Chương 45

Hoàng tỷ thành thê ký chương 45 edit: Triệu hồi thần long (18)_ Tróc trùng

Edit: Quần bay theo gió

Sáng sớm hôm nay, trong lúc Tiêu Diễn đang ngồi phê sổ con thì nhận được chiến báo từ tiền tuyến, là mật hàm Dương Kính tự tay viết, nói sơ qua tình hình chiến sự, quân Chu sau trận chiến kia đã rút về quan nội, đại khái là muốn nghỉ ngơi lấy sức, đầu xuân lại tiếp tục chiến đấu. Việc này Tiêu Diễn đã sớm nghe tới, ngoài ra trong thư Dương Kính còn uyển chuyển nhắc đến vấn đề quân lương, đại bộ phận quân Tề hiện tạo tòng quân vì nuôi sống gia đình, chân chính vì đất nước chiến đấu mà ở lại nơi lạnh thấu xương này thì không có mấy người.

Tiêu Diễn trầm mặt, tựa người vào ghế, cau mày mãi không thôi.

Mãi một lát sau, một bàn tay ấm áp chạm lên trán hắn, dịu dàng giúp hắn kéo phẳng nếp nhăn trên trán, hắn nhắm mắt lại, đợi đến khi Tiêu Diên đến gần, bỗng vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, trười đất đảo lộn, nàng bị hắn kéo ngồi lên đùi. Nàng trưởn to hai mắt, hắn nhìn xuống, nở nụ cười thật tươi: "Vừa rồi còn mơ thấy hoàng tử, không ngờ vừa duỗi tay ra đã bắt được rồi."

Tiêu Diên gườm gườm cánh tay như gọng kìm ghì lấy vòng eo nàng mà xoa nắn vài cái đang có chiều hướng đi xuống, hắn bị động tác này của nàng làm cho cả khuôn mặt đỏ lên, hắn ho khan, ánh mắt ai oán: "Là hoàng tỷ tự mình dâng tới cửa, bây giờ còn muốn chạy trốn sao?"

Nàng vỗ đầu hắn, giả bộ tức giận: "Ăn nói đàng hoàng!"

"Rồi rồi, A Diễn đứng đắn ngay đây."

Hắn thu mắt, ngồi ngay ngắn lại, liên tục gật đầu.

Tiêu Diên bất đắc dĩ, vừa nói bản thân đứng đắn, bàn tay lại như có như không đặt ở... trên ngực nàng.

"Mấy ngày gần đây vì quốc khố thiếu hụt mà phiền não?" Nàng cơ hồ cũng nghe được một chút, năm nay thu hoạch không tốt, lại thêm việc cùng Chu quốc khai chiến, ngân lượng hao phí nhiều vô số. Phụ hoàng năm đó đăng cơ chính là tiếp quản cục diện rối rắm của tiền triều Lưu thị, quả nhiên là họa vô đơn chí.

"Hoàng tỷ không cần lo lắng, việc này cứ để cho A Diễn là được rồi."

Hắn nói xong thì nhào vào trong lòng nàng, cọ cọ ở nơi mềm mại trước ngực nàng, cũng không biết có phải do có thai hay không, hắn cảm thấy nơi này của hoàng tỷ dường như lớn hơn rất nhiều, cũng ngày càng mềm, hắn cười khẽ, chỉ muốn cọ như vậy không rời xa.

Nàng dùng sức kéo tóc hắn, đợi hắn chịu đau mà bỏ đầu ra, hắn chớp chớp mắt vài cái, thấy bộ dạng xấu hổ của nàng, phì cười: "Hoàng tỷ muốn hỏi A Diễn định giải quyết như thế nào?"

"Đúng vậy." Nàng buông mắt, chấp thuận.

"Chuyện này... Hoàng tỷ hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng." Hắn ngửa đầu, chỉ chỉ vào khuôn miệng đang nhếch lên cười của mình.

Tiêu Diên hơi cúi đầu, mặt có chút đỏ lên, tuy rằng bọn họ đã sớm làm chuyện thân mật nhất, nhưng nếu để nàng chủ động lại là một chuyện khác, qua đầu nhìn xung quanh, thấy cung nhân đã lui hết ra ngoài, thầm nghĩ chắc hẳn nhóc con này ra hiệu.

Bỗng từ ngực truyền đến cảm giác nhói đau. Tiêu Diễn rất bất mãn chuyện nàng thất thần, sờ tới sờ lui, khiến nàng cảm thấy được nơi đó của mình cũng nóng bừng lên, hai tay chắn trước ngực, mềm giọng nói: "A Diễn, đừng..."

Nơi này là đại điện đó.

"Còn không mau hôn hôn?" Hắn vội vàng thúc giục.

"Hôn, ta hôn." Nàng cụp mi, ánh mắt quẫn bách không biết nên đặt nơi nào, đột nhiên nàng ngừng lại, nhíu mày suy nghĩ gì đó, từ trước đến nay đều là hắn khát cầu nàng, sao hiện tại hết thảy bị hắn nắm ở trong tay, thật khiến người ta không vui mà. Nàng cử động, nhếch môi cười nhạt, lấy tay để lên môi sau đó áp lên mặt hắn, "Ừm, đây coi như là hôn đi."

Hắn sửng sốt, hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tinh quang, cười đến ngã ngửa ra sau, Tiêu Diên cũng bất ngờ không kịp phòng bị cũng theo đó mà ngã xuống, vừa vặn, hai người bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên, đôi môi cũng gần như chạm vào nhau. Thừa dịp nàng không chú ý, hắn nắm lấy cằm nàng, ngay sau đó, cái lưỡi mềm mại chụt tọt vào miệng nàng, bắt đầu công thành đoạt đất.

Khi kết thúc, còn chưa đã ý liếʍ liếʍ môi, đáng giận nhất là rõ ràng vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn ngây thơ tinh thuần, vậy mà lại làm ra loại chuyện này... không đứng đắn chút nào! Tiêu Diên nheo mắt, véo mặt hắn trả thù, khiến cho hắn kêu gào xin tha thứ mới thôi, thấy hắn ủy khuất xoa xoa khuôn mặt sưng đỏ, Tiêu Diên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử thối này xem như cũng đã nếm đủ đau khổ, nhìn hắn còn dám giở trò với nàng nữa không.

"Nói, chủ ý của chàng là gì?"

"Hừ!" Hắn không vui quay đầu, ý tứ rất rõ ràng, nếu như nàng không dỗ hắn, hắn một chữ cũng không nói.

Tiêu Diên cao giọng: "Không nói?" Giơ tay làm bộ muốn véo mặt hắn, hắn lúc này mới đổi sang khuôn mặt tươi cười, cười hì hì bắt lấy tay nàng nắm thật chặt, chỉ sợ nàng lại tiếp tục động tay động chân, "Còn không nói? Quốc khố trốn rỗng, chẳng lẽ chàng định tăng thuế?"

Tăng thuế không phải là không thể, chỉ là nếu làm vậy sẽ gia tăng oán giận của dân chúng.

Nhẹ nhàng búng lên trán nàng một cái, ừm, đầy là chút tra thù việc nàng vừa nhéo mặt hắn, khuôn mặt ưa nhìn của hắn nếu bị hủy thì làm sao bây giờ?

"Hoàng tỷ yên tâm, A Diễn sẽ không đánh chủ ý lên người dân chúng đâu, A Diễn đăng cơ chưa lâu, không muốn gây bất mãn cho dân chúng, lại nói, việc dân chúng nộp thuế cũng không xong ngay được. tề quốc người có nhiều tiền nhất là các chư hầu, bọn họ ở đất phong, thu hết thảy của người dân vào tay, cho nên A Diễn định xuống tay từ bọn họ.

"Chàng muốn, tước phiên?"

Sắc mặt Tiêu Diên căng lên, liên tục lắc đầu, tước phiên là hành động vô cùng mạo hiểm, tiền triều Lưu thị từng vì quốc lực suy yếu mà hạ quyết tâm tước phiên, ban đầu hiệu quả rất tốt, nhưng không đến một năm, nhóm chư hầu liên kết với nhau tạo phản.

Tệ nạn chư hầu, nàng sao có thể không biết, nhưng trước mắt, nếu như chọc vào bọn họ, chẳng phải hai mặt đều là địch sao? Đến lúc đó bọn họ còn cơ hội sống sót sao?

Tiêu Diễn nở nụ cười thâm ý, cầm lấy sổ con trên bàn, đưa đến cho nàng.

Mở ra nhìn, trai tim treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng được buông xuống, có thể nghĩ ra biện pháp này, nói lên được hắn có thể tự mình đảm đương được việc này, nàng cười cười sờ mặt hắn, cảm khái vạn phần: "A Diễn lớn thật rồi."

Hắn vui vẻ để nàng sờ, câu hắn rốt cuộc cũng là một nam tử, nghe vào tai hắn lại ra một hàm nghĩa khác. Hắn dán môi bên vành tai nàng, hà hơi, thỉnh thoảng lại vươn lưỡi liếʍ liếʍ cần cổ thon dài, trong câu nói mang theo vài phần ám muội: " A Diễn có lớn hay không, hoàng tỷ không phải đã thử qua hay sao? Hay là, hoảng tỷ quên mất rồi?"

Mặt nàng đỏ lên, đẩy hắn ra, nhảy thẳng xuống dưới, không để ý đến hắn nữa.

Mấy ngày gần đây hắn luôn như vậy, trêu ghẹo nàng, quấn lấy nàng, không phải nàng không vui, chỉ cám thấy quá mức thiếu đứng đắn, hiện tại ở hành cung còn tốt, cứ ngày ngày ôm ôm ấp ấp như vậy, nhưng chờ đứa nhỏ ra đời, bọn họ phải trở về trong cung, đến lúc đó...

Nàng nhẹ giọng thở dài, ngay cả Tiêu Diễn đuổi theo cũng không chú ý tới.

"Được rồi được rồi, hoàng tỷ không thích A Diễn nói vậy, vậy... A Diễn sẽ nói ít đi một chút." Chính là nói ít đi, chứ không phải không nói, nên cứu vãn tình hình một chút mới được, hắn gần đây mới phát hiện, trêu đùa hoàng tỷ là một việc thú vị đến mức nào.

"Không phải vậy."

Hắn nắm bắt được vài từ, không phải? Vậy là thích?

"Chuyện này..."

"A Diễn, chàng thành thật nói cho ta biết, chàng vì sao lại thích ta, ta so với chàng lớn hơn..."

Hắn Cụp mi trầm tư, đến nửa ngày cũng chưa trả lời, Tiêu Diên thấy mà trong lòng không yên, chẳng lẽ câu hỏi này khó trả lời đến như vậy? Nàng tức giận xoay người, hắn cười hì hì đi theo, nàng đi một bước, hắn đi một bước, nàng dừng lại, hắn cũng dừng lại bất động, không khác gì một khối kẹo kéo.

"Vốn A diễn muốn tìm lý do, nhưng tìm hoài không thấy, bắt đầu từ năm A Diễn mười ba tuổi, mặc kệ trong lòng hay trước mắt, chỉ có duy nhất hoàng tỷ." Tiêu Diễn rất muốn nói cho nàng biết, năm hắn mười ba tuổi kia nàng nằm cạnh hắn, hắn đã hạ quyết tâm, hoàng tỷ nhất đinh phải là của hắn. Nghĩ lại điều đó, hắn vẫn là không nói, mới vừa rồi đã đáp ứng hoàng tỷ rồi. Hắn bế ngang nàng, thái y đã dặn, phụ nữ có thai không được mệt nhọc, đi tới trước bàn, lệnh cho cung nhân bắt đầu dọn cơm, "Hoàng tỷ, nàng mấy ngày gần đây toàn suy nghĩ không đâu, đừng suy nghĩ cái khác nữa, chỉ cần nhớ, nàng là nữ nhân duy nhất trong đời này của A Diễn, bất luận là thể xác hay trái tim."

Tiêu Diên gật đầu, từ lúc mang thai nàng đặc biệt đa sầu đa cảm, hít hít mũi, một lúc lâu sau mới bình phục lại một chút, trong lòng lo lắng vùng thỏa mãn quyện lại với nhau.

Không bao lâu sau, cung nhân đã dọn xong thức ăn. Đầu bếp ở hành cung rốt cuộc cũng kém với trong cung, nhưng mà nàng từ khi có thai khẩu vị càng trở nên kén chọn, tiêu diền đành phải đem đầu bếp từ trong cung triệu qua, đối với bên ngoài thì nói đây là ý của hắn, miễn cho sau này hồi cung, nữ nhân trong hậu cung lại như chó điên nhằm vào hoàng tỷ.

"Thái y nói hoàng tỷ phải ăn nhiều, món này ăn nhiều một chút, không được, vãn là ăn thịt đi..."

Nhìn thấy hắn vội vã đến cuống cuồng, Tiêu Diên bật cười, mặc dù phụ nữ có thai khẩu vị có tốt hơn, nhưng cũng không thể ăn hết một núi đồ ăn này, bảo nàng làm sao có thể ăn đây?

"Hoàng tỷ sao không ăn?"

"Nhiều quá, ăn không vô." Nàng che miệng cười.

Hắn không tin, sờ sờ bụng nàng, khi thì gật gù, khi thì nhíu mày, cuối cùng là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ. Hắn mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Hoàng tỷ, đứa nhỏ nói với A Diễn, nó muốn dùng cơm, dùng cơm xong còn muốn trông thấy phụ hoàng của nó, cho nên hoàng tỷ phải ngoan ngoãn cởi y phục chờ A Diễn nha, A Diễn muốn cùng đứa nhỏ này nói chuyện phiếm."

"Nói bậy!" Nàng vỗ vào ót hắn, "Ai nói đứa nhỏ nói chuyển cởi y phục!"

"Đứa nhỏ còn nhỏ, nhĩ lực không tốt, cách một lớp quần áo sao có thể nghe được lời A Diễn nói?" Gắp thức ăn ép nàng nuốt xuống, xụ mặt: "Hoàng tỷ, nàng muốn ly gián tình cảm phụ tử thắm thiết của chúng ta?"

Vừa nói chuyện, Tiêu Diễn đã đưa đủ loại đồ ăn đến bên miệng nàng, mỗi lần mở miệng, hắn sẽ nhét thức ăn vào miệng nàng, chọc nàng lườm hắn liên tục. Trái lại Tiêu Diễn lại một mực mang bộ mặt đạt được mục đích, bắt rắn phải túm chỗ ba tấc, muốn bắt được xà mỹ nhân hoàng tỷ này, đương nhiên phải lấy đứa nhỏ làm lá chắn, lúc trước còn thấy đứa nhỏ cản trở hắn và hoàng tỷ thân thiết, mà lúc nà, rốt cuộc vẫn phải cảm tạ tên nhóc thối trong bụng rồi.

"A Diễn, ta có chuyện muốn nói với chàng."

Hắn thuận miệng đáp lại: "Ừm, ăn xong thì lên giường nói đi."

"A Diễn, ta muốn xuất cung."

Hắn ngẩn ra, buông đôi đũa trong tay, nghiêng đầu cười hỏi: "Hoàng tỷ thấy nơi này buồn chán? Ha ha, không có việc gì, chờ A Diễn xử lý chuyện trước mắt xong, sẽ cùng hoàng tỷ ra ngoài đi dạo được không? A Diễn lúc đó đã đồng ý với hoàng tỷ, đợi chiến sự qua đi, sẽ mang nàng ra ngoài, A Diễn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."

Tiêu Diên thoáng cúi đầu, giật giật khóe miệng, cũng không muốn thảo luận tiếp đề tài này.

"Hôm nay ta muốn xuất cung."

Cái này, Tiêu Diễn nhíu mày, nhếch môi: "Hoàng tỷ, vì sao vậy, không thể chờ thêm mấy ngày hay sao?" Lại qua nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng nở nụ cười, "Nếu như hoàng tỷ thực sự cảm thấy nuồn chán, A Diễn sẽ cho thị vệ đi theo, hoàng tỷ phải sớm trở về nha."

Nàng gật đầu đáp ứng, sau khi Tiêu Diễn muốn vây hãm nàng, giữa họ đều như vậy, hắn sẽ phê duyệt sổ con xử lý quốc sự, nàng im một bên xem sách, nhưng hôm nay nàng từ chối nói cơ thể khso chịu, sớm đã rời đi.

Bước ra ngoài điện, nàng còn quay đầu nhìn thấy đầu lông mày nhíu chặt của Tiêu Diễn.

Mấy ngày nay tất tả chuyện quốc khố, thật là vất vả cho hắn, nàng thở dài, cho nên chuyện này nàng cũng không tính cho hắn biết. Từ trong tay áo lấy ra một phong thư, ngay cả cung nhân canh đêm cũng không biết nó từ đâu đến, nàng vừa ngủ dậy thứ này đã ở bên gối. Ở bên trong hành cung, đều là người mà Tiêu Diễn sớm an bài, có thể công khai ra vào như vậy, đương nhiên là cao thủ.

Mở cửa ra liền thấy, quả nhiên.

Người viết thư, thì ra là hắn.