Chương 21

Hoàng tỷ thành thê ký chương 21: Đại hôn

Editor: Quần bay theo gió

Vốn Tiêu Diễn có ý muốn đưa nàng hồi cung, sau khi bị khéo léo từ chối, hắn liền một mình về Lâm Hoa cung. Sau khi phê duyệt tấu chương cuối cùng, Thạch An ở ngoài điện mới khom lưng đi vào, hắn vốn trước giờ ăn nói khéo như rót mật bây giờ cũng khựng lại đó, không biết mở miệng như thế nào. Tiêu Diễn buông ngự bút, lạnh lung liếc một cái, Thạch An cảm thấy như bị một bong ma bao trùm lấy, làm cho hắn không còn cách nào che giấu.

" Vương Uẩn Chi tại sao lại còn sống?"

" Bệ ha tha mạng, nô tài cũng không biết. Tất cả những người phái đi đều đã chết, nô tài sáng nay cũng mới biết được, theo lý thuyết, Vương đại nhân không thể nào bị thương..."

Hắn nheo mắt lại, miễn cưỡng bỏ xuống một quyển tấu chương, tựa vào long ỷ:

" Là trẫm coi thường hắn, để cho ám vệ tra xét cho kĩ."

Sau đó, hắn lấy ra từ trong tay áo một túi hương màu đỏ, đây là túi hương mà Hoảng tỷ yêu thích, không bao giờ rời khỏi người, hắn cầm trong tay cẩn thận vuốt ve, ánh mắt sâu xa, bên môi vẫn mang nụ cười.

Mặc dù người phái đi không gϊếŧ được Vương Uẩn Chi thì có sao.

Rất nhanh Hoàng tỷ sẽ là của hắn, không, chỉ có thể là của hắn!

...

Đại hôn của Trấn Quốc công chúa là đại hỷ sự lớn nhất trong cung, cung nhân vốn đã chuẩn bị từ sớm.

Tiêu Diên vẫn như trước ở trong Trường Nhạc cung, hai ngày nay chăm sóc Thái hậu có chút mệt mỏi, vẫn là Thanh Ninh ở ngoài trướng gọi nàng mới tỉnh dậy. Những việc cẩn thận thường đều do Ngô ma ma làm, ngáy ấy đi vội vàng, lại nghĩ Ngô ma ma đã lớn tuổi, boonba qua lại cũng không tiện, nên không mang bà theo cùng.

Nàng nhẹ nhàng đáp lại, để cho Thanh Ninh hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Rửa tay,, súc miệng, rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, nhóm cung nhân mỗi người một nhiệm vụ, từng bước từng bước theo trình tự làm việc không có nửa phần qua loa.

Tiêu Diên yên tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng, trang sức hoa lệ phú quý từng món từng món được cài lên, đã từng chút nhắc nhở nàng, hôm nay, nàng sẽ gả cho Vương Uẩn Chi. Vừa ngẩng đầu, nhìn qua gương đồng thấy gương mặt tươi cười của Thanh Ninh, nàng bây giờ mang đồ trang sức nặng nề nên không tiện quay đầu, liền hỏi Thanh Ninh có chuyện gì, Thanh Ninh cúi đầu thì thầm bên tai nàng, đại khái là lát nữa sẽ có một vị ma ma đến chỗ này dạy về việc hầu hạ phu quân đêm đầu tiên như thế nào.

"Ai, nhanh như vậy đã tới rồi?", Thanh Ninh nở nụ cười mờ ám.

Nàng tất hiên hiểu ý của Thanh Ninh, mặc dù đã trấn định lại, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi ửng đỏ.

"A, là Vũ tài tử?", Thanh Ninh kinh ngạc kếu lên, quay về hướng Thính Vũ hành lễ.

Thính Vũ đi về phía Tiêu Diên, hơi cúi người:

" Hôm nay công chúa xuất giá, nô tì muốn tiễn công chúa."

Tiêu Diên phẩy tay để Thính Vũ đứng lên, nhàn nhạt nở nụ cười:

" Ngươi dù trước là nô tỳ của bản cung, hiện tại đã là tài tử của bệ hạ, không nên xưng nô tỳ đứng lên đi."

Kéo tay Thính Vũ, lại hỏi chút chuyện vặt, hai người nói nói cười cười, lúc này ngoài điện có người thông báo ma ma giáo dưỡng đến, Tiêu Diên dừng lại một chút, để cho Thanh Ninh mang theo hạ nhân ra ngoài chờ.

Thính Vũ lại hướng nàng hành đại lễ, nàng bỗng nhiên liếc nhìn kiện giá y đẹp đẽ quý giá, buông khóe mắt vừa động, chậm rãi rời đi.

Ma ma giáo dưỡng lúc đi vào trong tay ôm theo vài bản Đông cung đồ trân quý, phàm là nữ tử trong cung lần đầu trải qua truyện đó đều được thấy qua, Tiêu Diên cũng không ngoại lệ. Nàng cơ hồ đỏ mặt xem hết mấy cuốn sách này, m ma ở bên cạnh chỉ mỉm cười điềm tĩnh giải thích từng động tác, cuối cùng on nhu dặn dò:

" Trưởng công chúa, lần đầu tiên có cút đau, nhưng lão nô thấy phò mã là một người ôn nhu, chắc chắn sẽ chờ Trưởng công chúa chuẩn bị thật tốt."

" Ừ."

" Chuyện này, lão nô xin cáo lui."

Mâm giáo dưỡng mới bước ra khỏi cửa, Thanh Ninh theo đó cũng tiến vào, cười đến ái muội, vẫn là Tiêu Diên khẽ ho, nàng mới cùng nhóm cung nhân ngoan ngoãn giúp nàng mặc giá y rườm rà.

Công chúa xuất giá vốn rất đơn giản, nhưng ý Tiêu Diễn là muốn làm thật lớn, tự mình chuẩn bị, quả thật không kém đại hôn của hoàng đế, không chỉ có hoàng đế tự mình chủ trì hôn lễ, mà còn nhiều tế trời và lễ chương. Quần thần nhiều lần phản đối, tế trời chỉ có hoàng hậu mới có tư cách này, nhưng Tiêu Diễn khăng khăng giữ nguyên, đại ý là thương cảm Hoàng tỷ nhiều năm vất vả vì đất nước, có thể đủ làm cảm động cả thiên địa, quần thần theo đó mà á khẩu không nói được câu gì.

Mặc xong giá y, Tiêu Diên đi bái biệt Thái hậu,sau đó đi tế thiên thai.

Ngoài trừ màu đỏ, nàng không nhìn thấy thứ gì khác, cung nhân xung quanh không hiểu vì sao rời đi, sau đó một đôi tay ấm áp đỡ lấy nàng, rắn chắc, hữu lực, cùng với khí thế không thể cự tuyệt.

" Hoàng tỷ, trẫm đỡ người."

Tiêu Diên ngẩn ra, cũng không cự tuyệt, hai tay dần dần bông lỏng.

" Ừ."

Khi nàng quỳ xuống, thoáng chốc nghe thấy âm thanh tiếng hít vào của nhóm cung nhân, nàng trong lòng nghi hoặc, lễ quan bắt đầu xướng từ, nàng thấy không thú vị nên cũng không để ý họ xướng cái gì, câu chứ trúc trắc, đại ý đều mang nghĩa cát tường, không nghe cũng thế. Hành lễ xong, Tiêu Diễn để cho người ta đỡ nàng đến chính điện Lâm Hoa cung, cách bên ngoài một bức tường, khi ra khỏi cửa cung, mới là đội đón dâu của Vương Uẩn Chi.

Hắn nhìn bóng lưng Tiêu Diên rời đi xa, nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó lớn tiếng phân phó:

" Việc hôm nay, nếu tiết lộ nửa điểm, các ngươi tự gánh lấy hậu quả."

Tiêu Diên được người đưa đi khoảng nửa ngày, nàng hỏi Thanh Ninh đây là nơi nào, nàng nhớ vừa rồi Thanh Ninh vẫn luôn mmootj đường theo nàng, nhưng tại sao bây giờ lại không nghe thấy tiếng Thanh Ninh? Vừa muốn xốc khăn voan tìm bóng dáng Thanh Ninh thì bà từ đỡ nàng " Ai u" một tiếng, nói khăn này phải để phu quân mở, tự mình mở khăn lên là điềm xấu, nàng liền từ bỏ, cho người tìm Thanh Ninh là được.

Lại đi thêm vài bước, nàng chợt thấy thân mình mềm nhũn, vẫn là bà tử nâng nàng không để nàng nàng sấp xuống.

" Trưởng công chúa, người không có việc gì chứ?"

" Không có việc gì, giờ này là giờ nào rồi?"

" Sắp giờ Dậu.", bà tử nhìn trời đáp.

Tiêu Diên định bước tiếp, nhưng chân tựa hồ như không có khí lực, nửa bước cũng không thể động đậy, nàng hơi nhíu mày:

" Vẫn còn chưa tới nơi, phía trước là cung gì, bản cung hiện tại không còn khí lực, nếu không có người thì đưa bổn cung vào nghỉ một lát."

Bà tử vuốt cằm:

" Phía trước là điện Chiêu Dương, hiện tại không có người ở trong, Trưởng công chúa một ngày chưa ăn uống, đi lên phía trước nghỉ ngơi đi."

Đỡ Tiêu Diên đến bên giường trong điện Chiêu Dương, để nàng nằm xuống, bà tử nhẹ giọng nói bên tai nàng đi tìm Thanh Ninh, lập tức sẽ quay lại. Tiêu Diên xua tay để bà tử lui ra, vốn chỉ định chợp mắt một chút, không ngờ vừa nằm xuống giường cả người đã không còn sức lực, bỗng chốc đã ngủ, mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, chỉ mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.

" Cộp, cộp."

Tiếng bước bước chân vang lên nặng nhọc.

Nhìn xuyên qua khăn chùm đỏ, Tiêu Diên thấy một đôi ủng đen viền vàng tinh tế, hoa lệ, tôn quý. Trong nháy mắt, cả người nàng căng cứng, người ở trước mặt...

Là Tiêu Diễn!

Hắn chẫm rãi ngồi xuống, cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, chỉ có trời mới biết một khắc kia khi đẩy cửa ra, hắn có biết bao nhiêu giãy dụa. Nhẹ nhàng vén khăn voan của nàng lên, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn chằm chằm nàng, dường như hiện tại trước mắt chỉ cồn dung nhan của nàng.

" Sao lại là ngươi!", Tiêu Diên không vui, nhớ tới bản thân, cả người ẫn chưa khôi phục được chút khí lực nà.

" Trẫm đến khiến cho hoàng tỷ thất vọng sao? Hay là hoàng tỷ vẫn nghĩ là Vương Uẩn Chi?"

" Người đâu.", nàng định đứng dậy, lạnh nhạt mở miệng, nhưng cả thân người bỗng chỗng xụi lơ, vừa vặn ngã vào lòng Tiêu Diễn.

" Không cần kêu, trẫm đã ra lênh, mười trượng xung quanh sẽ không có bất kì ai đến gần."

Tiêu Diên lúc này nằm trong lòng hắn, tất nhiên thấy được hắn một thân hỷ phục màu đỉ, vội rụt tay lại.

Tiêu Diễn thấy thế liền cười to:

" A, quên không nói cho hoàng tỷ biết, vửa rồi ở bên ngoài không phải là tế thiên mà là đại điển đế vương thành hôn thởi cổ."

Tiêu Diên sắc mặt trắng bệch, rất khó coi, Hai mắt đầu căm tức nhìn ý cười trên mặt hắn, hừu lạnh một tiếng, lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

" Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

Hắn nhìn nàng chằm chằm, hai mắt chứa đựng ý cười lập tức trầm xuống, hai mày hơi nhăn lại, như trải qua bao thống khổ đè nén , trầm thấp khắc sâu:

" Trẫm đương nhiên biết, ngay từ đầu, khi lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng tỷ trẫm đã biết."

Trán hắn đè lên trán của nàng, thật dùng sức, khiến cho tảng sức lạnh lẽo cọ vào sinh đau.

" Trẫm thích hoàng tỷ, trẫm, muốn, nhớ, hoàng, tỷ."

Từng từ thốt lên, hắn đều có thể cảm nhận được lòng Tiêu Diên nổi lên run rẩy bực nào. Khi nói xong, hắn chỉ cảm thấy trong ngực đè nặng gong xiềng lạnh lẽo chưa bao giờ được thoải mái như vậy, thì ra thừa nhận du͙© vọиɠ trong lòng so với việc đè nén nó sảng khoái hơn nhiều!

" Tiêu Diễn, buông ra, nếu như ngươi buông tay, ta sẽ coi như không có việc gì xảy ra!"

Đỉnh đầu truyền đến một trận cười, Tiêu Diễn ôn nhu nhìn chằm chằm nàng, tay hắn nhẹ nhàng vòng đến sau đầu nàng, ân cần gỡ trang sức nặng nề trên đầu nàng xuống,vừa kéo xuống hắn tùy tiện vứt trâm cài bằng vàng ròng trên mặt đất. Trâm cài va vào nền đá xanh vang lên tiếng kêu thanh thúy, dần dần biến mất. lúc này đáy lòng nàng cũng theo đó mà trầm xuống, nàng biết Tiêu Diễn hiện tại muốn làm gì nhưng lại vô pháp ngăn cản.

" Cho dù để nàng ra khỏi cung thành gia, Hoàng tỷ cung không thể tha thứ cho trẫm phải không? Vì vây, việc gì trẫm phải để hoàng tỷ rời xa trẫm."

Hắn ghé môi bên tai nàng:

" Hoàng tỷ có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không, làm sao thân thể đang tốt tự nhiên lại trở nên mềm nhũn?"

Tiêu Diên nhắm mắt, gằn từng chữ thốt ra một cái tên" Thính Vũ!", Thanh Ninh hiện tại không rõ tung tích, người duy nhất nàng có tiếp xúc qua duy chỉ có Thính Vũ.

Tay hắn mơn trớn thắt lưng nàng, rút ra một túi hương quơ quơ trước mặt nàng.

" Ngươi sao có thể sử dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy 1", bên trong thâm cung, vì ân sủng, việc kê đơn như vậy không phải là mới lạ, Tiêu Diên tuyệt đối không ngờ Tiêu Diễn lại có thể...

Sắc trời dần tối, ánh nến đỏ là thứ ánh sáng duy nhất.

Dưới ánh nến càng làm cho long mi mảnh dài của hắn trở nên nổi bật, có chút run run, hắn cúi đầu cắn môi, nụ cười tái nhợt vô lực:

" Vô sỉ? Nếu có thể, trẫm tất nhiên sẽ không dùng loại thủ đoạn này, đây không phải mị dược. Trẫm đã nói qua cả cuộc đời này sẽ không làm tổn hại hoàng tỷ, thứ này chỉ để dùng để kiềm bước chân của hoàng tỷ thôi."

Nhẹ kéo, tóc nàng đều rơi tán loạn trên tay hắn.

" Sẽ không làm tổn hại? Thế bay giờ ngươi đang làm cái gì?", trợn mắt nhìn hắn, nàng cười lạnh.

" Yêu nàng, chỉ là yêu nàng mà thôi."

Mắt hắn sáng quắc, kiên định lại sâu không thấy đáy.

Tiêu Diên trong lòng bực bội khó chịu, bật ra tiếng thở dài, không bình tĩnh nói:

" Tiêu Diễn, ngươi dừng tay đi, thả ta ra ngoài cung, ta vẫn coi ngươi là hoàng đệ, nếu như ngươi làm ra chuyện gì với ta. Cũng đừng trách ta hận ngươi cả đời."

Hắn sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó nở nụ cười ấm áp:

" Hoảng tỷ rất thanh tỉnh."

Ngay sau đó, ánh mắt hắn tràn đầy lãnh ý, tàn khốc:

" Nhưng khi trẫm tưởng tượng hoàng tỷ thừa hoan dưới thân thể nam nhân khác, trầm liền hận không thể gϊếŧ người!"

Bàn tay di chuyển đến đai lưng của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra, kiện giá y màu đỏ kia sẽ tần tầng lớp lớp mà biến mất, tay hắn lưu lại đó nửa ngày, nóng bỏng hôn lên vành tai mẫn cảm của nàng, thốt ra những lười khiến cho người khác đỏ mặt:

" Đêm nay, trẫm tuyệt đối không thả nàng đi!"

( Thịt đến thịt đến phục vụ bà con!!! {=3=})

Chương 22 sẽ có trong vòng 1 tuần nữa nha