sai. Nhỏ lúi húi bên lề đường cạnh chiếc xe đạp trắng. Coi bộ hỏng xe rồi. Mình đi chầm chậm ngó rõ một lúc rồi phóng thẳng luôn. Cho nhỏ chết. Sống ác quá nên trời phạt đấy. Đi được một đoạn lại thấy khó chịu. Vòng xe lại dòm nhỏ. Nhỏ vẫn lúng túng, có vẻ bất lực lắm rồi. Mình đành tấp xe vào lề đường chỗ nhỏ...

Nhìn thấy mình nhỏ giật bắn người. Mặt kiểu hãi hùng hoảng sợ chứ không phải khuôn mặt hằm hằm đánh mình lúc trước đâu. Mình chống xe rồi bước đến trước nhỏ...

- Gì? Thả lỏng đi. Đây không đánh con gái!

- Ừa! Vậy tới đây làm gì?

- Giúp đằng ấy chứ làm cái gì? Hỏi rõ có duyên...

- Hơ…

- Hơ quả mơ. Đứng dẹp ra.

- Ừ…

- Có mỗi cái xe sửa mãi không xong. Ăn hại...

Mình vừa lúi cúi tháo hộp xích ra. Mà thời nay người ta đi xe đạp điện hết rồi, nhỏ còn đi xe mini xích hộp này làm gì? Kì cục! Vừa sửa vừa quát một hồi. Mình đang được đà lên mặt, quay sang nhìn nhỏ…Trời ơi!!! Mình suýt chết đứng luôn. Nhỏ đứng khóc từ bao giờ mà khóc không ra thành tiếng gì hết. Cứ nhìn mình rồi nước mắt chảy tràn ra má. Không hiểu khóc vì giận mình mắng hay khóc vì cảm động nữa. Run quá. Mình đâm ra lúng túng, đứng gãi đầu cật lực. Không biết nói gì cũng không biết làm gì. May nhỏ biết ý, cúi mặt xuống lau nước mắt rồi đạp thử xe...

Xe quay tít lừ. Mình sửa mà. Ngó ngó xem nhỏ còn khóc không? Không làm gì tự dưng khóc chi vậy má? May mà khóc nhỏ chứ khóc to chắc công an phường ra bắt nhốt mình quá...

Nhỏ lục túi xách rồi đưa cho mình khăn giấy mỏng. Ờ phải. Tay mình đen xì dầu xích rồi. Chạm vào tay nhỏ đang run run, thấy lạnh toát. Giờ mới nhìn nhỏ, cuối thu rồi mà mang cái áo đồng phục mùa hè mỏng dính.

- Sao trời lạnh mà ăn mặc thế kia? Bộ muốn ốm à?

- Ờ, qua tui phơi quên không kẹp áo nên chắc đêm gió to bay mất rồi. Phải lôi áo mùa hè ra mặc đỡ.

Mình cứng hết lưỡi luôn chả biết nói gì. Gió thổi vào tủ quần áo mình chứ đâu. Nhìn nhỏ hiền hiền tội tội thế này mà áy náy đến mức ngứa hết người.

- Vậy mặc tạm áo tôi được không? Ngày xưa cũng học cùng trường đấy...

Chẳng chờ nhỏ trả lời, mình ra mở cốp xe, lấy cái áo đồng phục đề phòng ra đưa nhỏ.

- Chịu khó một chút nha. Nó hơi to với không được thơm.

Nhỏ cứ chần chừ mãi, nghía nghía cái mũi mình. Chẳng đợi nhỏ đồng ý, mình khoác áo lên người nhỏ rồi luôn rồi đi ra phía xe.

- Đi học đi, muốn bảo vệ không cho vào trường à?

Nhỏ tỉnh cả người, lúi húi đạp chân chống xe rồi trèo lên phóng trước tôi. Nhìn dáng nhỏ đạp xe vội vàng mà mình đơ đơ. Trong lòng mình trống trống kiểu gì ấy, như là nhỏ đi rồi hút hết gió với không khí chỗ mình theo...