- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoàng Tước Vũ
- Chương 53: Anh thấy em không nhớ anh thì có
Hoàng Tước Vũ
Chương 53: Anh thấy em không nhớ anh thì có
“Alo? Ban nãy em không nghe rõ, anh nói gì cơ? Tín hiệu ở chỗ em không được tốt lắm.”
“Anh bảo là...”
“Alo?”
Điện thoại bị cúp rồi. Hai giây sau, cô gọi lại.
Thế nhưng bọn họ chưa nói được mấy câu thì lại bị ngắc ngứ.
Lần này Hạ Úc Thanh cúp máy, nhắn tin SMS cho Lục Tây Lăng, may mà sau khi vòng tròn xoay một lúc lâu thì tin nhắn cũng được gửi đi.
Cô nói tín hiệu ở đây không được tốt lắm, để cô đi xuống dưới nói chuyện với anh.
Lục Tây Lăng trả lời: Không cần đâu. Em an toàn là anh yên tâm rồi, mau đi ngủ đi.
Hạ Úc Thanh: Ừm, vậy em đi ngủ trước đây, em buồn ngủ quá rồi, ngủ ngon nhé.
Lục Tây Lăng: Ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh và Khương Dĩnh tiếp tục việc phỏng vấn hôm qua chưa hoàn thành.
Tối đến về khách sạn, cô miễn cưỡng kết nối được với wifi, gọi video cho Lục Tây Lăng để báo bình an.
Vào lúc video kết nối được, Hạ Úc Thanh vừa nói được câu “chào buổi tối” thì hình ảnh bị đơ.
May mà gương mặt của Lục Tây Lăng có nhìn kỹ cũng vẫn thấy đẹp, nó đơ đến mức thành powerpoint thì vẫn đẹp đến mức cô do dự một lát mới dám tắt đi rồi gọi lại.
Lần này chưa được năm giây thì âm thanh đã bị ngắc ngứ thành từng chữ từng chữ một.
Hạ Úc Thanh bỏ cuộc, cô vẫn gửi tin nhắn SMS, gửi biểu cảm “QAQ”.
Lục Tây Lăng: Em vẫn ở khách sạn hôm qua sao?
Hạ Úc Thanh: Đúng vậy, ngày mai sẽ đến một thị trấn khác.
Lục Tây Lăng: Phỏng vấn thuận lợi chứ?
Hạ Úc Thanh: Nghe tiếng địa phương hơi mất sức, lát nữa còn phải xử lý tài liệu ghi âm với đàn chị nữa.
Lục Tây Lăng: Mau đi đi, cũng không còn sớm nữa, làm xong nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Hạ Úc Thanh: Được, vậy anh cũng đi nghỉ sớm đi nhé.
Lục Tây Lăng: Ừm, trước khi đi ngủ nói với anh một tiếng nhé.
Hạ Úc Thanh: Được.
Thế nhưng khi Hạ Úc Thanh khó khăn lắm mới xử lý hết đống tài liệu ghi âm đậm giọng địa phương đó thì cô đã buồn ngủ đến mức đầu óc mơ màng rồi. Cô gập cuốn sổ lại vứt sang một bên, ba giây sau đã ngủ mất.
Sáng hôm sau dậy, cô có hai tin nhắn.
Một là “Ngủ rồi sao?”, một cái nữa là “Ngủ ngon”.
Hạ Úc Thanh vội vàng gửi tin nhắn cho Lục Tây Lăng, giải thích là tối qua mình buồn ngủ quá.
Lục Tây Lăng trả lời là không sao cả, bảo cô hôm nay làm việc tốt nhé.
Hôm nay thôn quê mà cô phải đi còn hẻo lánh hơn, gần như là nơi nghèo khổ nhất trong huyện nghèo khó nhất của tỉnh.
Bọn họ đi vào sâu trong thôn, phỏng vấn cán bộ của thôn địa phương và hộ nghèo khó cuối cùng thoát khỏi cảnh này. Thư ký chi bộ đảng của thôn là một sinh viên đại học, cũng là một cô gái, hành sự rất quả quyết, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Hạ Úc Thanh.
Được biết Hạ Úc Thanh cũng là một học sinh nghèo khó đi từ núi ra, thư ký chi bộ cứ bắt cô làm một buổi tọa đàm ở trường cấp hai trong thôn, chia sẻ một vài kinh nghiệm học tập và sinh sống.
Vì bị mất nhiều thời gian quá nên sau khi buổi phỏng vấn kết thúc thì trời đã tối rồi, thư ký chi bộ thôn mời cô ăn bữa cơm với danh nghĩa là cá nhân cô ấy.
Hạ Úc Thanh thấy cuộc sống thường nhật cũng là một dạng tài liệu, sau khi được đồng ý, cô quay hoàn cảnh sinh sống của thư ký chi bộ thôn.
Lúc ăn cơm tối, ba cô gái đang ở ba giai đoạn khác nhau của cuộc đời nói chuyện rất vui vẻ, họ kết bạn Wechat với nhau.
Ăn cơm xong, thư ký chi bộ thôn gọi một bà con đến, người đó lái một chiếc xe điện, đưa Hạ Úc Thanh và Khương Dĩnh về khách sạn trên thị trấn.
Tắm xong, Hạ Úc Thanh vừa thảo luận về lịch trình ngày mai với Khương Dĩnh vừa xử lý tài liệu phỏng vấn.
Những việc trong tay tạm thời đã xử lý xong, cô cầm điện thoại lên xem thì mới phát hiện ra trong nhật ký cuộc gọi, có một cuộc gọi đến vào khoảng nửa tiếng trước.
Cô gọi lại, lại là tiếng ngắc ngứ.
Lục Tây Lăng tức đến mức buồn cười: “Ở đó không có trạm 4G sao?”
Hạ Úc Thanh: “Gà gì cơ?”
Cuộc gọi bị cúp, bọn họ tiếp tục dùng cách nói chuyện nguyên thủy nhưng hiệu quả là nhắn tin SMS.
Lục Tây Lăng hỏi cô về lịch trình hai ngày tiếp theo.
Hạ Úc Thanh trả lời bảo mai sẽ lên thị trấn phỏng vấn một xí nghiệp có mô hình giúp đỡ người nghèo, ngày kia thì sang thị trấn bên cạnh để quay trường học có hai học sinh năm ngoái đỗ Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, sau đó thì về Nam Thành.
Cô đã xây dựng hướng đi cho bài báo này, về cơ bản là bao gồm cả mấy phương diện như nông nghiệp, công nghiệp, giáo dục, y tế, chính sách.
Lục Tây Lăng: Khá là toàn diện.
Hạ Úc Thanh: Đương nhiên rồi.
Lục Tây Lăng: Anh không phải là khen em đâu.
Hạ Úc Thanh còn đang gõ chữ thì bên phải màn hình lại có một tin nhắn xuất hiện: Nhớ anh không?
Nếu nói có từ ngữ nào khiến người ta nhìn thôi đã thấy tim mình ngọt ngào như một bình nước có ga bị làm đổ thì chắc chắn là ba chữ này..
Hạ Úc Thanh cười, quay đầu lại nhìn Khương Dĩnh ở giường bên cạnh một cái, cô ấy đeo tai nghe vào xem bộ phim điện ảnh đã tải trước trong điện thoại.
Không thể không nói về phương diện này, cô ấy có kinh nghiệm hơn cô. Cô ấy biết ở thị trấn hẻo lánh này sẽ chẳng có hoạt động giải trí gì.
Hạ Úc Thanh yên tâm tiếp tục nói chuyện.
“Chắc là có một chút.”
Cô trả lời như vậy.
Lục Tây Lăng: Hứ.
“Thật đấy, nếu bây giờ anh ở bên em thì tốt quá, như vậy thì em sẽ được ôm anh đi ngủ.”
Trước khi cô nhấn gửi, cô vẫn thấy hơi ngại nên xóa câu đằng sau đi.
Lục Tây Lăng: Vậy em đi ngủ sớm đi, ngủ là gặp được anh.
Hạ Úc Thanh: Anh buồn ngủ rồi sao?
Lục Tây Lăng: Em không buồn ngủ à?
Hạ Úc Thanh: Hơi hơi.
Lục Tây Lăng: Vậy thì mau đi ngủ đi.
Bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện hôm bằng việc chúc ngủ ngon.
Hạ Úc Thanh lại bị tiếng rung đánh thức.
Nó chỉ rung lên ba cái là đã dừng lại rồi.
Cô bị ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại làm chói mắt, cô híp mắt lại, thấy tin nhắn mới hiện ra ở chỗ thông báo.
Lục Tây Lăng: Tỉnh dậy chưa?
Hạ Úc Thanh nhìn đồng hồ, giờ là bốn giờ sáng.
Cô híp mắt lại, vừa ngáp vừa trả lời: Sao thế? Anh tỉnh rồi hay là bị mất ngủ?
Lục Tây Lăng: Em đoán xem?
Lục Tây Lăng không để cho cô có thời gian đoán, rất nhanh sau đó anh lại gửi tin nhắn thứ hai đến: Có phải là em ở khách sạn thương mại Cảnh Dật không?
Hạ Úc Thanh: Đúng.
Lục Tây Lăng: Vậy xuống đây đi.
Hạ Úc Thanh tỉnh táo ngay lập tức, cô chỉ mới đánh chữ “anh” thôi đã ấn nhầm nút gửi đi rồi.
Còn Lục Tây Lăng thì khẳng định sự suy đoán mà cô còn chưa nói hết: Ừm.
Hạ Úc Thanh ngồi dậy, hai chân cô tìm dép trong bóng tối. Cô nhớ ra mình chưa trả lời lại Lục Tây Lăng nên lại cầm điện thoại lên trả lời: Đợi em một chút.
Cô bật đèn pin trên điện thoại lên, vội vàng cởi đồ ngủ ra, lần lượt mặc nội y, áo phông và quần bò dài, đi thêm đôi giày vải rồi rón rén đi ra ngoài cửa, mở cửa ra rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.
Cô đi thật nhanh qua hành lang, đi cầu thang xuống dưới. Đúng vậy, gọi là “khách sạn thương mại” nhưng lại là một nhà nghỉ nhỏ còn chẳng có thang máy.
Đi qua sảnh lớn, cô đẩy cửa kính ra.
Những cửa hàng bên đường đều đã tắt đèn, trên con đường không có một ai, dưới ánh đèn đường màu vàng cũ kỹ, có một chiếc xe sang màu đen quen thuộc đỗ ở đó.
Cửa sổ xe được kéo xuống, cô dừng lại nhìn thêm một cái nữa, bước hai bước xuống dưới cầu thang.
Cô đi đến bên đường, mở cửa xe ra, thấy người mặc áo trắng, quần đen đang ngồi trên ghế lái với gương mặt thanh tú trông có nét mệt mỏi, cô vẫn thấy thật khó tin: “Là anh thật sao?”
Lục Tây Lăng nhìn cô, cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng: “Không phải em bảo mong anh ở đây sao, anh đến thật rồi thì em lại kinh ngạc như vậy, anh thấy em không nhớ anh thì có.”
Hạ Úc Thanh đi vào xe, đóng cửa lại ngay.
Cô còn chưa kịp ngồi vững thì Lục Tây Lăng đã chống tay lên cửa xe, nghiêng người qua. Bàn tay anh giữ lấy gáy cô. Trong bóng tối, anh lại gần cô, đột nhiên, giọng anh trầm xuống: “Nhớ anh không?”
“Nhớ.”
“Vậy sao?”
Dường như nói miệng thôi thì không tính vậy, anh hôn dồn dập, chạm vào đầu lưỡi cô rồi đi sâu vào trong, anh muốn chắc chắn là cô nhớ anh thật.
Không thở được hơi nào khiến l*иg ngực cô như muốn phát nổ. Cô đưa tay ra, bất giác nắm chặt cổ áo anh. Trong những hơi thở, cô có thể ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh, lòng cô lâng lâng, sau đó, cô nghe thấy một tiếng gọi trầm trầm: “Thanh Thanh.”
Những gì Lục Tây Lăng muốn không chỉ dừng lại ở đó, bóng tối chính là sự ẩn giấu tốt nhất. Một đường ẩm ướt kéo dài từ tai xuống xương quai xanh rồi đến nơi kín hơn dưới vạt áo. Đầu cô như muốn nổ tung ra vậy, ngón tay cô bám vào tóc anh, giọng cô cầu xin như sắp khóc, không được ở đây đâu.
Khi Lục Tây Lăng lùi ra, anh để lại một cái hôn trên môi cô.
“Anh lái xe qua đây sao?” Hạ Úc Thanh giả vờ như không có chuyện gì, nói. Hai tay cô đưa ra sau để móc hàng khóa đó lại, thực ra tai cô đã đỏ bừng lên rồi.
“Ừm.”
“Lái mất bao lâu?”
“Gửi tin nhắn xong là qua luôn.” Lục Tây Lăng thấy cô đã móc khóa lại, tạo ra một đường hơi cong lên. Tự dưng anh thấy cổ họng mình khô lại, anh nhìn qua chỗ khác.
Lái xe hơn năm tiếng.
Hạ Úc Thanh tính ra mà ngạc nhiên: “Nửa đêm nửa hôm lái xe không an toàn, ít nhất thì anh cũng phải mang theo một người nữa chứ.”
“Thế em bảo anh phải làm sao, anh thấy cho người ta trói em về là tốt nhất ấy.” Giọng anh không nặng cũng không nhẹ.
Sự điên cuồng bồng bột nhất thời này, có lẽ không thích hợp với người như anh.
Ban nãy khi đi trên đường, anh vừa lái xe vừa thấy mình thật hoang đường.
Thế nhưng trong màn đêm hun hút, một thân một mình đến tìm người mình yêu. Giữ bí mật, sự mong chờ và mạo hiểm, đó lại là một kiểu lãng mạn khác.
Hạ Úc Thanh cười thành tiếng: “Mệt không, anh có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Lục Tây Lăng tìm một chỗ trống ở gần đó để đỗ xe, lấy một vali hành lý nhỏ ra từ sau cốp xe.
Quầy lễ tân không có ai cả, Hạ Úc Thanh phải hỏi mấy lần “có ai không”. Cuối cùng cũng có một cô gái ngủ đến mức đầu tóc rối bù đi ra từ sau cánh cửa gỗ bên cạnh. Cô ấy ngáp, đưa cho họ một căn phòng với vẻ hơi bực mình.
Có lẽ là vì lúc trước từng đến thị trấn ở quê Hạ Úc Thanh nên Lục Tây Lăng không đến mức không chấp nhận nổi hoàn cảnh ở đây.
Hạ Úc Thanh ra ngoài vội nên không cầm thẻ phòng của mình theo, cô ở phòng của Lục Tây Lăng như một lẽ đương nhiên.
Cô nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy, nhìn chút ánh sáng trắng lọt qua khe cửa, có một giây phút nào đó, cô nghĩ mình đang nằm mơ.
Cánh cửa mở ra, người Lục Tây Lăng toàn hơi nước. Anh ngồi xuống bên giường, nghiêng đầu nhìn cô: “Ngủ rồi à?”
Cô mở mắt ra nói: “Ừm.”
Cô không nói gì nữa, chỉ chống khuỷu tay lên, chống người lên, lại gần hôn anh một cái.
Đường lui của cô đã bị chặn lại, Lục Tây Lăng giữ gáy cô. Dường như bóng của núi hạ phủ xuống, nhưng nó lại khiến lòng cô như có sóng dạt dào.
“Ngày mai mấy giờ dậy?” Lục Tây Lăng thành khẩn hạ người xuống, ngọn núi chuyển động lên xuống.
“Tám giờ.”
Lục Tây Lăng đưa tay lên nhìn giờ, đã năm giờ rồi, nửa tiếng nữa thôi là trời sáng rồi.
Một khi biết thời gian rồi, anh cứ như có đồng hồ đếm ngược, rơi vào trạng thái rất gấp gáp.
Đó là sự tinh tế muốn cô ngủ nhiều hơn được một chút, nhưng cũng là sự sốt ruột, muốn thỏa mãn cơn nghiện của mình.
Hạ Úc Thanh không biết cảm giác khó thở là vì hôn hay là vì nóng, nó khiến bọn họ thiếu chút nữa thì ngất đi. Cô đẩy anh ra, nhắc nhở bằng giọng hơi: “Cái đó...”
Động tác của Lục Tây Lăng khựng lại.
Sau đó, anh tựa đầu lên vai cô.
Xin lỗi, anh không mang, anh chẳng nghĩ đến việc này.
Anh đẩy người dậy, kéo ngăn kéo đầu giường ra, không ôm hi vọng gì cả. Quả nhiên, ngăn kéo trống trơn không cho anh hi vọng nào cả.
Lục Tây Lăng thở dài, hôn lên trán đầy mồ hôi của cô: “Bỏ đi, đi ngủ.”
Hạ Úc Thanh ôm anh, mặt cô vùi vào hõm vai anh, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói, em giúp anh được không.
Lục Tây Lăng không nói gì, nhưng anh giữ tay cô lại,
Nhưng, cô giằng ra.
Lục Tây Lăng thấy hơi khó hiểu.
Sau đó, hơi thở đó rời khỏi bên tai anh.
Tiếng rúc rích bên dưới, bóng tối khiến người ta cảnh giác, khiến người ta liên tưởng đến một loài động vật dịu dàng nào đó đang rúc vào cái ổ được tạo nên từ cái hang.
Lục Tây Lăng mất một giây để phản ứng lại, anh lập tức đưa tay ra ôm cô, ngăn cô lại: “Thanh Thanh...”
“Không sao đâu.” Cô cười, nói: “Không sao cả.”
Không sao thật mà, anh làm cho cô nhiều lần vậy rồi, sao cô lại không được?
Cô muốn để anh biết.
“Em thực sự rất nhớ anh.”
Rèm cửa sổ chưa đóng kín, sắc trời dần có sắc trắng màu bụng cá.
Sắp sáng, nhưng chưa sáng, nó tạo ra sự mơ màng mà người ta chẳng thể phân biệt là cơn mơ hay hiện thực.
Lục Tây Lăng ôm ngay lấy Hạ Úc Thanh, cho dù “cơn dư chấn” vẫn chưa biến mất.
Hạ Úc Thanh nghiêng đầu đi để tránh, anh di đầu cô qua, hôn cô một cách cố chấp nhưng cũng rất nâng niu, anh nắm lấy những ngón tay đang chống cự của cô.
Cô non nớt quá, nhưng thứ anh khó chống lại được nhất lại chính là sự non nớt này, anh muốn kiên trì thêm một chút thôi cũng khó.
Lục Tây Lăng ôm cô thật chặt, một lúc lâu sau nhịp tim của anh mới ổn định trở lại.
Anh cầm cốc nước sạch trên tủ bên cạnh, vặn ra đưa cho cô. Còn anh thì đứng lên đi vào phòng tắm.
Khi anh quay lại, trong ánh sáng còn tối của bầu trời, Hạ Úc Thanh đã ôm lấy chăn, đôi mắt đầy vẻ buồn ngủ đang cố mở ra, đóng vào rồi lại mở ra. Dưới hàng lông mi dài đó có chút quầng thâm, cô là một bông hoa hải đường màu trắng sắp đi vào giấc ngủ.
Lục Tây Lăng đi qua đó, kéo rèm cửa sổ lại, che đi sắc trời đang sáng lên rất nhanh.
Anh nằm xuống giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, anh đặt chuông đồng hồ giúp em.”
Hạ Úc Thanh thậm chí còn không có sức để gật đầu, cô chỉ chớp mắt một cái thôi.
Lục Tây Lăng nắm lấy tay cô, hôn ngón tay cô rồi đặt lại vào trong chăn.
Không biết nói chào buổi tối hay chào buổi sáng thì đúng hơn.
Anh nghĩ một giây rồi vẫn nói chào buổi tối.
Chào buổi sáng để nói sau khi cô tỉnh dậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoàng Tước Vũ
- Chương 53: Anh thấy em không nhớ anh thì có