"Gì cơ, em nhìn thấy Hồng Dao?" Tôi còn kinh ngạc hơn cả Nhị Mao.
Hôm đó Hồng Dao sinh con trong Miếu Thổ Địa xong thì mất tích, tôi đã tìm khắp trấn Thanh Hà mà không thấy, sao cô ấy lại chạy lên thành phố được?
"Em, em cũng không chắc lắm, hình như là hôm qua, xưởng em nghỉ làm, em với mấy người đồng nghiệp ra phố chơi, thì nhìn thấy một người trông giống Hồng Dao lắm. Em còn lấy làm lạ, không biết tại sao các anh lại yên tâm để Hồng Dao lên thành phố, em định đi theo nhìn xem. Nhưng đi theo một lúc thì Hồng Dao lại biến mất, sau đó thì em chẳng nhớ gì nữa. Anh Phi Dương, liệu chuyện em bị ma ám có liên quan đến Hồng Dao không?" Nhị Mao trả lời.
Chuyện này đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng của Nhị Mao. Lần trước cậu ấy bị ma xui quỷ khiến thế nào, suýt chút nữa thì làm hại Hồng Dao, cũng suýt nữa thì quỳ chết trước cửa nhà tôi, cuối cùng là ông nội ra tay giúp đỡ. Lần này lại bị ma ám, làm sao cậu ấy có thể không sợ được chứ.
"Không đâu, Hồng Dao đi cùng với ông nội anh ra ngoài rồi, hôm nay mới đi thôi." Tôi vội vàng nói dối để giải thích.
Từ khi Hồng Dao lớn bụng, ông nội đã không cho cô ấy ra ngoài, vì vậy đến hôm nay không ai biết về tình trạng của Hồng Dao ra sao, tôi đành dùng lời nói dối này để che đậy.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Thôi, em đi đây anh Phi Dương, ngày mai em phải đến xưởng làm việc lại rồi, giờ em phải về." Nhị Mao nghe xong, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không phải là vấn đề liên quan đến Hồng Dao thì tốt, nếu không sau này cậu ấy sẽ chẳng dám quay về làng nữa vì quá đáng sợ.
Nhị Mao vội vàng rời đi, còn tôi thì ở nhà trầm ngâm suy nghĩ. Tôi tin rằng Nhị Mao không nhìn nhầm đâu, chắc chắn là do Hồng Dao làm, chính cô ấy đã khiến Nhị Mao quay về đốt Miếu Thổ Địa. Vị Thổ Địa đó đã chiếm đoạt cô ấy, thậm chí khiến cô ấy mang thai, cô ấy không oán hận Thổ Địa mới lạ.
Chớp mắt trời đã tối sầm, tôi thu dọn đồ đạc và quyết định dẫn theo chó vàng ra ngoài. Ông nội đã bị người ta bắt cóc, tôi phải cứu ông về.
Tôi dẫn theo chó vàng lần nữa đến Miếu Thổ Địa, nơi này giờ đã thành đống đổ nát, lửa tuy đã tắt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ rất cao.
"Gâu, gâu, gâu!"
Chó vàng đột nhiên sủa dữ dội về phía bụi cỏ xung quanh Miếu Thổ Địa, thậm chí còn muốn lao vào, tôi vội vàng ngăn nó lại và hét lớn: "Ai đó, ai ở đó, mau ra đây!"
Một người chầm chậm bước ra, đó là một người đàn ông nhìn khoảng năm, sáu mươi tuổi, tôi nhận ra ngay đó chính là thợ làm giấy người thôn Lưu Gia, Lưu Nhất Thủ.
"Lưu Nhất Thủ, là ông à, đồ khốn kiếp, chính ông đã bắt cóc ông nội tôi, mau giao người ra đây!" Tôi lập tức giơ cái rìu nhỏ lên, hét lớn với Lưu Nhất Thủ, chó vàng cũng gầm gừ, sẵn sàng lao vào.
Lưu Nhất Thủ giật mình, nhìn chó vàng và cái rìu trong tay tôi mà có phần e sợ, lập tức lùi lại mấy bước.
"Trần Phi Dương, có bản lĩnh thì đừng nhằm vào tôi làm gì, cậu bắt nạt một lão già như tôi thì có ích gì, có gan thì đi tìm Thổ Địa mà tính sổ!" Lưu Nhất Thủ đáp lại.
"Tìm thì tìm, ông tưởng tôi sợ à. Nhìn đi, hôm nay nếu Nhị Mao không nhanh chân hơn tôi một bước, tôi cũng đã đốt sạch cái miếu rách đó rồi. Tôi muốn xem cái ông Thổ Địa khốn kiếp đó có khả năng gì. Nói mau, ông nội tôi ở đâu, không giao người ra thì hôm nay tôi chém chết ông." Tôi tức gằn giọng nói.
"Được rồi, cậu giỏi lắm, người không ở chỗ tôi, muốn cứu ông nội cậu, thì đem đứa trẻ đến đổi." Lưu Nhất Thủ đáp.
"Mẹ kiếp, quả nhiên là ông, Đại Hoàng, xông lên, cắn chết ông ta đi."
Nghe lời Lưu Nhất Thủ nói, tôi giận sôi gan, tên khốn kiếp này còn dám uy hϊếp tôi vào lúc này.