Trong lòng Lam Y vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng cậu làm bộ không có chuyện gì, chạy về liền cúi đầu không nhìn Mạc Lâu đυ.ng vào trong ngực hắn.
Mạc Lâu bị nhào vào trong ngực theo bản năng liền giơ hai tay ôm lấy cậu.
Vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng: "Có chuyện gì vậy? Có gì khó chịu sao? "
"Không có việc gì." Lam Y bước ra khỏi vòng tay của hắn.
Hắn theo thói quen nắm lấy bàn tay Mạc Lâu.
"Anh, hôm nay còn muốn cùng đi nhân tộc chơi."
"Ừm." Mạc Lâu buông tay Lam Y, sau đó đang mười ngón tay vào nhau, còn nắm chặt một cái.
Lam Y chú ý tới chi tiết nhỏ này, thoáng dời ánh mắt xuống, nhìn thấy bàn tay của đối phương nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của mình.
Bên trong như có pháo hoa nhỏ đang nở rộ.
Trước kia cậu cũng chưa từng chú ý tới chi tiết này, hiện tại nhìn thấy làm mặt cậu có chút nóng bỏng.
Nhưng nhiều hơn là hạnh phúc.
Cậu mang theo tâm tình sung sướиɠ triển khai ma pháp trận, rất nhanh đã đi tới ngõ nhỏ ngày hôm qua bọn họ đến.
Nhưng con hẻm này đã được bày ra một số gian hàng, dòng người tấp nập.
Nửa sau lưng Lam Y áp sát Mạc Lâu, đầu đặt ở bả vai Mạc Lâu, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mạc Lâu.
Mà thở ra hơi nóng giống như ma lực chui vào tai hắn.
Tai cậu đỏ lên.
Ma Long nhất tộc ở trong bóng tối có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy.
Cho nên Mạc Lâu nhìn thấy cái lỗ tai nhọn xinh xắn này biến thành màu đỏ.
Hắn cảm thấy rất đáng yêu nên muốn đến gần nhìn kỹ, không cẩn thận cánh môi chạm vào bộ phận mũi nhọn kia ngoài ý muốn cảm thấy rất mềm mại.
"A." Lam Y bị đυ.ng phải không thể khống chế khẽ lên tiếng.
Khuôn mặt của cậu ngay lập tức đỏ.
Từ khi mơ giấc mộng kia, cơ thể Lam Y dường như bị mất khống chế.
May mắn trong bóng tối, Mạc Lâu nhìn không thấy, cậu khẽ hô một hơi.
Mạc Lâu nhìn thấy tất cả càng tò mò, đồng thời cảm thấy Lam Y như vậy rất đáng yêu.
Hắn ma xui quỷ khiến một lần dán môi thậm chí ngậm nhẹ lỗ tai Lam Y.
Lúc này Lam Y ngốc mao trực tiếp đứng lên, giống như một con mèo xù lông vậy.
Sắc mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu, cậu cố gắng đẩy Mạc Lâu ra một chút, chậm lại vài giây, mang theo âm mũi nói: "Anh, đừng dựa vào em gần như vậy."
Nhìn Lam Y đẩy hắn ra xoay người lại, sắc mặt có chút ửng hồng, hắn mở miệng nói chuyện có chút khàn khàn: "Được."
Trong không khí yên tĩnh vài phút, cuối cùng Lam Y nói: "Anh, chúng ta nên ra ngoài trước đi."
Sắc mặt cậu đã khôi phục lại như thường, đi ra ngoài hẳn là nhìn không thấy cái gì.
"Ừm." Mạc Lâu đáp ứng.
Lam Y lần thứ hai xoay tay, ma pháp trận phát ra kim sắc quang mang xuất hiện trên mặt đất.
Họ lại chuyển đi một lần nữa.
Lần này chuyển ra phía sau một ngôi nhà.
Chờ sau khi đứng vững, ma pháp trận từ lòng bàn tay Mạc Lâu xuất hiện, trong nháy mắt trang phục của hai người đổi thành bộ dáng nhân tộc.
Hai người ăn ý không nói ra chuyện vừa rồi ở trong hẻm nhỏ, đi ra đường cái.
Ra đường phát hiện người đến người đi lại đặc biệt nhiều, có trẻ con vui đùa chạy qua bên cạnh bọn họ.
Lam Y nhớ rõ Mạc Lâu không thích ở nơi đông người, kéo hắn đi về phía bên cạnh.
Đột nhiên phía trước hoàng cung đỉnh lầu có người thổi kèn, tiếp theo vô số người đi về phía trước.
Lam Y tuy rằng tò mò, nhưng hôm nay không thể bỏ lại Mạc Lâu. Cậu lôi kéo Mạc Lâu đi đến chỗ bên cạnh đường, tránh người chạy.
Mạc Lâu đi theo bên cạnh cậu tùy ý cậu lôi kéo, rất nghe lời đi theo.
Chờ cách xa không sai biệt lắm, Lam Y kiễng chân ý đồ nhìn rõ chuyện đã xảy ra ở phía trước.
Đột nhiên Mạc Lâu ôm cậu lên để cho cậu ngồi trên cánh tay hắn.
Lam Y bất ngờ bị ôm lên có chút kinh hoảng, hai tay luống cuống một chút ôm lấy cổ Mạc Lâu.
"Như vậy có thấy không?" Mạc Lâu hỏi.
Lam Y cựa quậy trên cánh tay hắn, ngồi vững nhìn về phía trước, còn thiếu chút nữa mới có thể thấy rõ người đứng ở trên hoàng cung.
"Không có, anh lên trên một chút."
Mạc Lâu vững vàng nâng cậu lên.
"Được rồi, em thấy được rồi."
Lúc này phía trên hoàng cung cũng có động tĩnh.
Một ông lão tóc bạc, đội vương miện hoa lệ, cầm bảo trượng vàng nạm bảo thạch đi lên phía trước, phía sau đi theo là công chúng mà cậu nhìn thấy ngày hôm trước cùng các hiệp sĩ.
Người đứng vị trí thổi kèn lập tức lui sang một bên nửa quỳ, lập tức những binh sĩ khác đứng trên tường thành đi theo nửa quỳ xuống, dân chúng dưới hoàng thành cũng theo đó nửa quỳ xuống.
Ông lão chống trượng đứng thẳng lưng lộ ra uy nghiêm.
"Ta rất vui khi hiệp sĩ trưởng đã đưa con gái ta, Attila trở về. Hắn là một hiệp sĩ dũng cảm."
"Hôm nay triệu tới các vị, là chứng kiến lời hứa hẹn của ta."
"Attila sẽ sớm kết hôn với kỵ sĩ trưởng."
Nói xong ông đem tay công chúa đặt vào lòng bàn tay kỵ sĩ trưởng.
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên.
Lam Y ôm chặt Mạc Lâu, hiện tại tâm tình cậu vô cùng kích động, lúc nhân tộc vỗ tay cậu cũng nhiệt tình vỗ tay.
Sau đó là công chúa xinh đẹp và hiệp sĩ đẹp trai mãi mãi hạnh phúc với nhau.
Đột nhiên cậu nhớ lại giấc mơ tối qua, anh trai coi cậu như cô dâu.
Không biết Mạc Lâu hiện thực đối với nửa kia có yêu cầu thế nào.
Cậu duỗi tay tiếp tục ôm cổ Mạc Lâu, sau đó giống như lơ đãng hỏi.
"Anh, hai người này ở cùng một chỗ, thật hạnh phúc. Tương lai anh sẽ ở bên ai?"
Mạc Lâu không biết vì sao cậu lại hỏi vấn đề này, nhưng trước mắt hắn không có ý nghĩ này, chỉ muốn biến thành rồng đem lam bảo thạch vây ở giữa, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Ước mơ của mỗi con ma long là có được viên ngọc quý giá nhất xinh đẹp nhất, sau đó rơi vào giấc ngủ sâu.
Không giống cha hắn vì ba nhỏ mà từ bỏ giấc mộng ôm kho báu ngủ.
"Sẽ không ở cùng một chỗ với người khác."
Lam Y có chút mất mát, lông mi màu vàng buông xuống.
Tiếng hoan hô phía trước còn vang lên, mà nơi này trở nên an tĩnh lạ thường.
Thế nhưng Lam Y ngẫm lại cậu còn có thể cùng Mạc Lâu làm bạn tốt cả đời, Mạc Lâu cũng đáp ứng cậu.
Không nhất thiết phải trở thành người yêu, hơn nữa đó chỉ là một giấc mơ, không nghĩ về nó nữa là tốt rồi.
Tâm trạng sa sút của cậu lại tốt lên.
Mạc Lâu nhạy cảm nhận ra tâm tình của cậu, thanh âm nhu hòa hỏi: "Có phải thân thể lại không thoải mái hay không?"
Lam Y ngẩng đầu cười nói: "Không có."
Sau đó bọn họ lại đi dạo trong nhân tộc, về sau Lam Y mệt mỏi.
Thế nhưng Mạc Lâu không có đem cậu về lại tẩm cung mà đem cậu mang đến lâu đài của hắn.
Sau khi gặp nhau năm tuổi, Lam Y thường xuyên đến nhà Mạc Lâu chơi, cậu coi nơi đây như ngôi nhà thứ hai của mình vậy.
Mạc Lâu ôm cậu từ trên không trung đáp xuống bệ cửa sổ phòng Mạc Lâu.
Hắn đẩy cửa vào.
Phòng Mạc Lâu rất đơn giản, chỉ có màu đen trắng, trên đầu giường treo một bức tranh mà họa sĩ vẽ cho hai người bọn họ khi bọn họ đến nhân tộc, làm cho căn phòng đơn điệu này trở nên rực rỡ.
Đi vào bên trong, cậu còn nhìn thấy trên bàn bên giường bày hai đứa trẻ tay trong tay đáng yêu, cùng bảo thạch màu đỏ làm thành tiểu cung tiễn.
Đó là món quà xin lỗi năm Lam Y năm tuổi tặng Mạc Lâu, hiện tại xem ra giống như một vật nhỏ phiên bản mini.
Lam Y tiến lên nhìn hai đứa trẻ, hai người này đại biểu cho cậu và Mạc Lâu.
Là lúc trước cậu trộm lông vũ mà vũ tộc tặng đại phụ vương làm thành, thủ công có chút kém, thành phẩm tuy khá xấu lại có chút đáng yêu.
Sau đó đại phụ vương tức giận, làm cậu từ đấy đến giờ không được ngủ với tiểu phụ vương nữa.
Cậu cũng nhìn thấy một ngăn kéo không khóa.
Cậu kéo ra xem, bên trong đều là đồ thủ công mấy năm nay cậu làm.
Cậu có một sở thích là rất thích làm các loại đồ chơi, nhưng không thích đặt trong phòng của mình.
Vì thế cậu đưa toàn bộ cho Mạc Lâu, không nghĩ tới hắn đều cẩn thận đặt ở chỗ này.
Cậu giống như một con gấu nhỏ ăn vụng mật ong, ngọt ngào, đồng thời trong ngực có cảm xúc khác nhau toát ra.
Mạc Lâu từ phía sau cậu đi tới, vươn tay lấy hai đứa trẻ.
Đôi mắt hẹp dài hơi cong, trong mắt là hình hai con búp bê xấu xí, toát ra lưu quang màu đỏ sậm.
Thanh âm trầm thấp mang theo ý cười trêu ghẹo nói bên tai Lam Y: "Lúc trước anh tưởng em sẽ tặng đá quý cho anh, không ngờ là hai đứa bé, rất đáng yêu."
Cậu cảm giác lần này Mạc Lâu có gì đó khác với lần đến gần cậu trong ngõ nhỏ trước đó, cậu xoa xoa lỗ tai bị hơi nóng thổi có chút đỏ bừng, cam chịu Mạc Lâu cố ý ở bên tai cậu nói chuyện.
Đại phụ vương nói ma long đều có chút xấu.
Lam Y cũng cố ý nâng người lên, nhưng Mạc Lâu tựa hồ đoán được cậu có động tác, trực tiếp hai tay đặt ở trên eo cậu, đầu tựa vào vai cậu.
Một đôi tay to trên thắt lưng nhỏ tựa hồ đυ.ng phải đường thắt eo, làm cho cậu mềm nhũn.
Cả người cậu không thể tin mở to hai mắt, hốc mắt nóng lên.
"Anh, anh lui một chút." Cậu dùng khuỷu tay đẩy nhẹ ngực Mạc Lâu ở phía sau.
Mạc Lâu nghe lời di chuyển bước chân, nhưng hai tay kia vẫn còn ở trên thắt lưng cậu, nhưng lời nói tiếp theo càng làm cho Lam Y sôi trào: "Lam Y eo của em thật nhỏ, không có ăn đủ cơm sao? "
Nói xong hắn còn nhéo nhéo.
Đầu cậu như bôc khói đến nơi, cậu cũng không biết phải nói cái gì, che mặt, lỗ tai dựa về phía trước cũng che cậu lại.
Thanh âm như sợi tơ từ kẽ tay truyền đến.
"Anh đừng đùa giỡn em."
Mạc Lâu buông tay ra, kết quả Lam Y đứng không vững dựa vào trong ngực hắn.
"Anh không có đùa giỡn em." Hắn đến gần nhìn Lam Y đang che mặt, cố gắng nhìn thấy Lam Y đỏ mặt.
Hôm nay Lam Y đặc biệt đáng yêu.
Lại không ngờ Lam Y buông tay quay đầu hôn lên chóp mũi hắn một cái.
Sau đó nhanh chóng quay lại tiếp tục che, nhỏ giọng nói: "Anh đùa giỡn, em cũng muốn đùa giỡn anh."
Mạc Lâu bị hôn một cái ngây dại, mũi hắn vẫn giữ lại xúc cảm êm ái nhẹ nhàng, có một dòng điện nhỏ chạy toàn thân hắn.
Sửng sốt thật lâu cũng không nói gì.
Chờ hơi nóng tan đi Lam Y mới buông tay xuống, nhìn thấy vẫn là một Mạc Lâu ngây ngốc như cũ.
Lam Y đến gần nhìn Mạc Lâu ngẩn người.
Ngay sau đó cậu được hôn lại.
Nhưng Mạc Lâu hôn môi, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Mạc Lâu cười khẽ: "Trả lại rồi."
Lam Y mặt lại đỏ lên, trong đầu đều là khuôn mặt Mạc Lâu vừa tới gần, còn có hơi thở của đối phương, những thứ này đều được phóng đại.
Sửng sốt một chút, cậu lập tức lấy tay che mặt.
"Anh quá đáng, anh chính là đang đùa giỡn em!"
Cậu tránh Mạc Lâu ra, lui về phía sau rơi vào trong giường Mạc Lâu.
Cậu kéo chăn cuộn mình lại, cố gắng chôn mình để cho hắn không nhìn thấy cậu.
Lúc này Mạc Lâu mang theo tiếng cười sung sướиɠ truyền đến, cậu lại cuốn một lần nữa, làm cho Mạc Lâu hoàn toàn không nhìn thấy, lăn sang một bên như một cái nem rán.
Mạc Lâu đi lên, ngồi xuống bên cạnh cậu, ý đồ đào Lam Y đang chôn mình ra.
Lam Y không muốn đi ra thay đổi phương hướng lăn sang một bên.
Hai người ở chỗ này đùa giỡn.