Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Tước Vũ

Chương 50: Em bảo vệ anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thị trấn nhỏ chật hẹp, người trên thị trấn khó mà rời đi, người rời đi lại không muốn trở về. Vì thế quá trình đô thị hóa phải dừng lại, phát triển chậm, tới bây giờ vẫn là dáng vẻ mặt mày xám xịt, dơ dáy, bẩn thỉu.

Hạ Úc Thanh chỉ ở lại Nam Thành hơn hai năm rồi lại trở về thị trấn, lại cảm thấy địa phương nhỏ này cũ nát không chịu nổi. Rõ ràng lúc học trung học, trong lòng cô, thị trấn cực kỳ phồn hoa, hoàn toàn đối lập với trong thôn.

Cô không khỏi cảm thán tầm nhìn rất quan trọng.

Nếu cô không liều mạng rời quê hương đi đến Nam Thành học, thì chỉ sợ cô cũng sắp trở thành ếch ngồi đáy giếng, cho rằng bầu trời trên miệng giếng đã vô cùng rộng lớn rồi.

Bọn họ ngủ lại một khách sạn gần chợ, cách âm ở đây không tốt, bề mặt tường không khác gì giấy, xe gắn máy bay vυ"t trên đường, có thể nghe rõ tiếng kêu. Căn phòng nhỏ, phong cách trang trí không có gì đáng kể, chăn ga gối đệm sạch sẽ hay không cũng không thể xem xét kỹ được.

Mà đây đã là khách sạn có điều kiện tốt nhất thị trấn.

Hạ Úc Thanh rất sợ bọn họ ở không quen, may mà Lục Sênh nói, coi như là đến trải nghiệm cuộc sống.

Thật ra văn hóa ăn khuya trên thị trấn cũng không tệ.

Một vùng ven sông, gần trường trung phổ thông và quảng trường văn hóa, dọc cả một con đường đều là quầy bán đồ nướng. Sau khi trời tối, các nhà hai bên đường đều lục tục mở quán, khói lửa nghi ngút, không khí phố phường rất chân thật.

Hồi Hạ Úc Thanh học cấp ba, tối thứ Sáu không có lớp tự học buổi tối, trường cũng cho phép học sinh nội trú tự do hoạt động, có đôi khi cô sẽ cùng Tống Miêu đi sang khu bên cạnh ăn đồ ăn.

Cô lần theo ký ức tìm đến quán ăn lúc đó, may mắn vẫn còn mở.

Hạ Úc Thanh làm chủ, gọi món cá nướng nổi tiếng trong quán, đáng tiếc ba người kia là người Giang Nam, không ăn được cay, phải bảo chủ quán bỏ ít ớt và tiêu nên mùi vị thua kém không ít.

Mọi người nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng và Lục Sênh đi khoảng mười lăm phút đến chỗ thợ khắc bia, xác nhận không có gì sai sót rồi thanh toán hết.

Chu Tiềm không đi theo bọn họ, Lục Tây Lăng bảo anh ấy đi tới huyện Lộc Sơn, nói là để cho anh ấy đi làm ít chuyện.

Thời gian xác lập bia được quyết định vào xác mai, dựa theo tập tục quê nhà, đến lúc đó không thể thiếu pháo, tiền giấy và hương nến. Hạ Úc Thanh đi một chuyến đến cửa hàng hàng mã, chuẩn bị đầy đủ những thứ này.

Hai giờ chiều, Chu Tiềm về tới thị trấn, lái một chiếc xe van hình như mới thuê được.

Bên này, đám người Hạ Úc Thanh thuê một chiếc xe tải nhỏ, cũng đã vận chuyển xong xuôi.

Một nhóm ba chiếc xe, xe tải nhỏ đi tận đằng trước, ba người Hạ Úc Thanh ngồi trên chiếc xe kia theo sát phía sau, xe van của Chu Tiềm đi cuối cùng.

Vào trong thôn là đường đất, xe bị xóc nảy, tốc độ chậm rãi.

Đi lòng vòng mấy chỗ ngoặt lớn, hết hơn bốn mươi phút mới đến cổng thôn.

Xe tải nhỏ đi phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Lục Tây Lăng đỗ xe theo sau.

Hạ Úc Thanh kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra, hỏi người ngồi ở trên thùng xe tải nhỏ: “Bác ơi, sao vậy ạ?”

“Có người chặn đường, không cho qua.”

Hạ Úc Thanh sửng sốt, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.

Lục Tây Lăng muốn ngăn cản nhưng chậm một bước, cũng lập tức xuống xe theo.

Hạ Úc Thanh chạy đến trước chiếc xe tải nhỏ thì thấy trên con đường duy nhất vào thôn có bảy, tám người đang đứng, người dẫn đầu không ai khác chính là bác cả Hạ Hành Tài và anh họ Hạ Hạo.

Hạ Úc Thanh không thể kiềm chế được khi nhìn thấy Hạ Hành Tài, trong nháy mắt đó, lòng cô đột nhiên sinh ra sợ hãi: “... Các người muốn làm gì?”

“Làm cái gì? Mẹ mày đã chạy theo người ta, từ lâu đã không còn là người phụ nữ của nhà họ Hạ rồi, đồ đê tiện rác rưởi mà còn muốn nhà họ Hạ bọn tao xác lập bia mộ trong phần mộ tổ tiên sao?”

Hạ Úc Thanh bị ngôn ngữ ô uế đó làm cho tức giận đến mức mặt đỏ rực: “Tôi không cho phép ông nói mẹ tôi như vậy!”

“Mày chạy vào trong thành phố ở với người giàu có, giống hệt mẹ mày! Ông đây tạo điều kiện cho mày ăn cho mày uống, mày lại hố ông đây nợ nần chồng chất, còn dám tự hào vác mặt về đây à?”

Lục Tây Lăng đi tới, ôm lấy vai Hạ Úc Thanh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đã đỏ lên rồi.

Âm điệu của Lục Tây Lăng không cao, giọng điệu cũng bình tĩnh: “Phiền ông tránh đường.”

Hạ Hành Tài dùng đôi mắt sắc đánh giá Lục Tây Lăng: “Mày chính là người giàu có ở bên cạnh cháu gái tao à? Bọn tao giúp mày nuôi nó đến khi tốt nghiệp cấp ba, mày cứ như thế chiếm lấy người, không còn gì để nói chứ? Nhìn mày cũng giống như người có thể diện, trong thôn bọn tao có quy định, mỗi đứa con gái gả đi đều phải có ít nhất hai mượn vạn sính lễ. Tao cũng chẳng lấy thêm của mày một đồng hời nào.”



Hạ Úc Thanh vội vàng giật tay áo Lục Tây Lăng: “Đừng nghe ông ta!”

Lục Tây Lăng ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Hạo đứng ở bên cạnh Hạ Hành Tài: “Tôi nhớ anh đã ký một phần tài liệu.”

Sắc mặt Hạ Hạo biến đổi.

Hạ Hành Tài “phì” một tiếng: “Đứng lấy cái tài liệu chó má gì ra dọa! Đây là địa bàn của ông đây, ông đây định đoạt!”

Lúc hai phe giằng co, thôn dân ở xung quanh vây lại xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều biết Hạ Úc Thanh. Hai năm không gặp, chỉ cảm thấy người con gái mười tám tuổi đã thay đổi, phong cách Tây đến mức không nhận ra thì đều có chút kinh ngạc.

Lại nghe được Hạ Hành Tài nói cái gì mà “người giàu có bên canh”, trong lúc nhất thời đều dùng ánh mắt mờ ám đánh giá.

Lúc này, Chu Tiềm đi tới.

Không chỉ có một mình anh ta, mà ở sau lưng còn có một người đàn ông hào hoa phong nhã, mặc âu phục giày da.

Người đàn ông đi lên phía trước một bước, cầm lấy một phần tài liệu, đưa cho Hạ Hành Tài: “Xin chào, tôi là luật sư đại diện của anh Lục. Công ty tôi đã tiếp nhận ủy thác của anh Lục, toàn quyền xử lý chuyện tiền từ thiện bị bên ông biển thủ dùng vào việc khác. Đây là thẻ luật sư của tôi.”

Sắc mặt Hạ Hành Tài đột nhiên biến đổi, ông ta giơ tay lên, giống như thật sự muốn nhận lấy tài liệu của người luật sư kia để nhìn cho rõ ràng nhưng lại không dám.

Lúc này Hạ Hạo kéo Hạ Hành Tài lại: “Ông già, đi thôi! Tôi nói người khác có thể kiện chúng ta mà ông không nghe. Đến lúc đó tôi đã ngồi tù rồi, còn đi đâu tìm vợ được chứ!”

Sao Hạ Hành Tài có thể dễ dàng cam tâm chứ: “Có bản lĩnh thì kiện tôi đi! Ông đây tạo điều kiện cho nó ăn, cho nó uống, ông đây không cần bỏ tiền ra à? Lúc đó nếu không phải ông đây thu nhận giúp đỡ nó thì nó đã chết từ lâu rồi, còn có thể sống tới ngày hôm nay để lên mặt uy phong trước mặt ông đây à?”

Ông ta liếc mắt ra hiệu cho năm, sáu người giơ xẻng và thanh gỗ ở sau lưng, mấy người này lập tức đi lên phía trước hai bước, giơ vũ khí trong tay lên.

Hạ Úc Thanh không hề nghĩ ngợi tiến lên một bước, chắn trước người Lục Tây Lăng.

Lục Tây Lăng sửng sốt, duỗi tay kéo cô trở về, kéo vào lòng, cúi đầu, thấp giọng nói: “Làm gì vậy?”

“Em bảo vệ anh.” Hạ Úc Thanh cực kỳ nghiêm túc.

Lục Tây Lăng khẽ cười một tiếng: “Anh là đàn ông. Xin cô Hạ cho anh chút mặt mũi.”

Lục Sênh vẫn luôn ngồi ở trên xe, mở cửa xe ra những vẫn không đi xuống, giờ phút này nghe thấy bên ngoài ngày càng ầm ĩ thì có chút bất an, nên lập tức xuống đi, đi về phía trước.

Mới vừa đi đến chỗ đầu xe, Chu Tiềm đã ngăn cản cô ấy lại, quay đầu nghiêm túc nói: “Đừng tới đây, đi lên trên xe ngồi đi.”

“Bọn họ…”

“Đừng lo lắng.”

Lục Sênh tự biết mình không thể giúp đỡ được gì, chỉ có thể cố gắng hết sức không làm phiền thêm, bèn gật đầu, lại quay về xe, ngồi lên trên xe.

Sau khi xác nhận Lục Sênh đã lên xe, Chu Tiềm quay đầu lại, làm một dấu tay với chiếc xe đang đỗ ở cuối cùng kia.

Cửa xe mở ra, bảy, tám người nối đuôi nhau đi xuống.

Toàn bộ đều là đàn ông cao hơn một mét tám lăm, dáng người to con, mặc áo phông màu đen, đeo dây chuyền vàng lớn, trên mỗi cánh tay đều xăm hình rồng hoặc hổ.

Mấy người cuồn cuộn khí thế đi tới, ba người đi đến đứng trước Hạ Úc Thanh, giống như bức tường, gió thổi không lọt.

Khuôn mặt họ tràn đầy dữ tợn, ánh mắt vẫn luôn hung ác.

Không ai có thể làm gì.

Dẫn đầu là một tên thô lỗ đầu trọc, giọng nói chuyện vang dội như tiếng chuông: “Ông bác, xin hãy nhường chỗ. Những người anh em này của tôi đều là mấy người thô kệch, không biết nhẫn nại, tức giận là động tay động chân. Tôi sợ các người chịu thiệt.”

Trong một giây đồng hồ, Hạ Hành Tài lập tức thay đổi sắc mặt, cúi người cười làm lành: “Dễ nói chuyện, dễ nói chuyện… Vậy đi, vị trí của phần mộ tổ tiên nhà chúng tôi hơi lệch, để tôi dẫn đường cho các người.”

Hạ Úc Thanh lên tiếng: “Mộ của mẹ tôi sẽ để ở nhà họ Dư! Sau này không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Hạ các người!”

Tên đầu trọc nghe vậy thì không để Hạ Hành Tài lên tiếng, trực tiếp cắt ngang: “Em gái đã nói như vậy các người mau nhường đường đi, đường kéo dài làm mất thời gian của chúng tôi.”

Một đám người chặn đường lập tức đứng sang hai bên, nhường đường đi vào thôn.

Tên đầu trọc cười nói: “Sau này đến huyện Lộc Sơn, chỉ cần nói tên anh Bưu, tôi nhất định sẽ cho người chăm sóc các người. Tôi không tiện ở lại, phía sau còn có người, cảm ơn ông bác đã nể mặt tôi hôm nay.”

Hạ Hành Tài cười gượng gật đầu.

Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng lên xe, tiếp tục đưa bia mộ vào bên trong thôn.



Nhưng đám người đàn ông vạm vỡ lại không lên xe tiếp, nói cảm ơn Hạ Hành Tài “trượng nghĩa”, không bằng đưa Phật đưa đến Tây Phương, để cho bọn họ đi tới nhà ông ta uống miếng nước.

Hạ Hành Tài nào dám từ chối.

Xe tải nhỏ chạy vào phần mộ của nhà họ Dư ở trong thôn, thuê mấy người thầy giúp tháo bia mộ.

Xe lại đánh lái trở ra.

Đến cổng thôn, xe van đang đậu ở đây vẫn đang chờ.

Tên đại ca đầu trọc vẫy tay chặn xe lại, Lục Tây Lăng dừng xe, mở cửa sổ xuống.

Tên đại ca đầu trọc gật đầu cười, tiến lên đưa một cái túi vải.

Lục Tây Lăng nhận lấy: “Làm phiền rồi.”

Đợi tên đại ca đầu trọc đi rồi, Lục Tây Lăng đưa túi vải cho Hạ Úc Thanh: “Nhìn xem, còn sót thứ gì không?”

Hạ Úc Thanh lấy đồ vật trong túi vải ra, nhất thời ngây ngẩn.

Ở bên trong là những tấm ảnh được cô ép dưới lớp vải dầu trong suốt, giấy khen dán trên tường, còn có chứng nhận thi đại học, thẻ học sinh cấp ba, thẻ ra vào, thẻ ăn cơm và một đống đồ linh tinh khác.

Những thứ đồ kỷ niệm bình thường đầy ý nghĩa đều ở đây.

Hóa ra bọn họ không phải đi uống nước mà là đi “cướp sạch”.

Hạ Úc Thanh cầm lấy một tấm giấy khen, bên trên khen ngợi “học sinh ba tốt”, không nhịn được nghẹn ngào: “... Cảm ơn.”

Sao anh có thể tỉ mỉ như vậy, dịu dàng như vậy. Anh theo dõi quyết tâm sẽ không bao giờ trở về nhà họ Hạ của cô nên thay cô nhặt lại những kỷ niệm vụn vặt này.

Lục Tây Lăng cười cười, đưa cánh tay ra, xoa nhẹ trên đầu cô một cái.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là mấy người đàn ông to con kia hộ tống… Sau này Hạ Úc Thanh đi về hỏi mới biết, bọn họ là do Chu Tiềm thuê đến, vốn không phải xã hội đen thật. Bọn họ là một đội, đều là diễn viên, chuyện nhận tiết mục dọa người này.

Có ngày hôm qua, nên hôm nay Hạ Hành Tài hoàn toàn không thò đầu ra, cả đường bọn họ đi đều thông suốt không gặp trở ngại.

Có mấy họ hàng xa bên nhà họ Dư tới giúp đỡ đào đất xác lập bia.

Bia của Dư Ngọc Lan đứng ở bên cạnh bia mộ của bà ngoại.

Đây là ý của Hạ Úc Thanh.

Ngoại trừ sợ nhà họ Hạ bên kia, sau này Hạ Hành Tài đi tế bái tổ tiên nhà họ Hạ sẽ không thể quấy nhiễu đến mẹ cô.

Càng bởi vì cô muốn linh hồn của Dư Ngọc Lan chết rồi không còn là mẹ của Hạ Úc Thanh nữa, không còn là vợ của Hạ Hành Mậu nữa.

Mà chỉ là con gái của bà ngoại.

Pháo nổ cách đó không xa, Hạ Úc Thanh đốt ba nén hương thơm trước bia mộ, nhắm mắt cúi đầu lạy ba cái rồi cắm hương xuống.

Lúc đốt giấy vàng, Lục Tây Lăng ngồi xổm ở bên cạnh cô, cũng cầm một xấp giấy, chồng chất vào trong đống lửa.

Ánh lửa sáng chói, núi rừng im lặng.

Tất cả kết thúc thì đã qua giữa trưa.

Hạ Úc Thanh gửi tiền lì xì cho mấy bà con xa, lại nhờ bọn họ sau này thỉnh thoảng đi ngang qua để ý giúp cô một chút, cô sợ Hạ Hành Tài lại tới quấy rối.

Bọn họ bảo Hạ Úc Thanh yên tâm, nếu là phần mộ tổ tiên của nhà họ Dư, với tư cách là hậu bối nhà họ Dư, đương nhiên lúc nào cũng sẽ để ý.

Có một vị cậu họ trêu chọc nói rằng Dư Ngọc Lan sinh ra con gái học đại học danh tiếng, hiện tại chôn ở đây, sau này người nhà họ Dư cũng có thể thơm lây.

Bọn họ trở lại thị trấn, ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi.

Buổi tối, Hạ Úc Thanh dẫn đám người Lục Tây Lăng đi thăm hỏi giáo viên Bành Thụ Phương.

Cô vốn đã chuẩn bị chắc chắn quán ăn nhỏ để mời cô Bành ăn cơm, nhưng cô ấy lại kiên trì muốn mời bọn họ đến nhà cô ấy ăn, hơn nữa còn mời tất cả mọi người đến, chẳng qua cũng chỉ là nhiều thêm mấy đôi đũa.

Nhà cô Bành ở đối diện sông, là căn nhà thuê.

Thuê nhà trên thị trấn rất rẻ, căn nhà thuê là căn hai phòng. Bây giờ cô ấy đang sống cùng người chị phải phẫu thuật căn bệnh ung thư cổ tử ©υиɠ bị mắc hơn nửa năm nay.
« Chương TrướcChương Tiếp »