Lục Tây Lăng nghiêng đầu né tránh, môi cô chỉ lướt qua má anh.
Anh không dám nghĩ đến hậu quả khi hôn lần nữa.
"Ngủ đi." Lục Tây Lăng ôm eo cô, cúi đầu chạm nhẹ vào trán Hạ Úc Thanh, nhỏ giọng nói: “Không phải mỗi ngày em đều đi ngủ lúc mười một giờ sao, vẫn chưa buồn ngủ à?”
Hạ Úc Thanh chỉ hơi mệt mỏi, chứ không cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô vẫn gật đầu.
Một người luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật như cô, nếu hôm nào ngủ thiếu giấc thì ngày hôm sau sẽ ngủ gà ngủ gật.
Sợ Hạ Úc Thanh lại ngây ngốc mà chạy đi ngủ trên sofa, Lục Tây Lăng dùng giọng điệu bình thường bổ sung một câu: "Ngủ ở đây đi."
Hạ Úc Thanh hơi buồn ngủ nên gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng điện thoại của em vẫn còn để ở phòng bên cạnh.”
“Tám giờ anh gọi em dậy nhé. Ngày mai em còn có hai tiết học buổi chiều.”
Lục Tây Lăng buông tay, vén chăn lên, tỏ ý muốn cô nằm xuống.
Giường đã được dọn dẹp sạch sẽ nên có hương thơm khô ráo và sạch sẽ.
Thấy người bên cạnh đã nằm xuống, Lục Tây Lắng vốn đang ngồi dựa vào đầu giường cũng nằm xuống.
Cô nằm ngay ngắn, tay chân duỗi thẳng ra. Lục Tây Lăng trực tiếp ôm eo Hạ Úc Thanh, kéo cô xoay người nằm nghiêng, thẳng thắn nói: “Anh ôm em.”
Cả cơ thể cô nằm gọn trong lòng anh, mặc dù hai người vừa trải qua một nụ hôn kịch liệt, nhưng cái ôm đơn thuần vào lúc này, vẫn làm cho cô mơ hồ: "Lục Tây Lăng..."
“Anh nói thử xem, là em may mắn mới gặp được anh, hay là vì gặp được anh, em mới trở thành một người may mắn.”
Có lẽ đây là câu nói văn vẻ nhất mà Lục Tây Lăng nghe được từ miệng Hạ Úc Thanh.
Anh trả lời: “Ngược lại, anh phải là người cảm thấy may mắn mới đúng.”
Tám giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Hạ Úc Thanh tràn đầy sức sống thức dậy.
Ngược lại, Lục Tây Lăng không quá uể oải nhưng tinh thần cũng được tốt lắm. L*иg ngực của người nào đó rất lớn, cô chưa nói được mấy câu với anh thì đã ngáp lên ngáp xuống. Lục Tây Lăng nói cô ngủ thêm, không được nửa phút thì cô đã ngủ.
Lục Tây Lăng không phải là một người quá xem trọng du͙© vọиɠ, bình thường cũng rất bận rộn. Đặc biệt là hai năm nay anh vừa mới tiếp nhận công ty, cục diện ở công ty rất rối loạn, mỗi ngày anh đều phải đấu trí đấu dũng đến cạn kiệt sức lực, buổi tối về nhà vừa nằm xuống thì đã ngủ. Lúc bị bà nội hối thúc kết hôn, anh chỉ có thể qua loa lấy lệ, nói bản thân rất bận rộn, nhưng nó cũng không thật sự chỉ là một cái cớ.
Thỉnh thoảng anh cũng có nhu cầu sinh lý, nhân lúc đi tắm thì anh sẽ tự giải quyết.
Hơi thở của người trong lòng dần sâu hơn, một mùi hương ấm áp khiến anh cảm thấy bị giày vò.
Lục Tây Lăng trợn mắt nhẫn nhịn một lúc lâu, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Sau nửa đêm, Hạ Úc Thanh xoay người, cánh tay vỗ về phía trước, làm cho Lục Tây Lăng tỉnh dậy. Kế tiếp, lại là một trận hành hạ.
Anh vốn dĩ đã khó ngủ, thời gian ngủ say cũng có hạn.
Vậy nên, tối nay, anh gần như thức trắng.
Lục Tây Lăng dẫn Hạ Úc Thanh đi ăn sáng xong, anh tự lái xe đưa cô về trường. Sau khi trở về, anh đến hồ bơi nước nóng trong phòng tập dục của chủ sở hữu tiểu khu bơi vài vòng, mệt mỏi mới giảm bớt được một chút. Anh quay lại căn hộ tắm rửa, ngủ thêm hai giờ nữa mới cảm thấy bản thân được sống lại.
Thời gian tiếp theo, Hạ Úc Thanh vô cùng bận rộn.
Cô phải chuẩn bị cho kỳ thi cấp sau vào tháng mười hai. Sau khi kỳ thi cấp sáu kết thúc, bài tập cuối kỳ cũng được cô sắp xếp xong, cộng thêm chương trình học song song hai bằng đại học, bài tập nhiều đến nổi Hạ Úc Thanh không còn thời gian.
Lục Tây Lăng từng đến đón cô qua nhà, dù sao thì cũng là làm bài tập, làm ở đâu cũng được.
Cô thông qua giao diện dành cho sinh viên của trường để đăng nhập vào cơ sở dữ liệu VIP hoặc cơ sở dữ liệu Vạn Phương*, nhưng tuyết rơi ngày càng nhiều, anh không đành lòng nhìn cô phải vò đầu bức tai như vậy, nên đã đưa cô quay lại trường.
(*)Cơ sở dữ liệu Vạn Phương là cơ sở dữ liệu trực tuyến quy mô lớn được phát triển bởi Công ty dữ liệu Wanfang , bao gồm các tạp chí , biên bản hội nghị , bài báo , thành tích học tập và các bài báo hội nghị học thuật.
Mặc dù hai người có gặp nhau, nhưng thời gian ở chung với nhau thì rất ít.
Mãi đến Tết dương lịch, tất cả các chương trình học trong học kỳ này của Hạ Úc Thanh mới kết thúc, chỉ còn chờ kỳ thi cuối năm nữa thôi.
Lục Tây Lăng dẫn cô đến công viên Disneyland ở Thượng Hải chơi, còn có Lục Sênh và Chu Tiềm đi chung nữa.
Lục Sênh và Thang Hi Nguyệt vừa trở về từ Tokyo, còn chưa nghỉ ngơi được hai ngày, nhưng vừa nghe thấy anh cả cuồng công việc muốn dẫn bạn gái đi chơi, cô ấy tất nhiên không thể từ chối trách nhiệm này.
Lục Tây Lăng còn đề nghị gọi Chu Tiềm đi theo. Lục Sênh không có ý kiến gì, đúng lúc cô ấy lười phải cầm vali xách tay.
Ngày cuối cùng của năm nay, sau khi Lục Tây Lăng xử lý xong tất cả công việc thì đi chung với Chu Tiềm về nhà họ Lục để đón Lục Sênh, sau đó lại xuất phát đến trường đại học đón Hạ Úc Thanh.
Dựa theo thời gian đã hẹn trước, Hạ Úc Thanh xách theo một vali hành lý nhỏ, đứng chờ trước cổng trường.
Chiếc xe đến đón cô không phải chiếc xe nhỏ đã quen thuộc kia, mà là một chiếc SUV.
Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, Lục Sênh ngồi trên ghế phụ phía trước đã hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra và vẫy tay: “Thanh Thanh!” Hạ Úc Thanh cũng mỉm cười, vẫy tay lại với cô ấy.
Chu Tiềm dừng xe, Lục Tây Lăng mở cửa sau bước xuống, đi tới ven đường, nhận lấy hành lý trong tay cô. Nhìn thấy Hạ Úc Thanh mặc áo khoác lông, đeo khăn quàng cổ và bao tay giữ ấm, anh mới yên tâm.
Hạ Úc Thanh thoáng liếc nhìn anh, ý cười đong đầy trong mắt.
Anh bước về phía cốp xe, cô cũng đi theo.
“Em lên xe ngồi trước đi.” Lục Tây Lăng duỗi chân dò xét, cốp xe lập tức cảm ứng được mà mở ra.
Anh nhìn vào bên trong, cảm thấy không nói nên lời. Vali của anh để vào đầu tiên, vali của Chu Tiềm và Lục Sênh đặt vào sau. Cốp xe rộng rãi như vậy, lại bị hai người bọn họ nhét đầy ắp, không còn chỗ trống.
Khi Lục Tây Lăng dời vali của Lục Sênh sang chỗ khác, Hạ Út Thanh lên tiếng: “Cần em giúp một tay không?”
"Không cần đâu."
Lục Tây Lăng lấy ba cái vali xuống, dựa theo kích thước sắp xếp lại vào cốp xe, dành ra thêm không gian.
Lúc anh quay đầu định lấy vali của cô thì Hạ Úc Thanh đã dùng một tay xách nó lên, tay còn lại nâng phía dưới, vững vàng đặt nó vào cốp xe.
"..."
Hạ Úc Thanh nhìn anh: "Sao vậy?"
Lục Tây Lăng không nói lời nào, đẩy vali của cô vào trong rồi giơ tay lên ấn nút đóng cốp xe lại, tùy ý xoa đầu cô: “Lên xe thôi.”
Hạ Úc Thanh ngồi xuống ghế sau, Lục Sênh cười híp mắt, quay đầu lại: “Anh, anh lên ghế trước ngồi đi, em muốn ngồi chung với Thanh Thanh.”
Lục Tây Lăng không chút lưu tình: "Không được."
"... Hẹp hòi!"
Lục Sênh kéo hộc đựng đồ phía trước ra, lấy một chiếc túi giấy, quay lại đưa cho Hạ Úc Thanh: “Đây là một số món quà chị mang về từ Tokyo, em chọn một thứ đi.”
Sau khi xác định muốn cùng Lục Tây Lăng đi Disney chơi, Hạ Úc Thanh đã tranh thủ thời gian làm bài tập về nhà.
Thông qua một số video phổ biến, cô đã có thể phân biệt đa số các nhân vật. Ví dụ như hai mặt dây chuyền trong túi giấy, một cái hình Duffy*, cái còn lại là hình Stella Lou*.
(*) Gấu Duffy: là một nhân vật búp bê nguyên bản được thiết kế từ California Adventure Park và được phát triển tại Tokyo DisneySea .
(*)Stella Lou: một nhân vật búp bê của Disney,là một con thỏ màu tím.
Hạ Úc Thanh biết Lục Sênh thích Stella Lou, nên cô đã chọn gấu Duffy.
Xe ra ngoài thành phố, chạy lên xa lộ.
Ngày nghỉ lễ, lại là năm mới, có thể tưởng tượng được lượng người đi lại ngày mai nhiều thế nào.
Vì muốn trải nghiệm của chuyến du lịch này không quá tệ, ngoại trừ việc mua vé trước thì tối nay, bốn người sẽ ngủ lại ở khách sạn Disneyland, để sáng mai được ưu tiên vào cổng.
Lục Sênh lại đưa một túi đựng đồ ăn vặt ra ghế sau, Hạ Úc Thanh chọn một gói kẹo dẻo vị trái cây dễ ăn mà lại không bẩn tay.
“Thanh Thanh, em đoán xem, lần trước anh của chị đến công viên viên giải trí là lúc nào?” Lục Sênh lấy túi đồ ăn vặt lại.
Hạ Úc Thanh vừa xé túi kẹo vừa cười hỏi: “Khi nào?”
“Hồi cấp ba, hình như là năm học lớp mười một. Ở Nam Thành có một công viên giải trí rất lớn, mấy năm trước lợi nhuận không tốt nên đã ngừng kinh doanh, rất đáng tiếc. Lúc đó là lễ Halloween, chủ đề là nhà ma, chị không dám đi một mình nên đã nhờ anh ấy đi chung với chị. Kết quả, anh ấy nói có thể đi, nhưng chị phải làm bài tập giúp anh ấy. Em nói có quá đáng hay không, anh ấy lại muốn một học sinh cấp hai giúp anh ấy làm bài tập về nhà.”
Hạ Úc Thanh bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn Lục Tây Lăng một cái.
Ngược lại, anh không quan tâm lắm.
Cô hỏi Lục Sênh: “Làm bài tập môn gì?”
“Môn ngữ văn… không đúng, đây không phải là trọng điểm. Quan trọng là, mười năm rồi, cuối cùng tổng giám đốc Lục cũng bằng lòng đi chơi những trò chơi ngây thơ này, đúng không?” Câu cuối cùng, Lục Sênh nhìn về phía Lục Tây Lăng nói.
Ngay cả mí mắt Lục Tây Lăng cũng lười nâng: "Em còn nói nhảm thêm câu nào nữa thì lần sau sẽ không dắt em theo.”
Lục Sênh "hừ" một tiếng: “Xem như em đã nhìn ra, đãi ngộ giữa em gái và bạn gái không giống nhau.”
Hạ Úc Thanh ngồi không cũng trúng đạn, lặng lẽ nhét một viên kẹo dẻo trái cây vào miệng.
Cô quay đầu, liếc nhìn Lục Tây Lăng một cái rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh ăn không?”
Lục Tây Lăng lắc đầu.
Cô nhìn lại, ngay lúc này Lục Sênh đang hướng mặt về phía trước, còn Chu Tiềm thì nghiêm túc lái xe, vậy nên cô lấy một viên kẹo dẻo nhét vào miệng anh rồi nhanh chóng rút tay về.
Hạ Úc Thanh nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Tây Lăng.
Xe chạy lên đường cao tốc không bao lâu thì trời đã tối. Hôm nay, ở Nam Thành gió thổi mạnh, xe chạy với tốc độ một trăm hai mươi km/h, tiếng gió bên ngoài cửa sổ cũng ồn ào hơn.
Trong tiếng nhạc ồn ào, Lục Sênh ngủ trên xe.
Lục Tây Lăng vươn tay ôm bả vai Hạ Úc Thanh, cúi đầu thì thầm: “Em có muốn ngủ một lát không?”
“Còn chưa buồn ngủ.” Hạ Úc Thanh cũng hạ giọng.
Sau khi lên xe, Hạ Úc Thanh đã tháo khăn quàng cổ và bao tay ra, để qua bên cạnh.
Lục Tây Lăng cầm tay cô lên kiểm tra cẩn thận, thấy mu bàn tay không có gì khác thường: “Vẫn thoa thuốc mỗi ngày chứ?”
"Dạ."
"Có tái phát không?"
"Không có. Em rất chú ý giữ ấm."
Lục Tây Lăng đang hỏi về thuốc trị tê tay.
Công việc kinh doanh của anh liên quan đến thiết bị y tế nên tiếp xúc rất nhiều với bác sĩ. Lúc đó anh đã tham khảo ý kiến của một chuyên gia da liễu đã về hưu, xin ông ấy một loại thuốc mỡ được xem là “bí mật” trong ngành của họ, hiệu quả điều trị chứng nứt nẻ tay chân rất tốt.
Sau đó anh đưa cho Hạ Úc Thanh, dăn cô mỗi ngày đều phải thoa thuốc, cho đến khi mùa Đông trôi qua.
Thời gian này, mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn cho cô, nội dung chỉ có hai chữ: thoa thuốc.
Lục Tây Lăng nhỏ giọng thì thầm với Hạ Úc Thanh, hỏi cô khi nào thi, chuyện học tập có tốt không, mùa đông có kế hoạch gì, v.v..
Hạ Úc Thanh trả lời: "Có lẽ nghỉ Đông em sẽ đi làm thêm, đã liên lạc xong hết rồi.”
“Tuyển dụng online à?”
" Dạ."
“Nghỉ Đông đến chỗ anh ở đi.”
"... Được." Hạ Úc Thanh rất ngại ngùng.
“À, phải rồi.” Cô chợt nhớ đến cái gì đó rồi nói tiếp: “Em có một người bạn học cấp ba, có lẽ nghỉ đông cô ấy sẽ đến Nam Thành chơi.”
“Em giữ liên lạc với tất cả các bạn học cấp ba à?”
“Không có, chỉ có vài người thôi. Mặc dù có nhóm wechat nhưng cũng mới được lập gần đây thôi. Cô ấy là bạn thân nhất ở cấp ba của em.”
Lục Tây Lăng gật đầu: "Đến lúc đó anh sẽ cho em mượn tài xế, để em đưa cô ấy đi chơi.”
Nói chuyện một hồi, Hạ Úc Thanh vô thức ngáp một cái, ngả đầu lên vai Lục Tây Lăng: “Em ngủ một lát.”
" Được."
Máy phát nhạc trên xe kết nối với điện thoại của Lục Sênh, danh sách bài hát của cô ấy rất hỗn loạn, thể loại gì cũng có.
Sau mấy bài hát trữ tình Âu-Mỹ là một bản nhạc rock ồn ào, khiến người nghe phải giật mình.
Lục Tây Lăng nhìn về phía trước quát nhỏ: “Mau tắt nhạc đi.”
Chu Tiềm lập tức giơ tay lên, vặn nhỏ âm lượng.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn Hạ Úc Thanh, xác nhận cô không bị đánh thức.
Chu Tiềm đang ngồi trên ghế lái nhìn vào trong kính chiếu hậu.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng mặc kệ nhìn thấy bao nhiêu lần anh ấy vẫn cảm thấy mới mẻ. Cuối cùng, Chu Tiềm không nhịn được mà bật cười.
Lục Tây Lăng: "Cười cái gì?"
“Anh quản nhiều quá vậy, ngay cả cười cũng không cho tôi cười.” Chu Tiềm cảm thấy oan ức.
Đêm khuya, xe chạy đến khách sạn.
Hạ Úc Thanh và Lục Sênh ngủ chập chờn nên vẫn còn buồn ngủ, hai ngừa vừa ngáp vừa xuống xe, hành lý trong cốp xe đều gia cho hai người đàn ông đi lấy.
Bước vào khách sạn đèn đuốc sáng rực, Hạ Úc Thanh ngẩng đầu quan sát.
Cột thạch cao màu trắng nối thẳng lên mái vòm, cửa sổ thiết kế giống như ở nhà thờ. Ban công tầng hai lồi ra ngoài, cách trang trí rất phù hợp với phong cách lễ hội.
Còn phải chờ xếp hàng chờ đăng ký nhận phòng một lúc nên Hạ Úc Thanh tháo balo trên lưng xuống, lấy máy chụp ảnh ra.
Lục Tây Lăng đẩy vali của anh và cô đi vào, đứng sau lưng cô, nhìn khung ảnh đang lấy nét trong máy chụp ảnh: “Em đang chụp gì thế?”
Hạ Úc Thanh vươn tay chỉ cho anh xem: “Cửa sổ chỗ đó rất giống cửa sổ trong nhà thờ, ánh sáng rất đẹp.”
Ngay lúc này, tiếng gọi của Lục Sênh vang lên: " Anh, tới xếp hàng!"
Lục Tây Lăng nhìn sang, "Hai người xếp hàng đi. Lát nữa chúng tôi chụp ảnh xong sẽ xếp hàng sau.”
Bọn họ thuê tổng cộng ba căn phòng, Hạ Úc Thanh và Lục Sênh ở chung phòng, Lục Tây Lăng và Chu Tiềm mỗi người một phòng.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, bốn người cầm thẻ phòng, bước vào thang máy đi lên lầu.
Ba căn phòng không ở chung một tầng, Chu Tiềm bước ra khỏi thang máy.
Lục Sênh nhìn thẻ phòng trong tay, lại quay sang nhìn Lục Tây Lăng và Hạ Úc Thanh.
Thang máy đến tầng lầu có phòng của cô ấy, Lục Sênh bước ra ngoài trước, cười nói: “Thanh Thanh, tướng ngủ của chị không tốt lắm, không quen ngủ chung phòng với người khác, đành phải để em chịu thiệt mà ngủ chung với anh trai của chị vậy. Phòng của anh ấy rất rộng rãi, trang trí cũng đẹp nữa.”
Vừa nói xong, Lục Sênh trực tiếp ấn nút đóng cửa, cánh cửa thang máy dần khép lại, lúc chỉ còn một khe hở nhỏ, cô ấy vẫy vẫy tay, cười nói: “Chúc hai người ngủ ngon!”