Chương 6

Giọng nói kỳ lạ của Nhị Mao khiến tôi giật bắn mình, lúc tôi quay lại nhìn thì càng thấy mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, vì sau lưng tôi nào còn bóng dáng của Nhị Mao nữa, chỉ còn lại một màu đen như mực.

Tôi tiếp tục bước về phía trước, rất nhanh đã đến Miếu Thổ Địa.

Ông nội đặt tấm ván cửa xuống rồi lấy hương nến và cống phẩm từ túi áo ra dâng lên Thổ Địa, ông ấy cũng chẳng quan tâm đến việc Hồng Dao đang rêи ɾỉ đau đớn ở đó.

“Được rồi, chuyện của chúng ta đã xong, chúng ta về nhà thôi.” Ông nội thắp hương xong thì quay ra nói với tôi.

Tôi vô thức ngẩn người, chẳng lẽ chúng tôi cứ rời đi thế à? Bỏ Hồng Dao ở đây một mình ư?

“Ông nội, chúng ta cứ về như vậy sao? Cứ bỏ mặc Hồng Dao ở lại đây à? Chẳng lẽ chúng ta không đỡ đẻ giúp cô ấy được sao?” Tôi lập tức chất vấn ông nội.

Thật quá tàn nhẫn, đây là muốn đẩy Hồng Dao vào chỗ chết rồi. Ngay cả một phụ nữ bình thường sinh con cũng phải dạo một vòng ở cửa tử, huống hồ cô ấy chỉ là kẻ ngốc.

“Con thì hiểu cái gì! Có Thổ Địa toạ ở đây, con sợ gì chứ? Hơn nữa Hồng Dao là vợ của Thổ Địa, đâu phải thứ con có thể nhìn?” Sắc mặt ông nội tối sầm, chỉ vào tôi mà mắng to.

Điên rồi, chắc chắn là ông nội điên rồi. Một bức tượng đất sét thì đỡ đẻ kiểu gì chứ?

Tôi mặc kệ, cúi xuống hỏi Hồng Dao thế nào, nhưng cô ấy chỉ nắm chặt tay tôi, nói: “Đau, đau lắm, Dương ơi, tôi đau quá, cứu tôi với.”

Khuôn mặt Hồng Dao đã trở nên tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau tuôn ra. Thấy cô ấy như vậy, lòng tôi đau nhói, dù bình thường tôi không ưa cô ấy nhưng lúc này tôi cũng cảm thấy thương xót.

Lúc này tôi chợt nhớ đến những chuyện ở công trường. Công trường ít nữ công nhân, chỉ có mấy bác gái, nhưng bác gái nào cũng rất mạnh mẽ, thường đùa cợt chẳng biết ngại gì cả. Tôi nhớ họ từng đùa rằng sinh con đơn giản lắm, chỉ cần tụt quần xuống, rồi rặn giống như đi nặng là con lòi ra rồi.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ đành đánh liều, nắm tay Hồng Dao rồi hét lớn: “Hồng Dao, cô hãy nghe tôi nói, giống như đi nặng vậy, cố lên, cố gắng rặn đi.”

Hồng Dao nghe lời tôi nói nên bắt đầu dùng sức rặn, nhưng vừa rặn thì càng đau, đau đến mức cô ấy khóc thét lên.

Máu chảy ào ạt từ váy của Hồng Dao lan ra khắp nơi. Tôi vén váy cô ấy lên xem, lúc này tôi liền muốn tát mình một cái, thậm chí cô ấy còn chưa cởϊ qυầи lót kia kìa.

Tôi đưa tay toan cởϊ qυầи lót của Hồng Dao, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị đá một cú vào lưng, ngã lăn ra đất. Quay đầu lại nhìn, ông nội đang nhìn tôi với khuôn mặt xanh mét.

Ông nói: “Dương à, con muốn chết hay sao? Ông đã nói rồi, Hồng Dao là vợ của Thổ Địa, con không được phép nhìn, biến về nhà ngay.”

“Mẹ kiếp, tình hình thế này mà ông còn quản mấy chuyện đó sao? Có phải ông điên rồi không, cô ấy sẽ chết mất!” Tôi đứng lên, lớn tiếng mắng ông ấy.

Tôi chỉ muốn đỡ đẻ giúp Hồng Dao thôi, chẳng lẽ cả việc này cũng không được phép? Vậy cái ông Thổ Địa đó chắc chắn là kẻ điên rồi. Chẳng lẽ đưa Hồng Dao đến bệnh viện đỡ đẻ thì ông ta sẽ gϊếŧ hết bác sĩ hay sao? Đây là cái thứ Thổ Địa chó đẻ gì vậy?

“Mày câm miệng cho ông!” Ông nội càng giận dữ, ông ấy gào lên với tôi rồi quay người quỳ trước tượng Thổ Địa, bảo tôi chỉ là hành động vô ý mà thôi, mong Thổ Địa đừng trách phạt.

Sau khi nói xong, ông nội đứng dậy kéo tôi ra ngoài. Tôi không biết ông nội lấy sức lực đâu ra mà khiến một thanh niên trai tráng như tôi cũng không kìm lại được, tôi cứ bị ông nội lôi từng bước ra ngoài như thế.

“Đồ gϊếŧ người, tên đồ tể, ác quỷ, ông không phải ông nội của con, ông nội con không phải người như vậy.”

Trên đường, tôi lớn tiếng mắng ông nội, lúc này trong lòng tôi chỉ còn lại sự thất vọng với ông. Ông nội tôi nào phải người như vậy, trước kia ông nội là người tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, đâu phải là thứ ác quỷ như hôm nay, cứ mãi lạnh lùng nhìn Hồng Dao chết vì đau đớn trong Miếu Thổ Địa.

Chát.

Ông nội tát vào mặt tôi một cái, giận dữ quát: “Tao là đồ gϊếŧ người, vậy mày là gì? Mày chính là đồng lõa. Tao làm vậy vì ai hả? Còn không phải là vì mày hay sao? Đừng lắm lời nữa, mau về nhà.”

Ông nội mắng tôi xong lại lôi tôi đi tiếp, nhưng tôi bị lời ông nội nói làm cho chấn động. Đúng vậy, nếu ông nội là kẻ gϊếŧ người, vậy tôi là gì? Tôi chính là đồng lõa, chính tôi đã giúp ông nội đưa Hồng Dao đến Miếu Thổ Địa, chính tôi cũng trơ mắt nhìn cô ấy đau đớn quằn quại, tôi là đồng lõa.

Tôi như người mất hồn mất vía trở về nhà, trông tôi lúc đấy không khác gì một cái xác không hồn.